Dắng Sủng

Chương 206: Phiên ngoại của Tông Đạc (3)



Vẫn ở trong lều trại, Như Nương cũng đang nói chuyện với người nào đó.

Người nói chuyện cùng nàng, chính là nam nhân vừa nãy đứng ở trước lều chào hỏi.

Người này họ Trịnh, tên Trung Thừa, xưng hô là Trịnh quân sư.

Chính là quân sư hiện tại của Hắc Long Bang, địa vị đặc thù ở trong bang, rất được lòng tin của Như Nương.

“Vừa nãy ta nhìn thấy cái người do vị Vinh Tam Gia này dẫn đến, có chút khí chất của người trong quân đội, e rằng bối cảnh của vị Vinh Tam Gia này, cũng không đơn thuần như chúng ta đã tra được trước kia.”

“Một người trong tay nắm một lượng lớn tài nguyên giá trị, lai lịch cũng bí ẩn, lạiccó chút quan hệ với hàng dệt kim Giang Nam, ngay khi đến vùng Duyên Hải, dựa vào sản phẩm dệt ở trong tay đã giành được một mối làm ăn buôn bán mà hiếm người nào có thể làm được. Những tơ lụa mà người khác làm không được, hắn lại có thể làm ra được, lá trà mà người khác làm không được, hắn cũng có thể làm ra được, thậm chí còn là đồ gốm của lò nung.”

Nói xong, Như Nương dừng lại một chút, lại cười nói: “Phương pháp vô cùng thần kỳ, không biết bao nhiêu hiệu buôn đã âm thầm ngáng chân hắn, đều đánh giá thấp thực lực của hắn, cho nên trơ mắt nhìn hiệu buôn Vinh Thuận phát triển lớn mạnh, ở vùng Quảng Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, lớn nhỏ cũng một trở thành một đại nhân vật.”

Hiện giờ không biết bao nhiêu thương nhân lớn nhỏ đã đến hiệu buôn Vinh Thuận để lấy hàng, trong tay họ đều là nguồn hàng bán chạy của hải ngoại, chả trách có thể phát triển đến vị trí của ngày hôm nay.

“Hiện tại lại có chút quan hệ với quân đội, vị Vinh Tam Gia này thật sự khiến cho ta có chút bất ngờ, nhịn không được muốn biết được phía sau hắn rốt cuộc còn có ẩn giấu bao nhiêu bí mật, thân phận thật sự là như thế nào?”

Nói xong câu cuối, hầu như là Như Nương đang lẩm bẩm tự nói.

Trịnh Trung Thừa nhìn nàng ấy một cái, nói: “Nếu đã dám cướp lương thực dưới miệng của Tịnh Hải Hầu phủ, chắc hẳn lai lịch cũng không đơn giản, chỉ nhìn cục diện ngày hôm nay, có thể giải quyết được nỗi lo lắng trước đây của chúng ta.”

Lo lắng gì?

Đương nhiên là cảm thấy hiệu buôn Vinh Thuận chỉ là một người làm ăn, e rằng muốn đấu cùng Tịnh Hải Hầu phủ sợ rằng còn có chút khó khăn.

Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, mặc dù không đến mức đối đầu thì chắc chắn sẽ thắng, nhưng cũng không hẳn là sẽ thua.

Cái vị Vinh Tam Gia khó hiểu này chính là cho người ta một loại tự tin, tựa hồ Tịnh Hải Hầu phủ cũng không có gì đáng sợ.

Đương nhiên, ở trong địa vị Hắc Long Bang này, cũng không hẳn sẽ sợ Tịnh Hải Hầu phủ, đều là người li.ếm máu ở trên lưỡi đao, đặc biệt bọn họ lại là những người làm cướp biển này, nhất là cả gan làm loạn, nếu không tiếp tế thì sẽ nhanh chóng đi ra ngoài hải ngoại, quan phủ cũng không cách nào bắt bọn họ, bằng không cũng sẽ không cần nhiều lần tiêu diệt bọn cướp nhưng lại không có tác dụng gì.

Nếu chỉ là muốn mở cửa làm ăn buôn bán, đương nhiên sẽ chứa rất nhiều mối lo ngại, cũng không muốn hiệu buôn Vinh Thuận ở bên này tạo ra cạm bẫy gì, thế cho nên hợp tác không được cuối cùng lại trở thành trò cười.

“Nói cũng đúng, cho dù hắn có lai lịch gì thì đã sao, lai lịch của hắn càng lợi hại, thì thế sự hợp tác của chúng ta càng có lợi. Nhân cơ hội này, ngươi phái nhiều người thử thăm dò thủ hạ của hắn, nhìn xem rốt cuộc là có lai lịch gì.”

Như Nương dặn dò nói.

Nói đến cùng, Vinh Tam Gia cái con người này vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng ấy.

Phải biết lòng hiếu kỳ của Như Nương không nhiều.

Nghĩ đến đây, Trịnh Trung Thừa lại nhìn Như Nương một cái.

Mặt trời vừa mới mọc lên từ hướng đông, người trong doanh địa đều đã thức dậy.

Chẻ củi, nhóm lửa, nấu cơm tại chỗ, tất cả đều bận rộn việc đâu vào đấy.

Dẫu sao thì thái độ hôm qua của thủ lĩnh hai bên đều nói ra ở đây, cho nên người của hai bên thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với nhau.

Tông Đạc bước ra khỏi lều trại, điều nhìn thấy chính là cảnh tượng vui vẻ này.

Có một người thân ảnh màu đỏ vô cùng nổi bật trong đám người, chính là Như Ca.

Nàng ta đang ngồi xổm trước một cái nồi bên đống lửa nấu cái gì đó, đang nói chuyện với những người bên cạnh, nhưng sau khi thấy được Tông Đạc đi ra, nụ cười trên môi nhất thời vụt tắt, rồi quay mặt đi.

“Như Ca cô nương nấu cháo thật ngon, còn nữa không, cho ta thêm một chén nữa.”

Như Ca nhìn cháo ở trong nồi, lại nhìn Đại Hán đang cầm cái chén hướng về bản thân nở nụ cười sáng lạn, do dự một chút, nói: “Còn dư không nhiều, ta vẫn muốn giữ lại một ít.”

Đại Hán đang tiếc nuối vẫn muốn nói cái gì đó thì Hán Tử đang ở bên cạnh hắn ta đang cầm chén cơm, giữ chặt hắn ta: “Một chén vẫn không đủ lấp nổi cái bụng của ngươi? Như Ca cô nương sáng thức dậy sớm, đích thân đi dọc bờ biển tìm nguyên liệu nấu ăn, lại đích thân nấu cháo, ngươi vẫn thật cho rằng là nấu cho ngươi ăn sao? Thế là được rồi.”

Đại Hán đang muốn phản bác, nhìn thấy Tông Đạc đang đứng ngoài lều trại, vội vàng cùng đồng bọn rời đi.

Như Ca chỉ nhìn cháo, không nhìn người.

Tiến Trung đi qua để đi lấy nước ngọt, nói: “Gia, nước đã chuẩn bị xong rồi.”

Tông Đạc cùng hắn ta đi ra phía sau lều, đợi lúc quay lại lần nữa, cũng không có gì khác biệt so với trước, chính là trên mặt có chút hơi nước, rõ ràng là vừa đi rửa mặt.

“Cái này cho ngươi.”

Tông Đạc đang chuẩn bị bước vào lều thì trước mắt xuất hiện một cái mâm, trên cái mâm có một chén cháo lớn.

Độ loãng đặc vừa vặn của cháo, bên trong dường như còn bỏ thêm nghêu sò và chân cua băm nhuyễn, còn có chút xanh của rau cải, hương thơm xộc tới mũi, ngửi thôi đã khiến cho người ta ch.ảy nước miếng.

“Ta sai rồi, hôm qua ta không nên mắng ngươi như vậy, nhưng nàng ta ba lần bảy lượt nhắm vào ta, còn đối xử với ngươi như vậy nữa, ta…” Nói xong, miệng của Như Ca nhếch lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự bướng bỉnh.

Rõ ràng là người đến nhận sai, đáng tiếc cuối cùng sắp thành công thì lại thất bại, nói nên lời trái ngược với tâm ý.

Tông Đạc nhìn nàng một cái, rồi thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài, vành mắt Như Ca đỏ lên, cúi đầu nói: “Cùng lắm thì sau này ta thấy nàng ta, ta sẽ nhượng bộ lui binh, chính là không xung đột với nàng ta nữa.”

Khóe mắt Tông Đạc nhìn chân nàng đang đá hòn đá, thì ừ một tiếng.

Nghe thấy tiếng ừ này, vẻ mặt Như Ca nhất thời tươi vui lên, tựa hồ rất vui mừng, nhưng trong lòng vẫn khó nén được ủy khuất, nhưng vui vẻ thì chiếm nhiều hơn.

“Đây là cháo ta đặc biệt dậy sớm để nấu, tối hôm qua ngươi uống rượu, ăn một chút cháo sẽ làm ấm được dạ dày. Chúng ta đi vào thôi.”

Hai người đang định cùng nhau vào trong lều, lúc này ở phía sau cách đó không xa truyền đến một âm thanh: “Tam Gia dậy sớm như vậy sao.”

Vừa nghe thấy âm thanh này, Như Ca liền giống như bị kim đâm vậy, nhanh chóng xoay người nhìn lại.

Thì thấy hôm nay Như Nương lại thay đổi một thân xiêm y, bộ quần áo màu xanh da trời có thắt lưng và tay áo, hiện rõ lên dáng người nhưng lại không làm mất đi sự nhanh nhẹn, kiểu dáng búi tóc cũng thay đổi, đồ trang sức không cần thiết đều bỏ ra, chỉ còn mái tóc đen nhánh mềm mại được búi lên một cách đơn giản ở phía sau đầu, dùng đồ cột tóc cũng là màu xanh da trời.

So với hôm qua, Như Nương của hôm nay có hiện lên một chút dáng vẻ của cướp biển, mặc dù diện mạo của nàng vẫn là không thích hợp với cướp biển, nhưng ít nhất nàng ấy cũng là Đại Long Đầu, bình thường nàng ấy kiên quyết sẽ không dùng dáng vẻ hôm qua xuất hiện trước mặt các thủ hạ.

Cũng chính là nói, Như Ca nói Như Nương cố ý nhắm vào nàng, thực ra cũng không phải là không có mục đích.

“Chào buổi sáng Đại Long Đầu.”

Tông Đạc hơi gật đầu nói.

Như Nương cười quyến rũ, nhìn cái mâm trong tay Như Ca nói: “Tam Gia đây là đang dùng bữa sáng? Là cháo? Không ngờ được ở cái nơi này còn có người nấu cháo, ngửi cũng khá là thơm đó.”

Nàng ấy đường đường là Đại Long Đầu của Hắc Long Bang, lại hỏi ra câu này ở trước mặt nhiều người như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

Mặt Như Ca lộ vẻ nóng vội, cầm chặt cái mâm, Tông Đạc nhìn nàng ta một cái.

Hai người trao đổi thông qua ánh mắt.

Như Ca không cam lòng mở miệng nói: “Trong nồi vẫn còn dư lại một ít, nếu như Đại Long Đầu không chê, ta đây sẽ lập tức bảo người đi múc đến đây.”

“Không chê, không chê, sao mà chê được cơ chứ?

Xem ra cháo này là Như Ca cô nương nấu, không ngờ được Như Ca cô nương lại là nữ nhi của một giới giang hồ, Thiên Diện La Sát tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, lại có thể rửa tay gác kiếm nấu canh, quả thực khiến cho Như Nương ta đây bội phục.”

Như Nương cười hết sức sáng lạn.

Ấn đường Như Ca vừa nhíu lại, đang muốn mỉa mai lại, thì nghĩ đến đến chuyện vừa mới cam đoan với Tông Đạc, nhất thời lời nói đã nhanh chóng được nuốt xuống cổ họng.

Ánh mắt quét đến Tiến Trung ở bên cạnh, nàng nói: “Tiến Trung, ngươi đi múc cháo cho Đại Long Đầu đi.”

Tiến Trung xui xẻo bị bắt làm bia đỡ đạn, không thể phản bác nên nhanh chóng đi múc cháo, Như Ca thì bưng cái mâm vào trong lều.

Mắt thấy Tiến Trung đã đem cháo đến, Tông Đạc hơi gật đầu nói: “Đại Long Đầu từ từ dùng.”

Sau đó thì bước vào trong lều.

Như Nương cười cười, xoay người vào trong lều.

“Mau nhân lúc còn nóng hãy ăn đi, nếu không ăn thì sẽ nguội mất.”

Tông Đạc ngồi xuống trước cái bàn dài, cầm lấy cái thìa bên cạnh lên rồi khuấy đều, sau đó thì múc một muỗng lên ăn.

“Có ngon không? Bên trong ta có thêm sò, còn bắt mấy con cua đem làm thịt rồi cho vào nấu thành cái nồi lớn, ai mà biết bọn họ người này muốn một chén người kia muốn một chén, nên còn dư lại bao nhiêu đây, còn bị nữ nhân kia lấy đi hết phần còn dư lại.”

Tông Đạc bỏ cái thìa xuống, hỏi: “Ngươi ăn chưa?”

Đang chống cằm nhìn hắn ăn cháo, nghe hắn nói vậy thì Như Ca lập tức sững sờ.

Nhìn thấy biểu cảm này, Tông Đạc còn có cái gì không biết nữa.

“Ngươi đi lấy một chén đi.”

“Ta không đói, hơi nữa tùy tiện ăn một chút lương khô là được rồi. Ta không giống với ngươi, dạ dày ta khá tốt, ngươi mau ăn đi, hôm qua ngươi đã uống rượu.”

Những lời còn lại, đã im bặt trong ánh mắt của Tông Đạc.

Như Ca nhanh chóng đứng dậy đi tìm chén, rồi quay lại cho đích thân Tông Đạc múc cháo vào, Như Ca có từ chối thì cũng không có tác dụng.

Đợi sau khi cháo đã vào trong miệng, nàng ta cũng rất vui, trên khuôn mặt cũng nở nụ cười, mặt mày hớn hở, vô cùng rực rỡ.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nàng ta, Tông Đạc không khỏi có chút thất thần, cũng có chút cảm thán.

Vô lo vô nghĩ, thật tốt.

“Đúng rồi, Gia, chúng ta đợi một chút nữa thì đi sao?”

Qua một hồi như vậy, mối quan hệ của hai người lại trở về như trước, hiển nhiên Như Ca thoải mái vui vẻ hơn nhiều, một tay chống cằm, tay khác thì múc cháo lên ăn, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh trên mặt Tông Đạc.

“Đợi lát nữa sai người đi thu dọn đồ, rồi nhanh chóng khởi hành trở về.”

“Thật tốt, cuối cùng cũng không cần nhìn thấy nữ nhân kia nữa rồi.” Lời còn lại, lại im bặt dưới mắt của Tông Đạc.

Như Ca có chút xấu hổ, cũng có chút khó xử, nhịn cười nói tránh đi: “Thế đợi lát nữa ta sẽ đi nói cho bọn họ.”

Tông Đạc bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng kế hoạch bị thay đổi.

Trước khi Như Ca nấu cháo, luồng hương thơm đó đã hấp dẫn sự thèm ăn của rất nhiều người, nghĩ ở trên biển này, cái gì không nhiều chứ nhưng chính là đồ hải sản trong biển nhiều, có người chê sáng sớm mà ăn lương khô thì quá khô khan, nên đã nhanh chóng kết bạn rồi đi ra bờ biển.

Ai mà biết chuyến đi không liên can này, nhưng lại mang không ít cá quay về, còn có tối qua hải triều lên nên nghêu sò cua và nhiều loại khác, quả thực là được mùa vụ lớn.

Thế là trước đó người không đi giờ cũng đi, còn có người hứng thú nhìn xem xung quanh nói có thể đi săn không, lại săn được mấy con thỏ rừng, gà rừng chim rừng và các con khác nữa.

Đây là những con chạy trên mặt đất, bơi trong biển, bay trên bầu trời, đều còn sống.

Vốn dĩ hôm qua đã đi một ngày đường, tối qua cũng tùy tiện xử lý qua một chút, còn có rất nhiều người bận rộn canh giữ chịu đói cũng đi, đợi đến cuối cùng có thời gian rảnh thì ăn được một chút đồ, trời quá tối nên lười đi qua đi lại, thế là đói cả một đêm, lúc này nhìn thấy có nhiều món ngon như vậy, nên đều bắt đầu chuyển động.

Thái tử cũng không đói kém gì binh lính, thế là hành trình bị kéo dài, Đại Long Đầu và Tông Đạc bên này đều hạ lệnh, ăn bữa này rồi mới khởi hành.

Nếu không thì làm sao có thể nói rất nhiều cảm tình của con người đều từ ăn mà ra chứ, mọi người đồng tâm hiệp lực chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lại đồng tâm hiệp lực đi nấu cơm, trong lúc đi lại, không tránh khỏi trao đổi nhiều hơn.

Thấy người bên dưới sống chung vui vẻ hòa thuận, Như Nương và Tông Đạc cũng khá vui vẻ, ít nhất biểu hiện trên mặt là như vậy, nếu về sau hai bên hợp tác, thì đương nhiên hai bên sẽ hòa thuận với nhau. dù sao so với ngươi ta không thuận mắt ta thấy người càng không thuận mắt.

“Nhìn ra vẫn là Như Ca cô nương có bản lĩnh, một nồi cháo là đã hấp dẫn được sự thèm ăn của bọn họ. Đúng là một đám háu ăn, trước đó cũng không nghĩ rằng bọn họ lại tích cực như vậy!” Như Nương cười đùa.

“Đại Long Đầu khen nhầm rồi.”

Như Ca ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.

Lúc này có người mang đồ ăn lên đã chuẩn bị xong, có nướng, có luộc, có xào, còn có người đi lên thuyền mang đến không ít rượu.

Cũng không thay đổi gì, nhóm năm người thì ba người ngồi trên đất bắt đầu dùng bữa.

“Tam Gia, ta kính ngươi.”

Như Nương cầm chén rượu lên nói.

“Tam Gia không uống rượu, tối qua là ngoại lệ, Đại Long Đầu nếu muốn uống rượu, ta tìm một người đến uống cùng ngươi.”

Ngắt lời.

“Tam Gia không uống rượu?”

Như Nương vô cùng ngạc nhiên.

Tông Đạc hơi gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.

Vẻ mặt Như Nương lộ vẻ thất vọng, ánh mắt long lanh, ánh mắt dừng lại trên người Như Ca: “Tam Gia đã không uống, thế Như Ca cô nương cùng ta uống được không? Hai người nữ nhân chúng ta ở đây, cũng tính là có duyên rồi.”

Nói cũng nói đến bước này rồi, Như Ca chỉ có thể đáp lại.

Tông Đạc nhìn hai người một cái, nhưng không có nói chuyện.

Quả nhiên sau đó không ngoài dự liệu của hắn, hai người nữ nhân lại liều mạng uống rượu.

Tửu lượng của Như Ca không tệ, ít nhất cũng không yếu so với một nam nhân thành niên, nhưng khiến người ta không ngờ là tửu lượng của Như Nương lại tốt hơn.

Dù sao hai má Như Ca đã ửng hồng như lửa, nhưng nàng ấy vẫn rất bình thường.

Nhưng nếu như kết hợp thân phận của nàng, dường như cũng không có cái gì kinh ngạc cả.

“Như Ca cô nương, ta lại kính cô, nữ tử không dễ dàng, huống hồ là đã lăn lộn trong giang hồ, ngươi cũng được coi là nữ trung hào kiệt hiếm thấy.”

“Không dám nhận, không dám nhận.”

Như Ca đang nói chuyện, tay lại cầm lấy chén rượu, lúc này thì có một bàn tay chìa qua, cầm lấy chén rượu từ trong tay nàng.

“Đại Long Đầu, phải có chừng mực.”

Nhìn thấy sắc mặt đối phương, Như Nương sững sờ một chút, rồi mỉm cười.

Đều là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói này.

Vinh Tam Gia đây là đang nói, hắn đã biết rõ từ tối qua lúc mới gặp mặt, nàng đã cố ý muốn câu dẫn Như Ca, như thể muốn dấy lên mâu thuẫn, còn quan sát cách hắn trả lời.

Người người đều biết Thiên Diện La Sát bên cạnh Vinh Tam Gia quanh năm một thân hồng y, Đại Long Đầu cũng là nữ nhân, nhưng cố ý ăn mặc như vậy, rõ ràng là cố ý.

Trong lời nói này lại lặp lại ba lần bốn lượt để cố ý chọc giận Như Ca, nếu như thật sự là sự đối địch trời sinh của nữ nhân, hoặc là nói có liên quan đến những tâm ý nhỏ nhặt đó, thật sự rất xin lỗi nàng ấy khi ngồi vào vị trí với thân phận là một cô gái thì những điều đó chả có nghĩa lý gì.

Như vậy thì chỉ có một khả năng, từ đầu đến cuối Đại Long Đầu đều đang thăm dò.

Mà trong lòng Vinh Tam Gia biết rõ sự thăm dò của nàng ấy, nhưng lại ngầm đồng ý.

Nhưng điều kiện trước hết là đừng vượt qua giới hạn.

Nói chung cũng chỉ có việc Như Ca là một cô nương ngốc nghếch, nghĩ rằng Đại Long Đầu muốn câu dẫn Tông Đạc, vì thế không ít lần hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng đã bị bại lộ, nhưng Như Nương lại không có xấu hổ, nở nụ cười đến kiều diễm.

“Vinh Tam Gia thật đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.”

Trong giọng nói mơ hồ có chút cảm thán, cũng mơ hồ có chút đáng tiếc.

Còn về lời này có ý gì, dù sao Như Ca nghe cũng không hiểu, lúc này nàng đã say rồi, mở to đôi mắt nhìn xem Tông Đạc lại đi nhìn Như Nương, luôn cảm thấy người trước mắt đều là song ảnh.

Tông Đạc chỉ lãnh đạm mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Hắn để chén rượu xuống, từ trong tay Tiến Trung nhận lấy túi nước, mở ra, để vào trong tay Như Ca.

Thấy nàng cầm cũng không uống, hắn im lặng thở dài, sau đó thì lấy túi nước mở cho nàng uống.

Sau khi làm xong tất cả, hắn đứng dậy: “Gấp rút lên đường, Đại Long Đầu, nói chuyện sau đi.”

Sau khi thấy hắn đứng lên, người thủ hạ của hắn cũng cùng đứng dậy, chẳng qua lúc này đã ăn được kha khá rồi, nên cũng không gây trở trại gì.

“Thế thì sau này rồi nói tiếp.”

Như Nương đứng lên nói.

Tông Đạc lại chắp tay với nàng ấy, thì ra hiệu cho Tiến Trung đỡ Như Ca dậy, dẫn đầu đi khỏi.

Lên thuyền, trước tiên đưa Như Ca vào khoang thuyền, người bên ngoài đang thu dọn tàn cục đợi các huynh đệ quay về, cũng chuẩn bị khởi hành.

Trong khoang thuyền, Như Ca lại làm loạn lên vì rượu, nắm lấy tay áo Tông Đạc không buông.

Tông Đạc căn dặn Tiến Trung đi làm canh giải rượu, hắn bên này lại dìu Như Ca lên giường, sau đó thì muốn kéo tay áo mình về lại.

Vô cùng bối rối, cũng là vì sức lực Như Ca quá lớn, quần áo của Tông Đạc đều đã bị túm đến xiêu vẹo.

Hắn chưa từng như vậy bao giờ!

“Đừng loạn, đợi lát nữa Tiến Trung mang canh giải rượu đến đây.”

“Ngươi là ai? Ngươi là Gia? Tam Gia?”

Như Ca tiến gần lại, dường như nhìn không rõ, khuôn mặt dán lại rất gần nhưng không nói, còn đưa tay ôm lấy khuôn mặt của hắn.

Tông Đạc đưa tay muốn lấy tay nàng ta xuống, nhưng vì người không có đề phòng gì nên bất ngờ bị đè xu.ống dưới.

“Tam Gia, Vinh Tam Gia, Duệ Vương, đều là ngươi!”

Như Ca hì hì ngây ngô cười phá lên: “Là ngươi, thật đúng lúc! Ta nói cho ngươi, ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi không được phép cười với nữ nhân kia nữa, nghe thấy chưa?”

Nói xong, nàng ta còn vỗ vào bả vai của Tông Đạc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com