[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 3



Hứa Hiếu Lý đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trong mắt là sự coi thường và dâm tà không che giấu: "Sau khi cưới cũng không cần cô cực khổ quản lý Khương gia, sinh cho nhà họ Hứa chúng tôi đứa con mới là chuyện quan trọng. Đàn bà con gái ai lại như cô? Lỡ Khương gia bị cô phá sạch, chẳng phải bố vợ tôi tức đến sống lại à?"



Bọn họ nghĩ chỉ cần dùng "mệnh lệnh của cha mẹ" để áp đặt cho tôi một người đàn ông, tôi sẽ có "chủ nhân", chỉ còn nước tuân lệnh. Sau đó gia sản của tôi, mọi thứ của tôi đương nhiên sẽ do bọn họ định đoạt.



Tôi nắm chặt khẩu s.ú.n.g cha tặng, giống như mười năm trước, một phát trúng đích! Khi Hứa Hiếu Lý ngã xuống, khung cảnh bắt đầu hỗn loạn.



Mặc kệ tiếng la hét và sự hoảng loạn của bọn họ, tôi đưa s.ú.n.g cho A Hạ, lấy khăn tay ra lau ngón tay, khiêm tốn nói: "Các vị thúc bá tám đời không liên quan nói đúng lắm, tôi đây tài hèn đức mọn, thiển cận nông cạn. Không có tài cán gì giải quyết khủng hoảng, nhưng khoản g.i.ế.c người thì tôi lại khá có kinh nghiệm."



Trong số đó vẫn có kẻ còn chút gan dạ, chỉ vào tôi, trong nỗi sợ hãi lại lộ ra sự phấn khích khó tả: "Giết người rồi, nó g.i.ế.c người rồi. Không, là g.i.ế.c chồng! Chết một thằng Hứa Hiếu Lý, nó cũng phải đền mạng. Con ranh con không giữ được bình tĩnh, Khương gia vẫn là của chúng ta!"



Tôi nghe lời phát biểu ngây thơ ngu ngốc của hắn, không nhịn được phải sửa lại: "Đền mạng? Cần gì phiền phức thế. Chẳng qua là s.ú.n.g cướp cò thôi, chỉ cần cử đại người đến sở cảnh sát nộp đủ tiền phạt là được. Chậc, sáu trăm đồng bạc trắng, đúng là không phải số nhỏ. Chúng ta làm ăn, đâu thể chịu lỗ vốn được. Các vị thúc bá kiến thức rộng rãi, hay là ai đó chỉ điểm cho hậu bối xem, sáu trăm đồng một mạng người, là lỗ hay lãi?"



Tôi đảo mắt nhìn một vòng, ai nấy đều im thin thít như ve sầu mùa đông, khiến tôi không khỏi thấy nhàm chán: "Ban nãy không phải ai cũng lắm lời lắm sao? Giờ sao im re hết rồi? Xem ra câu hỏi này khó quá, chúng ta đổi câu khác vậy."



Tôi đi đi lại lại, ung dung nhìn bọn họ, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà như nhịp trống báo tử.



Tôi cười hỏi: "Các vị trưởng bối không phải rất quan tâm tài sản của tôi sao? Hay là mọi người thử đoán xem, gia sản của tôi... đủ mua bao nhiêu mạng người của các vị đang ngồi đây?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

3



Tôi chưa điên đến mức muốn g.i.ế.c sạch bọn họ, dù sao mạng của họ cũng không đáng sáu trăm đồng bạc trắng, thậm chí còn chẳng quý bằng viên đạn của tôi. Nên tôi chỉ tùy ý thưởng thức, tận hưởng nỗi kinh hoàng của họ cho vui thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Rồi ngay trước lúc bọn họ sợ đến tè ra quần, tôi lại đại phát từ bi, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì: "Nhớ lúc cha còn sống, hình như mỗi năm đều trợ cấp cho Khương gia ba ngàn đồng bạc trắng, từ hôm nay, khoản này hủy bỏ."



Dường như có người muốn nói gì đó, nhưng nhìn khẩu s.ú.n.g vừa b.ắ.n xong của tôi dường như vẫn còn bốc khói, cuối cùng vẫn không dám hó hé.



Chưa xong đâu, tôi nói tiếp: "Dù sao cũng là họ hàng, tôi cũng không phải người tuyệt tình đến thế, đám nhân thủ bao năm nay hỗ trợ nhà cũ tôi sẽ không rút về, nhưng tiền công thì vẫn phải trả, không nhiều, mỗi năm sáu trăm đồng bạc trắng."



Con số này thực sự không đắt, gọi là "giá tình thân" cũng không quá lời. So với những gì bọn họ đã lấy từ tay cha bao năm qua, chẳng đáng nhắc tới.



Tôi đi đến trước mặt Tam thúc công, giật chiếc mũ nỉ trên đầu ông ta xuống, ném xuống đất, dùng mũi giày di mấy cái, rồi nói tiếp: "Còn về việc tôi có dùng sáu trăm đồng này để mua mạng ai trong số các người hay không, thì phải xem phúc phận của các vị, xem tâm trạng của tôi."



Tôi phải cho họ biết, một khi có ngày tôi không vui, thanh đao treo trên đầu họ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.



Ra khỏi từ đường, tôi thấy sảng khoái hẳn, phen này đám ngu xuẩn đó hẳn đã hiểu, mấy cái bài vị gỗ kia chỉ là đồ trang trí, tôi mới là tổ tông thật sự của Khương gia.



A Hạ vẫn chưa hả dạ, tức tối hỏi: "Tiểu thư, cứ tha cho họ như vậy sao? Chúng ta nên rút hết người về, sáu trăm đồng là quá hời cho bọn họ rồi."



Tôi nhón chân vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô ấy, dạy dỗ: "Đừng dồn chó vào đường cùng, Hứa Hiếu Lý chỉ là một tên ăn hại, c.h.ế.t cũng chẳng là gì, dùng để g.i.ế.c gà dọa khỉ là vừa đẹp."



Huống hồ trong mắt người ngoài, đám lão già đó vẫn còn chút m.á.u mặt. Giữ lại bọn họ sẽ có ích hơn nhiều so với việc tốn sức tiêu diệt.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com