Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi

Chương 7: Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi



Chẳng lẽ... đang tìm tôi?

Đúng lúc tâm trí rối bời,

MC ho nhẹ một tiếng kéo tôi trở về thực tại.

Trì Tục cũng lùi về bên cánh sân khấu, nghiêm túc đứng chờ theo đúng quy trình.

Nhìn anh nghiêm túc như thế,

Chắc chỉ là tôi nghĩ nhiều thôi…

Có lẽ để tăng sự hào hứng cho sinh viên, buổi lễ khai mạc giải đấu còn tổ chức thêm nhiều hoạt động tương tác.

Cả hội trường như bùng nổ vì phấn khích.

Bạn cùng phòng tôi gần như muốn lao thẳng lên sân khấu.

Còn tôi thì…

Ngồi thẳng lưng, giữ im lặng, không dám nhúc nhích.

Nhưng trên đời này có một định luật —

Định luật Murphy.

Cái gì sợ là y như rằng sẽ đến.

Cuối chương trình có tiết mục rút thăm trúng thưởng.

Chọn ngẫu nhiên 20 khán giả lên sân khấu nhận quà.

Khi thấy dãy số trên màn hình trùng khớp số ghế mình đang ngồi…

Tôi đơ người.

Những người được gọi thì nhảy cẫng lên vui mừng tiến về sân khấu.

Tôi dưới sự thúc giục của bạn cùng phòng, run rẩy đứng dậy, từng bước đi về phía bên hông sân khấu.

Vừa cúi đầu vừa bước đi,

Một đôi giày sneaker sạch sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu.

Khuôn mặt mà tôi xem đi xem lại biết bao lần giờ hiện ngay trước mắt.

Là anh.

Trì Tục.

Và anh cũng đang nhìn tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Sợ anh nhận ra, tôi hoảng loạn định vòng qua người anh.

Ngay khi lướt ngang qua, một giọng nói trầm ấm vang bên tai:

“Nguyện Nguyện.”

“Tối nay… có thể để anh làm người chơi thuê không?”

Tên tôi bị anh gọi khẽ như thế, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi kinh ngạc quay lại, chạm đúng ánh mắt mang theo nụ cười ấm áp của anh.

Nhưng tôi không kịp trả lời, cũng không kịp cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc ấy, vì phải lên sân khấu rút thăm.

Mặt đỏ bừng, tôi chỉ muốn nhanh chóng rút đại một quả bóng trong hộp rồi lui ra.

Ngay giây tiếp theo, MC kinh ngạc hét lớn:

“Là quả bóng vàng!”

“Người may mắn nhất hôm nay đã xuất hiện rồi!”

Cảm giác như ánh mắt cả hội trường dồn lên tôi.

Tôi hoàn toàn đơ người.

Bur.

Giải thưởng này…

Tôi thật sự không quá muốn đâu a a a a a!!

Nhưng không còn cách nào khác.

Giữa tiếng reo hò và chúc mừng của MC, tôi đứng ngây ra đó, nghe anh ta hùng hồn đọc lớn:

“Chúc mừng bạn ngồi ghế số 78 đã giành giải thưởng bí ẩn — bộ sưu tập búp bê bông phiên bản đầy đủ của các tuyển thủ đội FD!”

“Và người trao phần quà này chính là—”

MC quay đầu nhìn về phía cánh gà.

Tôi cũng theo bản năng ngoảnh lại.

Rồi—

Không biết từ lúc nào, Trì Tục đã bước lên sân khấu trong tay cầm một chiếc hộp lớn.

Ánh mắt anh đầy mong đợi hướng về phía tôi.

MC khựng lại một chút rồi nói tiếp:

“À… vâng, người trao giải là—Trì Tục của đội FD!”

Tiếng vỗ tay vang dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn tôi thì mồ hôi chảy ròng ròng.

Trì Tục bước đến trước mặt, đưa hộp quà ra, mỉm cười:

“Thật may mắn đấy, Nguyện Nguyện.”

Giọng anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng.

Và tôi biết rất rõ—

Câu ấy,

Chỉ dành riêng cho mình tôi nghe.

Mặt tôi ngày càng đỏ ửng!

Tôi thật sự không nhớ nổi mình về phòng thế nào nữa.

Giữa tiếng “woa” trầm trồ của bạn cùng phòng,

Giữa ánh mắt dồn dập của đám đông...

Một đứa sợ xã giao như tôi mồ hôi vã ra như tắm.

Hoạt động vừa kết thúc, tôi như chạy trốn lao thẳng về ký túc xá.

Vừa mới ngồi xuống vài phút thì…

Tin nhắn của Trì Tục hiện lên.

【Sao em đi luôn vậy?】

【Không ở lại nói chuyện với anh chút sao?】

Tôi hít sâu một hơi.

【Không phải vậy...】

【Sao anh biết là em?】

Trì Tục trả lời rất nhanh:

【Bên hệ thống đăng ký giải đấu có đầy đủ thông tin của em mà, “Tinh Cầu Nguyện Ước”.】

Lúc này tôi mới ngớ người.

Khi điền form đăng ký, đúng là có nhập cả thông tin cá nhân lẫn ID game…

Thấy tôi không nhắn lại, Trì Tục gửi thêm:

【Hơn nữa, Nguyện Nguyện ngoài đời giống y hệt ảnh trên vòng bạn bè.】

【Xinh đến mức nổi bật, anh chỉ nhìn một lần là nhận ra ngay.】

Tôi: 【……】

【Nhưng mà anh gọi em như thế làm em sợ muốn c.h.ế.t luôn đó.】

Trì Tục có vẻ ngạc nhiên.

【Anh đáng sợ đến vậy sao?】

Tôi vội giải thích:

【Không không, không phải vậy.】

【Chỉ là em không nghĩ anh sẽ gọi tên em đột ngột như vậy…】

Trì Tục im lặng vài giây rồi nhắn:

【Xin lỗi, vì thấy em ở ngay cạnh, anh không kìm được.】

【Nếu em thấy phiền, sau này anh sẽ không như vậy nữa.】

Tôi cuống lên:

【Không không, không sao đâu!】

【Chỉ là… em tưởng mình với anh chưa thân đến thế…】

Đúng lúc đó,

Tốc độ trả lời vốn siêu nhanh của Trì Tục bỗng chững lại.

Khung chat liên tục hiện:

“Đối phương đang nhập...”

“Đối phương đang nhập...”

Nhưng mãi chẳng có tin nhắn mới.

Phải một lúc sau,

Anh mới gửi một sticker mặt khóc.

Tôi khó hiểu: 【Sao vậy?】

Trì Tục thẳng thắn:

【Em nói mình với anh chưa thân… khiến anh hơi buồn.】

Tôi giật mình.

【A… xin lỗi, chắc em dùng từ chưa đúng…】

【Ý em là… cảm giác anh ngoài đời quá xa vời với em…】

Trì Tục không nhịn được hỏi tiếp: