[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 13



Bao nhiêu lời khuyên nhủ hết lòng cũng không bằng một cú đánh của hiện thực. Có những người cứ phải tự mình vấp ngã mới tỉnh ra.



Cô ấy còn biết quay về cúi đầu trước tôi, chứ không ôm khư khư sự bướng bỉnh mà lãng phí cả đời, chứng tỏ vẫn còn cứu được.



Ngoài trời đổ mưa, rất lớn. Tôi bấm giờ chờ đúng ba tiếng, đoán chừng nước mưa cũng đủ làm cô ấy tỉnh táo lại, cuối cùng mới cho người vào.



Vào rồi tôi không nói gì, cô ấy cũng im lặng. Giống hệt lúc nhỏ hai đứa giận dỗi nhau, nhưng cô ấy đã không còn là trẻ con nữa, có những việc phải tự mình chịu trách nhiệm.



"Tôi muốn quay về hầu hạ tiểu thư. Trước đây tôi đã làm sai, xin tự nguyện cắt đứt tình duyên, cả đời không lấy chồng."



Đoạn này không dài, nhưng không biết cô ấy đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng bao nhiêu lần. Trước đây cô ấy nói chuyện đâu có văn vẻ thế này.





Tôi không hỏi cô ấy đã gặp phải chuyện gì, vì lòng đã biết rõ. Tôi chỉ hỏi một câu: "Khẩu s.ú.n.g tôi đưa cho cô đâu rồi?"



Mặt A Hạ trắng bệch, lại một lần nữa không nói lời nào.



Tôi lấy ra khẩu s.ú.n.g đã bị cô ấy bán đi, nhìn cô ấy dò xét: "Cô biết rõ đó là tấm vé vào cửa tôi để lại cho cô, biết rõ đó là lá bài tẩy cuối cùng để cô tự bảo vệ mình. Vậy mà cô lại lợi dụng mối quan hệ tạo dựng được khi còn ở bên cạnh tôi để bán nó vào chợ đen, chỉ để cho một gã đàn ông vô dụng tiêu xài."



Lần này A Hạ mới bật khóc, tiếng khóc không lớn lắm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Tôi biết, tôi bán nó đi chính là vì sợ sau này mình hối hận, không ngờ cuối cùng vẫn hối hận..."



Tôi chưa bao giờ cho rằng một người vấp ngã thì đáng đời muôn kiếp không ngóc đầu lên được, điều kiện tiên quyết là cô ấy không phản bội tôi. Chuyện lần đó quả thực cô ấy không hề hay biết, đây cũng là lý do cuối cùng tôi có thể tha thứ cho cô ấy.



Nhưng tha thứ là có điều kiện, quá dễ dàng thì không ai nhớ được bài học: "Hai lựa chọn: Một, cho kẻ phản bội một kết cục mà hắn đáng phải nhận, g.i.ế.c hắn đi. Chỉ cần cô tự tay làm, sau đó tôi sẽ lo liệu mọi chuyện giúp cô, nộp tiền phạt;



Hai, tôi bỏ ra hai trăm đồng bạc trắng để chuộc lại khẩu s.ú.n.g này cho cô, khi nào cô có thể tự mình kiếm đủ số tiền đó, giao tiền cho tôi, mua lại khẩu s.ú.n.g này."



A Hạ đi rồi, bóng lưng không hiểu sao lại có thêm vài phần dũng khí.



Tô Nghiên Hòa ghé sát lại, xoa xoa vai tôi. Anh ta vẫn chưa ngu đến hết thuốc chữa, biết rằng dù trước mặt người ngoài tôi đối xử với anh ta cực kỳ tốt, nhưng thực tế lại chẳng hề để tâm.



Nhưng tôi lại luôn vung tiền bạc thật sự cho anh ta, khiến anh ta lại không đoán chắc được thái độ của tôi là như thế nào.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thử nghĩ mà xem, một người phụ nữ chịu giúp anh làm việc, chịu chi tiền cho anh, lại không cần báo đáp, cũng không động vào người anh. Ngoài chữ 'thích' ra, bộ não nghèo nàn của anh ta không thể nghĩ ra được từ nào khác.



Dù sao đi nữa, anh ta luôn phải ăn nhờ ở đậu, cũng có chút ý tứ hơn, cuối cùng cũng không còn là bộ dạng khiến tôi chán ghét nữa.



Tô Nghiên Hòa dè dặt hỏi tôi: "Em nghĩ cô ấy sẽ chọn con đường nào?"



Tôi hỏi ngược lại: "Trùng hợp ghê, tôi cũng đang định hỏi anh."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tô Nghiên Hòa không chút do dự, thậm chí còn quả quyết: "Cách thứ hai. Cô ấy sẽ không nỡ g.i.ế.c người đâu, huống chi đó là người đàn ông cô ấy từng thích."



Tôi cười cười, không tỏ rõ ý kiến: "Vậy thì cứ chờ xem. Tôi còn muốn biết cô ấy sẽ chọn thế nào hơn cả anh đấy."



Tròn một tháng trôi qua, trong thành phố đã xảy ra mấy chuyện lớn. Nhưng phía A Hạ không có động tĩnh gì, Vương Ngang Xuân cũng chưa chết.



Thấy vậy, Tô Nghiên Hòa có chút đắc ý: "Thấy chưa, tôi đã nói rồi, cô ấy không nỡ lòng nào đâu."



Tôi hơi chán ghét anh ta rồi, chẳng buồn để ý tới, uể oải không nói gì.



Tô Nghiên Hòa thấy tôi không vui, liền lại gần dỗ dành: "Đừng giận nữa, tôi nhận thua, coi như em thắng, được không?"



Anh ta lúc nào cũng tự cho là đúng như vậy, tôi chẳng bao giờ cần người khác nhường mình.



Lúc này, quản gia mang tới hai cái bọc, một lớn một nhỏ. Cái nhỏ bọc hai trăm đồng bạc trắng, còn cái lớn kia – là đầu của Vương Ngang Xuân.



Tôi: ... Rốt cuộc là ai đã dạy cô ấy gửi thẳng cái đầu đến tận nhà thế này?



Nhưng đối với lựa chọn của cô ấy, tôi vẫn hài lòng. Thực ra chọn cách một hay cách hai đều sai cả, bây giờ đây mới là câu trả lời tôi muốn.



Tôi đã nói rồi, tôi tôn trọng kẻ ngu, nhưng không tán thưởng kẻ ngu. Cho dù cô ấy chịu g.i.ế.c Vương Ngang Xuân, thì cũng chỉ là một kẻ ngu biết quay đầu mà thôi.



Cô ấy phải cho tôi thấy năng lực và quyết tâm của mình thì mới có tư cách đứng lại bên cạnh tôi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com