Trong phòng yên tĩnh, Ngân Tranh đang bận rộn chọn lựa dược liệu ở phía trước. Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, những chiếc kim bạc trên tấm vải nhung lần lượt cắm xuống da thịt. Kỷ Tuân cúi đầu cẩn thận cắm kim vào huyệt vị, vừa làm vừa hỏi: “Nàng sắp thành thân với Bùi Điện Soái rồi sao?”
Lục Đồng có chút bất ngờ khi hắn chủ động hỏi, đáp: “Đúng vậy, nhưng không phải sắp.”
Kỷ Tuân không nói gì thêm. Thật ra, khi ở Tô Nam, trong Viện Y Quan đã có người bàn tán về quan hệ giữa Bùi Vân Ánh và Lục Đồng. Khi đó, lúc Lục Đồng phát bệnh, Bùi Vân Ánh ngày nào cũng túc trực bên giường bệnh. Điều này không phải không ai nhận ra, nhưng trong lòng Kỷ Tuân vẫn không muốn thừa nhận.
Giống như có vài chuyện, một khi thừa nhận, thì sẽ không còn đường quay lại.
Từ trước đến nay, hắn luôn làm việc ngay thẳng, vạn sự không ngại lòng mình, nhưng riêng chuyện này, lại luôn tự lừa dối bản thân. Đến giờ, cuối cùng ngay cả việc tự lừa dối cũng không làm nổi.
“Tại sao lại định thân sớm như vậy?” Hắn chậm rãi mở miệng, động tác cắm kim vẫn chuyên chú, như thể chỉ thuận miệng hỏi: “Hôn nhân đại sự, nên cẩn trọng mới phải.”
Không ngờ vị đồng liêu xưa nay lạnh nhạt, ít lời, hôm nay lại có tâm tư trò chuyện như vậy, Lục Đồng thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười đáp: “Kỷ y quan cũng biết đấy, ta từ trước đến nay không phải người cẩn trọng.”
"Chữa bệnh cứu người, nếu chỉ lo suy tính, chần chừ thì sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu sống. Tương tự, nếu đã có người trong lòng thì nên ở bên nhau. Tương lai ai mà nói chắc được, quan trọng là sống tốt hiện tại."
Ba chữ "người trong lòng" vừa thốt ra, tay Kỷ Tuân chợt khựng lại. Cây châm cuối cùng rơi xuống cổ tay nàng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng.
Người phụ nữ trước mặt ngồi yên bên bàn, nét mặt điềm nhiên. Từ khi rời Y Quan Viện về Tây Nhai, trông nàng dường như sống thoải mái hơn trước, sắc mặt hồng hào, đôi mắt ít đi sự trầm lặng, lại thêm phần sinh động.
Y đã nhận ra, Lục Đồng cười nhiều hơn hẳn so với khi còn ở Y Quan Viện. Mỗi khi cô cười, dịu dàng như ánh trăng, mềm mại như cánh hoa.
Kỷ Tuân cụp mắt xuống.
Y vốn lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ. Gia đình từng bảo rằng ngoài y thuật, y rất kém nhạy cảm với chuyện đời.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ mình kém cỏi, bởi không phải mọi việc trên đời đều cần sự nhanh nhạy. Hắn tình nguyện dành tâm tư cho những điều quan trọng hơn. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra sự chậm trễ ấy đã khiến hắn bỏ lỡ điều gì, bây giờ mới tranh giành đã không còn cơ hội nữa.
"Kỷ Y Quan?" Giọng Lục Đồng vang lên bên tai kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.
Kỷ Tuân nhìn nàng, một lúc sau nhẹ giọng: "Trước đây, ở Y Quan Viện, ta từng nói nàng chữa bệnh không từ thủ đoạn, thiếu y đức. Lời lẽ khi ấy quá nặng, ta chỉ nghe lời một phía, là lỗi của ta. Hôm nay, tôi muốn xin lỗi cô lần nữa."
"Không cần xin lỗi đâu." Lục Đồng đáp, "Chẳng phải ta cũng nói lại ngài rồi sao?"
"Nhưng mà..."
"Ta không nói rõ với ngài trước, là lỗi của ta. Những lời ngài trách mắng cũng không sai. Sau này ta sẽ ghi nhớ lời dạy của Kỷ Y Quan, khi kê đơn sẽ cẩn thận hơn."
Nàng mỉm cười, giọng điệu pha chút tinh nghịch hiếm hoi. Kỷ Tuân nhìn nàng, dường như bị sự nhẹ nhàng ấy làm ảnh hưởng, cuối cùng hắn cũng bật cười, nụ cười chứa đựng sự nhẹ nhõm.
"Hoàng thượng đã phê chuẩn ý chỉ của Thường Y Chính, dự định lập một Y Phương Cục riêng ở Thịnh Kinh. Các đại phu dân gian hay Y Quan đều có thể tham gia cùng thảo luận, biên soạn các phương thuốc thành sách, sau đó phát hành đến các y quán lớn nhỏ ở Thịnh Kinh." Kỷ Tuân nói: "Trước đây y thư chủ yếu được lưu giữ trong Thái Y Cục, các đại phu dân gian chỉ có thể tự tìm tòi qua kinh nghiệm hành nghề. Nếu có y tịch được biên soạn đồng bộ, chắc chắn sẽ mang lại lợi ích cho bá tánh.".
Lục Đồng: "Thật vậy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Kỷ Tuân gật đầu: "Vậy nên, đến lúc biên soạn y tịch, mong Lục Y Quan giúp sức."
"Ta giờ đã không còn là quan y nữa, Kỷ đại nhân không cần gọi ta như thế. Nhưng nếu có gì cần giúp, ta sẵn lòng hỗ trợ."
Kỷ Tuân chắp tay cúi chào cảm ơn nàng.
Sau khi nói thêm vài câu, buổi châm cứu hôm đó kết thúc. Hắn thu dọn hòm thuốc, chuẩn bị rời đi.
Lục Đồng tiễn hắn ra cửa. Đến trước cổng y quán, hắn nhận ra ngoài trời không biết từ lúc nào đã mưa lất phất. Cơn mưa nhỏ làm ướt đẫm con đường đá xanh ở Tây Nhai.
Tiểu đồng Trúc Linh đứng dậy từ chiếc ghế, đi theo sau Kỷ Tuân. Lục Đồng nhìn bầu trời, lấy từ sau cửa y quán ra một chiếc ô đưa cho hắn: "Dùng cái này đi."
"Đa tạ."
Kỷ Tuân cầm ô, cùng Trúc Linh bước ra ngoài, đi trên con hẻm nhỏ ở Tây Nhai. Trên con đường vắng vẻ, thi thoảng có xe ngựa đi qua, những giọt mưa tí tách rơi từ ô xuống vũng nước dưới chân. Trên mặt ô, một bông mộc cẩn nở rộ xinh đẹp, rực rỡ.
Kỷ Tuân nhìn bông hoa, trong lòng chợt thất thần.
Dường như hắn nhớ lại một ngày rất lâu trước đây, khi đi qua phố Tước Nhi, hắn đã từng gặp một người.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓 💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Chiếc ô của người phụ nữ chạm vào vạt áo hắn, những giọt nước mưa lạnh lẽo theo nhánh hoa trên ô rơi xuống, làm ướt một mảng lớn trước ngực.
Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng giây, mang theo chút kinh ngạc. Nhưng hắn không để ý, chỉ khẽ gật đầu rồi bước qua mà không ngoảnh lại.
Bóng người đàn ông cầm ô, dáng vẻ cao ráo nhưng cô độc trong màn mưa xuân. Tiểu đồng nhìn theo, khuôn mặt cũng thoáng nét tiếc nuối.
"Đáng thương thay công tử nhà mình." Cậu thầm nghĩ, "Nhân phẩm cao quý chính trực, thanh cao như bạch hạc, nhưng trong chuyện tình cảm thì lại chậm trễ. Một người không cho phép bản thân lầm lỡ bước nào, cũng vì cái tâm quân tử ấy mà đến chậm một bước.
Tiếc thay, lần đầu động lòng với một người, lại chưa kịp bắt đầu đã bỏ lỡ.".
"Công tử, giờ chúng ta đi đâu?" Trúc Linh hỏi.
Kỷ Tuân dừng lại một lúc, đáp: "Về Y Quan Viện."
"Ơ?" Trúc Linh cuống lên: "Lão gia nói hôm nay nhà có tiệc, dặn ngài về sớm. Nếu ngài quay lại Y Quan Viện, lão gia sẽ lại trách phạt cho mà xem!"
"Y Phương Cục vừa mới thành lập, công việc còn ngổn ngang, ta có rất nhiều việc cần làm." Trúc Linh cứng họng. Công tử nhà cậu là thế, dù đang thất tình cũng không để lộ ra ngoài, vừa bước chân ra là lại chú tâm vào y thuật. Nhưng nếu công tử thật sự đau lòng mãi, than vắn thở dài, thì lại không phải công tử rồi.
Tiểu đồng vẫn cố gắng tranh thủ: "Nhưng, nhưng... Lão gia nói ngài cũng đến tuổi thành gia lập thất, hôm nay tiệc nhà có mấy vị tiểu thư là con của bạn cũ phu nhân, lão gia muốn giúp ngài se duyên. Ngài cũng nên về xem thử chứ, biết đâu chốn này không còn hoa, nhưng chốn khác vẫn còn ngát hương mà..."
"Không về."
Mưa bụi lất phất che khuất bóng người trên đường, giọng nói hắn dần tan trong màn mưa.