[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 15



Ngày Tô bá bá và Phương Giác rời đi, Tô Nghiên Hòa nhiệt tình chưa từng thấy, nằng nặc đòi đi cùng Tô bá bá.



Tô bá bá ngăn anh ta lại, tôi cũng cố hết sức ngăn cản. Cái thứ c.h.ế.t bầm này làm liên lụy tôi thì cũng chỉ tốn chút tiền, chứ thật sự để anh ta chạy đến chỗ Tô bá bá gây rối thì phiền phức to.



Nhưng anh ta rõ ràng đã hiểu lầm ý tôi ngăn cản, nói một tràng hùng hồn, tình cảm tha thiết: "Đại nghĩa quốc gia nên đặt trước tình cảm nhi nữ. Nếu anh còn sống sót, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."



Tôi còn lười chẳng thèm liếc anh ta một cái: "Kẻ chỉ biết nói mồm mà không có bản lĩnh, chỉ có lúc về chầu trời là được xếp hàng đầu thôi."



Đôi khi tôi còn ghen tị với số mệnh tốt của anh ta, ăn bám sao lại không phải là số phú quý trời sinh chứ?



11



Có người trời sinh số phú quý, có người trời sinh số lao lực, còn tôi là số phú quý lao lực trời sinh. Tiền kiếm không ít, mà việc làm cũng chẳng thiếu.



Cũng không biết trên mặt tôi có thật sự khắc mấy chữ 'Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn' không nữa.



Tô bá bá và Phương Giác đến tìm tôi thì cũng thôi đi, người tốt tìm tôi làm việc tốt, không có lý do gì để từ chối. Cùng lắm là mất cái mạng này, cứ làm thôi!



Nhưng Ninh Hoài Châu vậy mà cũng mặt dày mày dạn đến tìm tôi, giương ngọn cờ kháng Nhật, dùng bí mật tôi cứu Tô bá bá lần trước để uy hiếp, đòi tôi tài trợ cho hắn một lô vũ khí?



Bây giờ chiến loạn khắp nơi, Ninh Hoài Châu liên tiếp thất bại, sớm đã mất đi vẻ oai phong ngày trước. Lô vũ khí hắn đến đòi tôi này là cơ hội lật mình cuối cùng.



Hơn nữa dù hắn có vũ khí thì cũng đã mất hết đám chó săn chạy trước chạy sau rồi.



Hắn đã đến bước đường cùng đến mức phải tìm cả tôi, xem ra đúng là chó cùng rứt giậu, bây giờ chẳng qua chỉ là tâm lý con bạc, tự an ủi mình mà thôi.



Tôi đương nhiên từ chối hắn. Chuyện của Tô bá bá năm đó hắn cũng nhúng tay vào, cho dù hắn có tố cáo thật thì cũng không giải thích rõ được, chỉ tự rước họa vào thân thôi.



Ninh Hoài Châu đã cùng đường bí lối, vậy mà dám chĩa s.ú.n.g vào tôi.



Nực cười, ở địa bàn của tôi mà còn bị hắn khống chế được sao?



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thế là tôi nhìn hắn đầy quả quyết, vẻ mặt bất cần: "Bắn đi. Trong Khương công quán đều là người của tôi. Ông xem ông có thể sống sót bước ra khỏi cánh cửa này không? Một lỗ đạn trên người tôi đổi lấy việc ông bị đ.â.m ba nhát c.h.é.m sáu đao, cũng không phải là vụ làm ăn lỗ vốn."



Đến giờ hắn vẫn tưởng tôi đang dọa hắn: "Cô dám!"



Tôi chẳng sợ chút nào, chế nhạo: "Tôi có gì mà không dám? Ông không phải thích đánh cược sao? Hay là ông cứ tiếp tục cược đi, cược rằng... tôi là người tốt?"



Tuy không đòi được lợi lộc gì ở chỗ tôi, nhưng dù sao hắn cũng toàn thân rút lui được.



Bởi vì lần này Ninh Hoài Châu đã chuẩn bị sẵn, trên người còn buộc thuốc nổ. Tôi không thể so đo xem ai liều mạng hơn với một kẻ liều chết, đành phải để hắn đi.



Trước khi đi, Ninh Hoài Châu trừng mắt nhìn tôi một cái thật dữ, đôi mắt đó đỏ ngầu đáng sợ.



Tôi vẫn đánh giá thấp giới hạn của kẻ này. Ninh Hoài Châu luôn miệng nói cược người khác là người tốt, sẽ không làm chó săn đầu quân cho Nhật.



Vậy mà chính hắn lại quay ngoắt đ.â.m đầu vào trại của quân Nhật, làm kẻ bán nước còn thuận tay hơn bất cứ ai.



Vật làm tin Ninh Hoài Châu nộp cho quân Nhật là một bản tình báo. Tôi chưa bao giờ lo hắn tố cáo tôi từng cứu người của đảng cách mạng, vì dù sao hắn cũng không thoát khỏi liên quan.



Ai ngờ cái thứ chó má này lại nghĩ ra cách khác, nói với quân Nhật rằng tôi là thương nhân được lòng cả hắc đạo lẫn bạch đạo nhất, trong tay nắm giữ lượng lớn vũ khí. Hơn nữa tôi còn là dân lành gương mẫu, cam tâm tình nguyện dâng tặng miễn phí những thứ này cho Hoàng quân.



Quân Nhật không ngốc, đương nhiên biết đây là lời nói dối. Nhưng lời nói dối cũng phải nghe như thật, thì mới có cớ gây phiền phức cho tôi.



Chiêu bài chiến tranh dư luận tôi từng dùng để đối phó Ninh Hoài Châu lại bị hắn vận dụng thành thục. Trong phút chốc, các tờ báo do quân Nhật kiểm soát đều đăng tin tôi là thương nhân ủng hộ "Đại Đông Á cộng vinh" nhất, kêu gọi người dân học tập theo tôi.



Chiêu này vẫn rất hữu dụng. Tôi còn chưa làm gì cả đã trở thành "Đại Hán gian số một", thậm chí đã có đội trừ gian treo thưởng lấy mạng tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tôi nói đùa với A Hạ: "Hay là cô nhận vụ này đi? Tiền không ít đâu, không những ra tay thuận tiện mà cô còn kiếm được một khoản lớn nữa."



Tay A Hạ đang lau s.ú.n.g khựng lại, cầm s.ú.n.g định đi: "Tôi đi g.i.ế.c bọn chúng thay cô!"



Tôi đưa tay cản lại: "Đừng ngốc nữa, đám chó con này còn quý mạng hơn cả Hán gian, chúng nó ru rú trong khu quân sự chưa từng ló mặt ra ngoài. Cô mà đi tự chui đầu vào lưới, rơi vào tay chúng nó thì tôi càng không còn đường xoay xở."



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com