[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 2



2



Năm tôi mười bảy tuổi, cha sáu mươi hai. Thời trẻ ông luôn liều mạng, từng bị thương nặng, khiến cơ thể hiện tại của ông đã sớm khó lòng chống đỡ.



Cha đã dạy tôi mọi thứ, bao gồm cả những ngành nghề mờ ám dưới tay ông.



Nhưng ông vẫn cố gắng chống chọi, mãi không chịu nhắm mắt, dường như chỉ để nhìn tôi thêm một lần, rồi lại thêm một lần nữa...



"Tiểu Vu, lẽ ra ba nên cho con đi du học. Ba mà nhắm mắt xuôi tay, con sẽ không đi được nữa, Tiểu Vu, con không đi được nữa rồi..."



Tôi nắm lấy tay ông áp lên má mình: "Ba, con không sợ, ba cũng đừng sợ. Con không đi. Con có thể giữ được Khương gia, cũng sẽ giữ được chính mình. Con hứa với ba."



Ba vẫn đi rồi, tôi nghĩ, ông đã đi gặp mẹ.



Tôi chính thức tiếp quản gia nghiệp của cha, trở thành "Khương hội trưởng" trong miệng mọi người.



Cha nói không sai, thời buổi này, khi một nguồn lực mạnh mẽ rơi vào tay đàn ông, nó là vũ khí. Còn trong tay phụ nữ, nó lại biến thành con d.a.o hai lưỡi.



Nếu không muốn bị con d.a.o này làm mình bị thương, tốt nhất phải luôn cẩn trọng, không được lơ là dù chỉ một chút.



Khi tôi đang chuẩn bị thể hiện tài năng, đối phó với những kẻ bên ngoài, thì người đ.â.m sau lưng tôi đầu tiên lại chính là đám "người nhà".



Xuất thân của cha không mấy vẻ vang, là con riêng của nhị phòng trong gia tộc. Đương nhiên bị coi thường, nên ông mới bỏ đi tự mình tay trắng dựng nghiệp.



Đến khi ông làm nên chuyện, đám người này liền thay đổi thái độ kẻ cả đó, giống như chó con vẫy đuôi cầu xin thương hại.



Bọn họ vì muốn lấy lòng cha, ngay cả từ đường theo "lệ cũ" không cho phép con gái bước vào,  vậy mà năm nào cũng để tôi dâng nén hương đầu.



Giờ cha mất rồi, bọn họ lại trở mặt. Cả đám gọi tôi đến từ đường, nhưng lại chặn không cho vào, luôn miệng đòi tôi giao ra hai phần ba gia sản.



"Cô là con gái, tài hèn đức mọn, thiển cận nông cạn. Sau này gặp chuyện gì sợ là đã mềm tay mềm chân rồi, cơ nghiệp Minh Đạt vất vả nửa đời gây dựng không thể hủy trong tay cô được. Cô giao tiền tài ra đây, sau này gia tộc cũng dễ che chở cho cô."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi lờ đi đôi móng vuốt đang chặn mình của hắn, gạt phắt ra, sải bước vào từ đường.



Bên trong là đủ loại "trưởng bối" cả năm chẳng gặp mấy lần, ai nấy đều nhìn tôi chằm chằm, như thể nhìn chủ nợ.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi không chịu yếu thế nhìn lại: "Đời nào rồi, mấy cái trò tổ tông, gia tộc của các vị xưa rồi. Cần gì phải ở đây tỏ vẻ âm dương quái khí, đúng là khỉ đội lốt người."



Vị thúc công lớn tuổi nhất chống gậy đi tới, giơ tay định tát tôi: "Láo xược! Nghiệt chướng dám hỗn láo trước mặt tổ tông? Cha mày là con riêng, bản thân mày cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cũng dám chiếm tài sản Khương gia à?"





Không đợi cái tát của ông ta giáng xuống, A Hạ đã đứng chắn trước mặt ông. Cô ấy được cha ngầm chỉ thị huấn luyện từ nhỏ, phụ trách bảo vệ an toàn cho tôi, thực lực tất nhiên không tầm thường.



Chỉ đẩy nhẹ một cái, Tam thúc công đã đứng không vững, lảo đảo mấy bước mới trụ lại được. Bị mất mặt trước bao nhiêu người, sắc mặt ông ta lập tức đỏ bừng, trông có mấy phần tức cười.



Tôi bị bộ dạng này của ông ta chọc cười: "Hóa ra trên đời này chỉ có tiền mới được mang họ Khương, mà lại cứ phải là họ Khương của các người cơ. Xin lỗi nhé, người của tôi cũng họ Khương, là cái họ Khương này của một mình tôi."



"Biết các vị thương tôi, sao tôi dám đơn thương độc mã đến đây chứ? Tôi không gọi hết người bên ngoài vào từ đường đã là nể mặt tổ tông các người lắm rồi."



Thấy cứng rắn dọa không được tôi, mạnh bạo lại chẳng lại tôi. Đám người này lại bắt đầu dùng chính sách mềm dẻo: "Khương Vu, cô làm gì vậy? Chẳng lẽ cô tưởng các vị trưởng bối chỉ biết có tiền thôi sao? Hôm nay gọi cô đến là có chuyện đại sự, cha cô trước khi mất có để lại di mệnh, đã định cho cô một mối hôn sự tốt đẹp rồi."



Chuyện này đúng là lạ, hôn sự của tôi mà tôi không biết, lại từ miệng bọn họ tuôn ra?



Theo tiếng nói của Nhị bá, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, mặc trường sam, nhưng đầu lại chải bóng lưỡng, giống hệt mấy cậu ấm công tử bột mặt hoa da phấn, trông chẳng ăn nhập gì cả.



Gã đàn ông đó tên Hứa Hiếu Lý, là họ hàng xa của Tam thúc công, một tên ngu ngốc vô tích sự lại tự cho mình là tài giỏi. Chúng tôi chỉ gặp vài lần, lần nào hắn cũng muốn tỏ vẻ ân cần, nhưng lại không hạ mình xuống được, cứ luôn làm ra vẻ thanh cao.



Y hệt bộ dạng của hắn, đối lập muốn chết, khiến người ta phát ghét.



Đám người này đồng thanh nói đây là hôn sự cha đã định cho tôi, trước lúc lâm chung đã nói xong với các trưởng bối trong tộc rồi, bảo tôi nhân lúc còn đang để tang nóng thì gả ngay cho hắn, để cha được yên lòng.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com