Khi tin tức Lục Đồng sắp thành thân lan truyền đến Tây Nhai, cả Nhân Tâm Y Quán đều kinh ngạc không nói nên lời.
Đỗ Trường Khanh như pháo treo trên cây mận ngày Tết, sắp nổ tung, nhảy lên nhảy xuống trong y quán: “THÀNH THÂN? Cô đang nói chuyện điên rồ gì vậy?” Ngay cả Miêu Lương Phương xưa nay luôn điềm đạm, cũng có chút không đồng tình: “Tiểu Lục, chuyện thành thân đột ngột thế này, có phải hơi vội vàng quá không?”
Khi Lục Đồng mới đến y quán, nàng như một người hoàn toàn dứt tình tuyệt ái, trông còn nhìn thấu hồng trần hơn cả những ni cô ở am gần Vạn Tư Tự. Ngày trước, biết bao thanh niên trẻ tuổi tràn đầy khí thế ở Tây Nhai ban ngày đến y quán chỉ để ngắm dung nhan Lục Đồng, nhưng chưa từng thấy nàng để ý đên ai. Ấy vậy mà đến khi gặp Bùi Vân Ánh, vừa mới nắm tay đã quyết định kết hôn, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác trố mắt, cứ như bị đoạt xá vậy!
“Cô không phải là...?” Đỗ Trường Khanh nhìn nàng đầy nghi hoặc, ánh mắt rơi xuống bụng nàng. Ở Tây Nhai, không ít thanh niên trẻ tuổi khí thịnh, dẫn đến chuyện kia, sau đó gấp rút cưới xin. Y quán cũng từng gặp những trường hợp tương tự.
Ngân Tranh đẩy nhẹ Đỗ Trường Khanh: “Chưởng quầy, đừng nói bậy!”
“Nếu không phải, thì chắc chắn là bị uy hiếp!” Đỗ Trường Khanh khẳng định chắc nịch, “Chắc chắn là uy hiếp! Bùi Vân Ánh ỷ vào quyền thế cưỡng ép dân nữ. Nói mau, có phải hắn đe dọa cô không? Ta đã bảo rồi mà, đàn ông ở Thịnh Kinh đều như nhau, mấy tên tiểu bạch kiểm kia chẳng có ai tốt cả!”
Lục Đồng im lặng một lúc lâu: “Là ý ta muốn.”
Đỗ Trường Khanh đau lòng như cắt: “Hắn cho cô uống thứ bùa mê thuốc lú gì thế?”
Nàng nói: “Thật ra thành thân cũng không có gì lớn. Ta đã tính rồi, dù sao cuộc sống sau này cũng chẳng khác bây giờ mấy, vậy thì cứ thử xem.”
Nàng nói nhẹ nhàng như không, nhưng khiến Đỗ Trường Khanh cảm giác như tim bị đâm. Hắn chỉ biết gào lên: “Thiển cận! Ngu ngốc! Chuyện hôn nhân đại sự sao có thể dễ dàng thử chứ? Cô còn trẻ, chưa gặp nhiều người tốt, hoa còn chưa nở hết đã sớm buộc mình vào một cái cây. Ta hỏi cô, lỡ sau này gặp người hợp ý hơn, muốn đổi ý thì làm sao?”
Lục Đồng: “Vậy thì hòa ly.”
“Hòa ly đơn giản thế sao?”
“Văn Quận Vương phi trước đây chẳng phải cũng hòa ly đó sao?”
Đỗ Trường Khanh nghẹn lời: “Vậy lỡ hắn thay lòng đổi dạ thì sao?”
“Vậy ta sẽ độc c.h.ế.t hắn.”
Mọi người: …
Lục Đồng nhìn họ một cái: “Ta đùa thôi.”
A Thành nhỏ giọng nói: “Lục đại phu, biểu cảm của ngài lúc nãy, thật sự không giống đang đùa...”
Sau một trận gà bay chó chạy, sự phản đối kịch liệt của Đỗ Trường Khanh vẫn chẳng có chút tác dụng nào. Lục Đồng xưa nay luôn như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng không bàn bạc với người khác, cố chấp như một con bò, muốn làm thuốc mới thì làm thuốc mới, muốn tham gia xuân thí thì đi tham gia xuân thí, vào Hàn Lâm Y Quan Viện rồi lại nói từ chức là từ chức, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại. Nàng không có cha mẹ hay huynh trưởng quản thúc, cũng không bận tâm ánh mắt người đời. Người trong Nhân Tâm Y Quán hoàn toàn bó tay với nàng, chỉ có thể tượng trưng dạy dỗ vài câu, rồi cũng đành chịu.
Chuyện hôn sự bên phía Lục Đồng bị phản đối, nhưng bên phía Bùi Vân Ánh thì tình hình lại hoàn toàn trái ngược.
Khi biết đệ đệ nhà mình sắp thành thân, Bùi Vân Ánh kinh ngạc không thôi. “Đệ muốn thành thân? Với ai?”
“Còn với ai được nữa, tất nhiên là với Lục Đồng rồi.”
Ngay lập tức, Bùi Vân Thục túm lấy cánh tay của Bùi Vân Ánh: “Lục đại phu, đệ muốn thành thân với Lục đại phu sao?” Tách trà trong tay nàng bị nghiêng, nước đổ khắp nơi. Bùi Vân Ánh đặt tách trà xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Tỷ, tỷ làm cái biểu cảm gì vậy?”
Nàng rất thích Lục Đồng, cũng nhìn ra tâm tư của đệ đệ mình, nhưng tâm tư của Lục Đồng lại khó đoán. Có lúc nàng thấy giữa hai người họ như có tình cảm, có lúc lại có một sự xa cách giấu đầu hở đuôi.
Nhưng dù có tình cảm đi nữa, làm sao vừa đi Tô Nam một chuyến về đã đòi thành thân ngay được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đệ không phải là...”
Bùi Vân Ánh lập tức đoán được tỷ tỷ đang nghĩ gì, cau mày nói: “Không có chuyện đó.”
“... Vậy thì tốt.” Bùi Vân Thục vỗ n.g.ự.c thở phào, “Ta biết ngay đệ sẽ có chừng mực mà.”
“Trước đây không phải tỷ luôn lo chuyện hôn sự của ta sao? Giờ đến lúc rồi lại chê ta quá nhanh.” Bùi Vân Ánh liếc nàng một cái, “Bây giờ không sợ ta cô đơn nữa à?”
Bùi Vân Thục tức giận lườm hắn: "Lúc đó là vì nghe nói Thái hậu muốn ban hôn cho đệ, ta sợ hôn sự đó không phải ý nguyện của đệ. Giờ thì..." Nói đến đây, nàng bỗng im lặng.
Tân hoàng vừa đăng cơ, nhưng Bùi Vân Ánh vẫn làm chức Chỉ Huy Sứ Điện Tiền Ti. Dù nàng có không quan tâm chuyện chính trị, cũng nhận ra rằng hoàng thượng rất trọng dụng hắn.
Ở vị trí cao, nhiều chuyện không thể tự do quyết định, hôn sự cũng vậy.
Nàng im lặng một lát, rồi nói: "Nếu đệ thực sự xác định Lục cô nương, thành thân sớm cũng tốt."
Bùi Vân Ánh nhìn nàng: "Tỷ..."
Nhưng Bùi Vân Thục đã ngẩng mặt cười: "Không nói mấy chuyện này nữa. Nếu đây là ý của đệ và Lục cô nương, mẹ không còn, ta là tỷ tỷ, phải lo cho đệ. Mấy năm nay bổng lộc của đệ, đất đai và nhà cửa ta đều giữ cho đệ cả. Sau này Lục cô nương vào cửa, tất cả giao cho nàng ấy quản lý, cũng đỡ để ta phải lo nghĩ cho đệ hàng ngày."
"Hai người phải trao canh thiếp, hợp bát tự, phải chọn ngày lành giờ tốt..."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓 💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Đúng rồi, sính lễ vẫn chưa chuẩn bị. Ta phải bảo người kiểm kê đồ trong kho. Đệ cưới con gái nhà người ta, không thể để người ta chịu thiệt... Còn giá y, chắc bên ta phải chuẩn bị nhỉ? Còn thiếu gì nữa? Danh sách quà mời khách, đệ viết cho ta một danh sách các đồng sự ở Điện Tiền Ti..."
Nàng lải nhải tính toán như thể lễ cưới sẽ diễn ra ngay ngày mai. Mọi nghi ngờ và thắc mắc trước đó bỗng chốc bị ném sang một bên, nàng lại bận rộn chuẩn bị.
Bùi Vân Thục sau khi biết tin, lập tức hết lòng ủng hộ hôn sự của em trai mình. Tin tức truyền đến phủ Điện Soái, năm trăm con vịt trong phủ đều im lặng.
Tiêu Trục Phong ngồi trước bàn, nhìn hắn với vẻ mặt đầy khó chịu, giọng điệu vô cùng chua ngoa: “Làm thế nào mà ngươi làm được vậy?”
Rõ ràng đều là người tình duyên trắc trở, cùng chìm nổi trong biển khổ, mà giữa chừng lại có người lên bờ trước. Tình cảnh này thực sự khiến lòng người khó chịu.
"Ta biết, ta biết!" Đoàn Tiểu Yến vừa cho Chỉ Tử ăn xong, từ ngoài cửa bước vào, nhiệt tình giải thích: "Là do Vân Ánh ca ca của ta đi Tô Nam, tình cờ gặp lúc Lục Đại phu bị bệnh. Dù không biết bệnh gì, nhưng lúc đó trông khá nghiêm trọng. Đúng như người ta nói, hoạn nạn mới thấy chân tình. Những ngày Lục Đại phu bị bệnh, ca ca ta không rời nửa bước. Hai người trẻ tuổi, ở bên nhau lâu ngày, chẳng phải tự nhiên mà nảy sinh tình cảm sao?"
Tiêu Trục Phong cười nhạt một tiếng tỏ vẻ không tin.
"Biết đâu đấy, có khi là sợi chỉ đỏ cầu duyên của Đoàn Tiểu Yến có tác dụng." Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Không thì ngươi cứ đeo trên người hàng ngày, biết đâu một ngày nào đó lại thành công."
Tiêu Trục Phong: "Hoang đường."
"Được thôi, ta hoang đường." Bùi Vân Ánh bưng chén trà, không vội vàng uống một ngụm: "Nhưng mấy ngày nay ta phải chuẩn bị việc thành thân, sau này sẽ rất bận. Nếu phó sứ Tiêu không có việc gì làm, không bằng đến nhà ta giúp một tay.", rồi lại nghiêng người, hạ giọng nói nhỏ: "Nếu ngươi còn muốn tranh thủ làm tỷ phu của ta."
Tiêu Trục Phong: "..."
Bùi Vân Ánh khẽ cười, đứng dậy ra ngoài.
Đoàn Tiểu Yến hỏi: “Ca, huynh đi đâu vậy?”
“Đi chọn hỉ nhạn, thành thân có nhiều việc phải làm lắm.” Hắn lười biếng phất tay. Đoàn Tiểu Yến im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Phó sứ, sao mặt huynh khó coi vậy?”
Trong hoàng thành, lời đồn và tin tức luôn lan truyền rất nhanh. Chuyện hôn sự của Bùi Vân Ánh và Lục Đồng từ Điện Tiền Ti đã sớm truyền tới Viện Y Quan.
Khi Kỷ Tuân đến Nhân Tâm Y Quán để châm cứu cho Lục Đồng, thần sắc hắn trầm lặng hơn thường ngày.