[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 14



Tôi đích thân đến sở cảnh sát nộp tiền phạt, đón A Hạ về. Hồi nhỏ đi học đều là cô ấy đi cùng tôi, cô ấy chưa bao giờ là kẻ tầm thường.



Cô ấy không ngốc, chỉ là lần đầu thích một người, lại còn là một kẻ tồi tệ, nên đầu óc không được tỉnh táo lắm mà thôi.



Tôi hơi tò mò, bèn hỏi cô ấy: "Nói xem nào, làm sao kiếm được nhiều tiền thế?"



Thoát khỏi mấy chuyện yêu đương vớ vẩn, khả năng hành động của cô ấy lại lên cao. A Hạ đã hoàn toàn sống lại, mắt lấp lánh vẻ phấn khích, thậm chí có chút chưa thỏa mãn: "Giết người chứ sao."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Giết... g.i.ế.c người? Quen biết hơn hai mươi năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình chưa đủ hiểu về cô ấy.



Vẻ phấn khích của cô ấy không hề giảm sút: "Trên chợ đen có thanh niên yêu nước treo giá, tiêu diệt Hán gian. Tôi làm việc chuyên nghiệp, giá cả hợp lý, mua hai tặng một. Nhanh chóng nhận được việc rồi!"



Gần đây nghe nói có ba tên Hán gian bị giết, bọn quỷ Nhật tức đến tóe khói, vậy mà tôi không ngờ thủ phạm lại ở chỗ mình.



Thấy tôi còn đang ngẩn người, A Hạ tưởng tôi sợ hãi, vội nói: "Tiểu thư yên tâm đi, là ám sát, tôi chạy nhanh, làm việc gọn gàng, không ai phát hiện được đâu."



Tôi sững người một lát, rồi vớ lấy viên kẹo lạc trong đĩa hoa quả ném về phía cô ấy: "Đồ phá gia chi tử nhà cô! Hán gian cô còn ám sát được, lén g.i.ế.c một thằng ch.ó Vương Ngang Xuân thì khó lắm sao? Còn phải để tôi bỏ tiền ra chuộc cô về?!"



A Hạ cũng không né, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Là người nói trước nếu tôi g.i.ế.c hắn, người sẽ nộp tiền phạt cho tôi mà..."



Tôi cố gắng hít sâu, tự an ủi mình rằng nhân vô thập toàn. Lão Trời lúc tạo ra người chắc chắn là để tăng tối đa điểm vũ lực cho cô ấy nên đã giảm bớt chỉ số thông minh đi rồi, nếu không sao tôi lại tức đến đau cả đầu thế này?



10



Tô Nghiên Hòa dạo này rất không ổn, có lúc đối xử với tôi tốt lạ thường, có lúc lại vô cớ tỏ thái độ khó chịu với tôi, còn hay hỏi dò tôi vài vấn đề.



Tất cả những điều này đã được giải thích rõ ràng khi Tô bá bá đột nhiên xuất hiện. Đi cùng ông ấy lại là một người quen cũ, đại diện sinh viên từng hợp tác với tôi để chống lại Ninh Hoài Châu – Phương Giác.



Lần này Tô bá bá quay lại là đại diện cho những người đứng sau ông ấy, muốn đặt mua một lô thuốc men từ tôi.



Xem ra Tô Nghiên Hòa đã biết cha anh ta chưa chết. Lúc thì cảm thấy nợ tôi ân tình lớn, lúc lại thấy tôi không coi anh ta là người nhà, còn phải thay cha dò hỏi ý tứ của tôi, xem tôi có đồng ý hay không.



Bây giờ thuốc men bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, thuốc số lượng lớn lại càng đừng mong có được, cầu cứu tôi là lựa chọn thực tế nhất của họ.



Thuốc men gần như có giá mà không có hàng, còn khó kiếm hơn cả quân nhu. Bạc trắng hay tiền giấy đều không dùng được, phải giao dịch bằng vàng. Chưa kể một khi bị phát hiện, tôi sẽ rơi vào tình cảnh thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi trầm ngâm hồi lâu, vẫn phải nói lời xin lỗi với Tô bá bá: "Xin lỗi bác, có lẽ bác tìm nhầm người rồi."



Phương Giác ngồi ngay cạnh hai chúng tôi, cô ấy không khuyên giải, mà lấy ra một tập ảnh, trải từng tấm ra trước mặt tôi.



Tôi nhìn thấy những chiếc cưa dính m.á.u dùng để cưa chân tay, những chiếc cáng ghép tạm bằng cành cây, thậm chí cả những binh lính nhí trông chưa đến mười tuổi...



Những đứa trẻ đó cầm những khẩu s.ú.n.g tự chế gần cao bằng người mình, chân đi đôi giày cỏ rách nát, ngơ ngác nhìn vào ống kính.



Tôi chợt nhớ ra, tôi cũng bắt đầu cầm s.ú.n.g từ khi còn rất nhỏ.



Nhưng khi đó, khẩu s.ú.n.g tôi cầm là khẩu s.ú.n.g lục cha đặt làm riêng từ Đức, thậm chí vì tôi dỗi hờn mà còn sơn thành màu hồng. So với vũ khí, nó giống một vật trang trí hơn.



Tôi cũng nổ s.ú.n.g g.i.ế.c người từ khi còn rất nhỏ, sau đó sợ hãi đến mức khóc nức nở trong lòng cha.



Vậy còn họ thì sao? Lúc cầm s.ú.n.g họ có mệt không? Lúc ra chiến trường họ có sợ không? Lúc khóc có được ai ôm vào lòng dỗ dành không?





Tôi dời mắt đi, không nhìn tiếp nữa: "Chuyện này rất khó xử lý, tôi cần thời gian."



Tô bá bá thở dài thườn thượt: "Tiểu Vu, bác không muốn làm liên lụy đến cháu, nhưng..."



Quả nhiên tiếng thở dài có thể lây lan, lòng tôi cũng nặng trĩu như có tảng đá đè: "Cháu biết, là mỗi chúng ta đều bị chiến tranh làm liên lụy."



Lúc rảnh rỗi, tôi ôm những tấm ảnh đó, xem đi xem lại.



Phương Giác không biết đã đến ngồi cạnh tôi từ lúc nào.



Tôi hỏi cô ấy hậu phương trông như thế nào?



Đôi mắt cô ấy vẫn đẹp như vậy, luôn tràn đầy hy vọng: "Tôi hy vọng một ngày nào đó cậu có thể tự mình đến xem, nơi đó có mảnh đất cằn cỗi nhất, nhưng lại nở ra những đóa hoa rực rỡ nhất."



Tôi khẽ gật đầu: "Nếu thật sự có ngày đó, Phương Giác, cậu phải làm người dẫn đường cho tôi."



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com