Dắng Sủng

Chương 207: Phiên ngoại của Tông Đạc (4)



Tông Đạc chịu đau một chút.

Như Ca lại không hề phát hiện, tiếp tục truy hỏi: "Ngươi nghe thấy chưa? Sao lại không lên tiếng?"

Mùi rượu phả trên mặt Tông Đạc, mặt Như Ca đã sắp dán lên mặt hắn, hắn nghiêng đầu ra sau, định thử dỗ nàng hãy đứng lên trước.

"Ngươi trước hết hãy đứng lên đi đã, sau khi đứng lên rồi chúng ta từ từ nói chuyện ha."

"Đứng lên?"

Như Ca chớp mắt, lẩm bẩm: "Ta không dễ dàng gì mới bắt được ngươi, đứng lên rồi ngươi bỏ chạy thì sao! Ngươi mau bảo đảm với ta đi, về sau không được phép cười với cái nàng Như Nhi kia nữa."

"Như Nhi? Nàng ta cũng thật là không biết xấu hổ, da mặt dày như bức tường thành, ta cũng không cho ngươi gọi ta là Như nhi, nàng ta sao lại dám nói ra lời này chứ!"

Như Ca nói ra tiếng lòng đầy căm phẫn, Tông Đạc có hơi sững sờ.

"Ngươi muốn để cho ta gọi ngươi là Như Nhi?"

"Rõ ràng ta mới là Như Nhi, nàng ta dựa vào cái gì mà bảo ngươi kêu nàng ta là Như Nhi! Với lại chúng ta quen biết nhau trước mà, ta đã bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, vào sinh ra tử, ta còn cứu ngươi mấy lần nữa, nàng ta chỉ được coi là một tép hành, một tép tỏi mà thôi!"

Ánh mắt của Tông Đạc trở nên phức tạp.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, thở dài một hơi: "Ta biết rồi, cũng đã nhớ rõ rồi."

"Vậy ngươi gọi ta một tiếng Như Nhi nghe thử xem?"

Nàng thở hổn hển ngang ngược yêu cầu nói.

Thấy hắn cũng không nói, nên lập tưc uy hiếp: “Nếu ngươi không gọi, thế ta sẽ cắn ngươi đó!"

Nói xong, nàng thật sự cắn một cái xuống cằm hắn.

Tông đạc bị đau, sờ dấu răng ở dưới cằm, ánh mắt u tối khó dò.

"Nếu ngươi không gọi, ta sẽ tiếp tục cắn ngươi! Ta không chỉ cắn ngươi, ta còn đánh ngươi!"

Nàng ta đè ở trên người hắn, khua khua nắm tay uy hiếp, "Ngươi đừng nghĩ rằng ta không dám đánh ngươi"

"Như Nhi."

Như Ca lại đang chuẩn bị đánh xuống, đột nhiên hì hì cười phá lên.

"Thật là dễ nghe, ngươi gọi một tiếng nữa đi"

Nàng cười đến ngây dại, trên mặt lại có một chút thẹn thùng.

"Như Nhi"

"Muốn nghe nữa."

"Như Nhi."

"Gia"

Tiến Trung đứng ở cửa đã sắp ngại chết, hắn ta sao lại không có mắt như vậy chứ lại dám xông vào, phá hủy chuyện tốt của Như Ca cô nương, sẽ không nhắc đến sau khi Như Ca tỉnh rượu có đánh hắn ta không nữa, bản thân hắn ta cũng đã phiền chết rồi.

Hiếm khi Vương Tử gặp được chuyện tốt như thế này, vui mừng khi nghe thấy được tiếng gọi.

“Mau vào đây.”

Vốn dĩ Tiến Trung muốn lui ra sau, nhưng bị Tông Đạc kêu nên dừng lại.

Tông Đạc đẩy Như Ca ra, nhanh chóng ngồi dậy.

Hắn ho hai tiếng, nghỉ một lát rồi ngồi thẳng dậy: "Bưng canh giải rượu tới đây, cho Như Ca uống."

Thực ra nếu không nhìn cái dấu răng ở dưới cằm hắn, cùng với vạt áo xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thì vẫn là Vinh Tam Gia uy nghiêm ngang ngược.

Đáng tiếc không có nếu như, thế cho nên đã tiết lộ ra bản chất của hắn.

May mắn là Tiến Trung xuất thân từ trong cung, cái gì không hiểu cũng có thể hiểu, chính là không thể không biết điều, mới không khiến cho trường hợp này quá xấu hổ lên.

Lát sau khi mà uống canh giải rượu, lại náo loạn thêm một trận, Tiến Trung căn bản không giữ được Như Ca, nàng lại không chịu phối hợp, vẫn là Tông Đạc ra tay giúp đỡ, mới đem chén canh giải rượu đút xuống hết.

Cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.

Như Ca dường như ầm ĩ mệt rồi, hình như là canh giải rượu cũng có tác dụng rồi, nên đã nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Tông Đạc để ý đến vạt áo, đang muốn hỏi một chút về tình hình ở bên ngoài, lại đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm thiết.

Mà tiếng hét thảm thiết dường như là khúc dạo đầu kéo dài của sự hỗn loạn, tiếng người bên ngoài náo loạn hẳn lên, trên khoang thuyền vang lên những tiếng bước chân tới tới lui lui, mơ hồ có người đang hô cái gì đó.

Có người hốt hoảng chạy đến bẩm báo: "Vương Gia, có người tập kích."

——

Người tập kích vô cùng thông minh, hình như đã có chuẩn bị từ sớm, mới lựa chọn cái thời điểm này ra tay.

Những người thu dọn tàn cục trên đảo còn chưa có trở về, trên thuyền thì thiếu hụt nhân lực, mà lúc đầu vì sau hai bên lại chọn gặp mặt nhau trên hoang đảo này, chính là trên hòn đảo nhỏ không có gì đáng chú ý này có hai cảng nước sâu khó mà thấy được, có thể cho thuyền chiến neo đậu trên bờ.

Nhưng bởi vì hạn chế của bến cảng, thế cho nên lúc thuyền đi ra đi vào đều cần phải cẩn thận, để tránh va phải đá ngầm làm lủng đáy thuyền, bình thường lúc vô sự thì thôi, lúc này nếu đụng phải tập kích, cho dù muốn ngồi thuyền chạy trốn cũng không thể được.

Tông Đạc thuận theo hướng cửa sổ mà nhìn xuống, chỉ thấy thuyền chiến đã bị mấy chiến thuyền gỗ nhỏ vây quanh, trong đó còn một số chiếc thuyền nhỏ và thuyền con thoi nữa.

Những chiếc thuyền này thoạt nhìn không có gì bắt mắt, thậm chí không đáng nhắc tới so với thuyền chiến to lớn này, nhưng hoàn toàn lại là loại thuyền mà rất nhiều thuyền chiến đấu trên biển dùng đến.

Bình thường ở trong hải chiến, những thuyền chiến cỡ lớn khai chiến đa số là lấy hỏa lực thăm dò lẫn nhau, lại phái những con thuyền cỡ nhỏ tới gần quấy rầy, tiến hành cùng nhau.

Thân của những con thuyền cỡ nhỏ này không dài, lại vô cùng linh hoạt, xuyên qua cơn mưa tên, khiến cho người ta khó lòng mà phòng bị.

Thậm chí là đánh chiến bất ngờ trong hải chiến, hơn nữa sẽ thường xuyên dùng đến, nếu là thuyền viên trên thuyền phòng bị sơ sài, bị người khác mò lên thuyền lúc nào cũng không biết.

Lần này chính là như thế, các binh sĩ trên thuyền căn bản không đề phòng sẽ có người đánh lén ở đây, đến mức bị người từ phía sau lấy dây thừng để lên thuyền mới phát hiện tung tích của kẻ địch.

Nhưng lúc phát hiện thì đã quá muộn rồi, số người bên quân địch khá nhiều, phía trước hay phía sau đều có địch, thế cho nên cuộc chiến lập tức bùng nổ.

Mà đồng thời, loáng thoáng còn có thể nghe được âm thanh đánh chém và âm thanh của họng pháo truyền đến.

Trong lòng Tông Đạc trầm xuống.

Rốt cuộc là ai?

Là có người cố ý cản trở hiệu buôn Vinh Thuận và Hắc Long Bang liên minh?

Hay là cạm bẫy mà Hắc Long Bang bày ra?

Chu Phó Tướng dẫn theo người vội vàng chạy đến.

"Điện hạ, tình hình không ổn, nếu đổi lại là lúc bình thường, thì những chiếc thuyền này chủ cần đụng phải hai lần thì sẽ bỏ đi, nhưng hiện tại tiến không được lùi cũng không được, với số người của chúng ta căn bản không có cách để ngăn cản những người leo lên thuyền như vậy."

Trong lúc nói chuyện, thuận theo cửa sổ mắt có thể thấy rõ lại có người đang leo lên thuyền.

Trang phục mặc đều là màu đen, tay còn cầm theo đại đao, hung ác như sói như hổ.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai, có người của mình, cũng có người của quân địch.

Thuộc hạ của Chu Phó Tướng lại là tinh binh huấn luyện có sẵn, hai tay khó mà địch lại bốn tay của quân địch.

Vứt bỏ thuyền đó là điều không có khả năng, hơn nữa không đề cập tới giá trị chế tạo một con thuyền lớn như vậy rất là xa xỉ, bất cứ ai cũng sẽ không từ bỏ.

Không có thuyền, bọn họ chỉ có thể lui về hoang đảo phòng thủ, nếu là bị người khác vây quanh, kết cục cuối cùng sẽ là chết.

Mối nguy hiểm không hẹn mà gặp như vậy, ở thời điểm mà tất cả mọi người đều không ngờ đến.

"Điện hạ, thuộc hạ đã sai người ta thả đạn báo hiệu rồi, Triệu Thành rất nhanh sẽ mang theo người đến cứu viện, thuyền bọn họ khá nhỏ, có thể tùy ý di chuyển trên vùng biển này, trên đảo cũng đã phát ra tín hiệu, bọn họ sẽ không chiến đấu, rất nhanh sẽ áp sát lại đây.

"Chỉ là áp sát thì có tác dụng gì?

Nếu là bị áp sát từ hai bên, chỉ khiến cho những người này chịu chết uổng công, bọn họ chủ yếu bảo toàn thực lực là chính, thấy cơ hội thì lập tức hành động."

"Hắc Long Bang đáng chết này, vậy mà đột nhiên chơi một vố như vậy."

Một võ tướng trong đó mắng chửi nói.

"Không nhất định là Hắc Long Bang. Hắc Long Bang rất rõ bọn họ phải tìm được đường ra, thì mới có thể chống lại Ngũ Nhạc Hội, bằng không sớm hay muộn thì sẽ bị chiếm lấy, cái bang này cũng sẽ bị diệt, Ngũ Nhạc Hội và Hắc Long Bang vốn có thù oán đã lâu, không có khả năng sẽ bỏ qua cho bọn họ."

Cho nên cho dù Hắc Long Bang không hợp tác với bọn họ, cũng sẽ không mạo hiểm đối đầu mà có thể tập kích bọn họ được.

"Thế ý của Điện hạ là không phải Hắc Long Bang không, mà là có người không muốn nhìn thấy hiệu buôn Vinh Thuận liên minh cùng với Hắc Long Bang?"

"Trước hết không nói đến cái này, trên thuyền có thể phòng thủ được không?"

Sắc mặt Chu Phó Tướng cứng lại, nói: "Tạm thời không sao, nhưng nếu thật sự là Hắc Long Bang bên kia ngầm ra tay, mà trước khi Triệu Thành bị quân địch phát hiện đã tiến đi bao vây tiêu diệt, có thể còn có chút."

Mặc dù lời nói của hắn ta chưa xong, nhưng cũng hiểu được ý tứ của hắn ta.

Triệu Thành dẫn theo một nhóm người chưa từng đồng hành mà là mai phục ở bên ngoài, chính là vì đề phòng Hắc Long Bang giở trò, cũng phối hợp tác chiến từ một bên.

Lần đầu tiên hai bên gặp mặt, lại là ở trên vùng biển mênh mông, trước đó cũng đã không bộc lộ tài năng hết.

Nhưng quân địch lại chọn thời điểm này tập kích, hiển nhiên không phải là không có mục đích, có thể đã sớm nhìn chằm chằm bọn họ rồi, cũng có thể chính là Hắc Long Bang lập ra cạm bẫy.

Sự ẩn nấp của Triệu Thành có thành công hay không, đã bị quân địch phát hiện trước hay không, đây là những chuyện không thể biết được.

"Ngươi sai người phóng đạn báo hiệu, Triệu Thành bên kia có đáp lại không?"

Duệ Vương không hổ là Duệ Vương, lập tức đã hiểu rõ được bản chất, sắc mặt Chu Phó Tướng đích khó coi, lắc lắc đầu.

Tông Đạc hít một hơi sâu: "Một khi đã như vậy, vậy không cần đem hy vọng đều đặt ở Triệu Thành bên kia, phân phó xuống dưới để cho mọi người không được buông lỏng, đây là cuộc chiến sinh tử. Các ngươi cũng không cần ở bên cạnh bảo vệ ta, đi ra ngoài ứng chiến mới phải."

"Nhưng Điện hạ ngài"

Thấy sắc mặt Tông Đạc kiên quyết, Chu Phó Tướng cũng không phải là một người có tính cách do dự, nên lập tức gật đầu rồi nói: "Thuộc hạ để lại mấy người để bảo vệ Điện hạ, những người còn lại sẽ cùng bổn phó đi ứng chiến."

"Được."

Trong khoang thuyền lại một lần nữa yên tĩnh.

Đột nhiên im lặng như vậy, nghe tiếng vang ở bên ngoài, lại phảng phất giống như là hai thế giới.

"Điện hạ, ngài bảo Chu Phó Tướng dẫn theo người rời đi, nhưng nếu thật sự kẻ địch xông đến nơi đây." trong lòng Tiến Trung bất an, nhịn không được nói.

"Cho dù Chu Phó Tướng ở bên cạnh bảo vệ ta, nếu mọi người ở bên ngoài bị đánh bại, chung quy kết cục chỉ là cái chết mà thôi."

"Nhưng."

Tiến Trung vừa nghiến răng vừa dậm chân, từ trong chiếc giày rút ra một cây dao găm, cầm ở trong tay, mặc dù sợ tới phát run, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Điện hạ yên tâm, nô tài nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngài, tuyệt không sẽ không cho những kẻ địch kia xông tới."

Tông Đạc bật cười, chỉ sợ khi có quân địch xông tới thật, với sức lực yếu đuối của Tiến Trung này chỉ sợ một đòn thôi cũng không chịu nổi.

Nếu không làm sao nói, nói cái gì đến cái gì chứ?

Không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng đánh nhau, tựa hồ có người tìm đến được, tính bắt kẻ đứng đầu trước.

Tiếng đánh nhau ở bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, Tiến Trung gấp đến độ nhảy dựng lên, nhìn thấy Như Ca bên cạnh ngủ say nhịn không được nén giận nói: "Lúc này rồi mà ngươi lại ngủ ngon như vậy, cũng không biết thức dậy bảo vệ Điện hạ."

Nói xong, hắn ta còn đi lắc Như Ca hai cái, nhưng Như Ca đã say thành thế này rồi, chỉ sợ trời sập xuống cũng không biết.

"Được rồi, là phúc không phải họa, là họa tránh thì không tránh khỏi, trên đời này không có chuyện gì là không cần trả giá, phàm là muốn thành công thì tất nhiên phải đối mặt với chồng chất những khó khăn, thậm chí là nguy hiểm.

Cả đời Tông Đạc ta, lúc nhỏ có thể sống tiếp, là hi vọng cuối cùng của hoàng tộc, hướng đến trời sống được ngày nào biết ngày ấy, cũng nói ta sống không lâu, nhưng cũng sống được hơn hai mươi năm.

"Đến được vùng duyên hải, bước đi gian nan, chồng chất những khó khăn, lúc làm tiểu thương, giành mối làm ăn của người khác, đối phương còn muốn mua mạng sống của ta, lúc làm đại thương rồi, cản trở con đường tiền tài người khác, gặp biết bao nhiêu cạm bẫy chết người. Hiệu buôn Vinh Thuận từ lúc trắng tay đến khi có mọi thứ, ta đã động đến lợi ích của bao nhiêu người, còn có bao nhiêu người muốn ta chết, nhưng ta vẫn như trước đều đã đi qua, có thể thấy được ông trời không muốn nhận ta, cho nên chưa đến giây phút cuối cùng, nên không cần phải hoảng, cũng không cần phải loạn."

Nói xong, Tông Đạc cầm lấy thanh kiếm ở bên cạnh.

Thanh kiếm cũng không nặng lắm, hoa văn tinh xảo, nạm vàng khảm ngọc.

Trước kia lúc còn ở kinh thành, hắn không có khả năng luyện võ, nhưng vì phân cao thấp cùng với Tông Việt, nên cũng học trộm được một hai phần kiếm pháp, tự xưng là mặc dù không phải cao thủ gì, nhưng vẫn có dư sức lực để có thể tự bảo vệ mình.

Đợi sau khi đã xuất kinh, mới phát hiện những điều này hết thảy đều chỉ là hình thức, còn những người li.ếm máu trên lưỡi đao bán mạng làm ăn kia, quả thực không đáng nhắc tới.

Nhưng thật sự đến lúc nguy cấp, những điều mang tính hình thức này cũng cần phải lấy ra để cứu mạng.

Tiến Trung thấy vậy, cũng vội lau nước mắt trên mặt, cầm con dao găm lên.

Sau khi hét thảm một tiếng, tiếp theo là sự im lặng khiến cho người ta hít thở không thông.

Ở bên ngoài, cửa đột nhiên bị mở ra, một người áo đen xông vào.

Vừa thấy hai người trong phòng, ánh mắt đã sáng lên, hướng về phía bên ngoài nói: "Ta nói cái gì đâu, cùng những người đó liều mạng ở bên ngoài cũng không có thú vị gì, kẻ đứng đầu chân chính vẫn còn ở trong khoang thuyền này. Các huynh đệ, đã đến lúc chúng ta lập công rồi."

Nói xong, từ ngoài cửa lại xông tới hai gã dáng người cao lớn, mặc dù quần áo tả tơi, vết máu loang lổ, nhưng hai mắt đỏ lên, vẻ mặt phấn khởi, hiển nhiên không phải là loại người tốt gì.

"Vị này chính là Vinh Tam Gia mà? Nghe nói Vinh Tam Gia tay trói gà không chặt, toàn bộ dựa vào sự bảo vệ của Thiên Diện La Sát, mới có thể yên ổn tạm sống được nhiều năm. Thiên Diện La Sát đâu? Theo đuổi nam nhân theo được đến đây, cũng thật sự là khiến cho những hào kiệt trên giang hồ đều chê cười, không chỉ bản thân lấy lại nam nhân, còn giúp lấy lại Mãnh Hổ, chậc chậc, sao mà hôm nay không ở đây, không biết là lang quân như ý của ngươi sắp phải mất mạng sao?"

Cũng là mới vừa rồi Như Ca náo loạn, nên màn che dưới một trận càn quấy đã sớm bị túm xuống dưới, lúc sau Chu Phó Tướng bọn họ lại tới.

Tông Đạc xuất thân từ cung đình, từ trước đến nay chú trọng lễ nghi, Tiến Trung hiểu ánh mắt này, lúc nãy có người đến báo tin thì đã nhanh chóng đem màn che buông xuống.

Cái khoang thuyền này mặc dù rất lớn, nhưng chỉ nhìn một cái thì thấy không xót thứ gì, mấy người này lại không phát hiện còn có một người đang nằm trên giường.

Sắc mặt Tông Đạc trầm mặc, không chỉ là bởi vì những mối nguy hiểm, cũng là vì lời nói của người này.

Hắn linh hoạt tâm can như thế nào, cho dù đám người này là ai, đoán trước chính là bọn cướp biển trà trộn ở trên trên biển này, ngay cả bọn cướp biển không ở đất liền đều có thể nói ra lời này, chắc hẳn lời đồn trên giang hồ sớm đã khó nghe, chỉ là hắn không phải người trên giang hồ, đương nhiên sẽ không biết được những điều này.

Nhưng Như Ca lại khác, nàng không thể không biết.

Hắn thật sự tưởng tượng không được, sau khi Như Ca nghe được những lời này, còn có thể cười nói sống vui vẻ ở trước mặt hắn như vậy sao.

Thậm chí là hôm qua, lời nói của Đại Long Đầu vừa nghe lại giống như là thăm dò, nhưng kết hợp với chuyện này, không hẳn là không có ý châm biếm Như Ca, cho nên Như Ca mới có thể tức giận thành ra như vậy, mà hắn lại cảm thấy nàng không hiểu chuyện.

Những chuyện rất lâu rước nay không hiểu rõ, dường như đột nhiên đã hiểu được.

Tông Đạc rất muốn quay đầu lại xem liếc mắt nhìn một cái, nhưng hắn đã áp chế loại xúc động này xuống.

Thôi đi, nàng đã bảo vệ hắn nhiều lần rồi, lần này coi như trả lại cho nàng, còn về trả không đủ, thì kiếp sau trả tiếp.

"Lấy mạng thì lấy mạng, phí lời nhiều như vậy để làm gì."

Chân mày khóe mắt tuấn tú, tràn đầy những tia hàn ý.

Nhưng mấy tên đại hán này khi nghe xong thì lại cười châm biếm, lại ha ha cười phá lên.

"Vinh Tam Gia, cho dù ngươi có lợi hại đi nữa, nhưng hiện giờ trở thành miếng thịt trên tấm thớt gỗ của bọn lão tử mà thôi, cũng đừng oán trách bọn ta vô tình. Ta sẽ tiễn ngươi đi trước, sau đó lại đi tìm cô tình nhân Thiên Diện La Sát của ngươi, đến lúc đó một đôi uyên ương các ngươi sẽ cùng gặp nhau ở dưới kia, cũng không cần đa tạ bọn."

Hiển nhiên ba người này cũng không quên việc chính, cười xong thì từng bước ép sát tới.

Tiến Trung cầm con dao găm dũng cảm xông qua, nhưng còn chưa tiếp cận tới, đã bị một cước đá bay ra, ngã nhào đau đớn xuống mặt đất.

Tông Đạc rút kiếm ra định ngăn cản, nhưng hai tay khó mà địch lại bốn tay, thanh kiếm rất nhanh đã bị đánh bay, lưỡi dao sắc bén được kề trên cổ.

"Người người trên giang hồ đều nói, mạng của Vinh Tam Gia là Thiên Diện La Sát, để ta nhìn xem hình như mạng của Thiên Diện La Sát là Vinh Tam Gia mới đúng thì phải, Thiên Diện La Sát không còn, Vinh Tam Gia cũng sắp phải bỏ mạng."

Ba người ha ha cười phá lên, trong tiếng cười tràn đầy ác ý đùa cợt.

Bỗng dưng, đột nhiên một giọng nữ vang lên: "Các ngươi đang tìm ta?"

Cùng với giọng nói, một đại đao màu bạc sắc bén xẹt tới, đánh lui lưỡi dao sắc bén đang kề trên cổ Tông Đạc.

Người nói chuyện thuận tay kéo Tông Đạc đem ra phía sau mình.

"Thiên Diện La Sát!"

Như Ca không nói lời nào, lập tức giơ đao tấn công liên tiếp, thế tấn công vừa nhanh vừa vội.

Ba người không có phòng bị, liên tiếp lui về sau hơn mười bước.

"Lão nương chẳng qua chỉ ngủ một giấc, các ngươi gọi như gọi hồn vậy, muốn mạng của ta hả? Vậy trước tiên lấy mạng của các ngươi ra đổi trước rồi nói tiếp!"

Đừng nhìn Như Ca ta là một nữ tử, đao pháp lại đi theo con đường dũng mãnh mở rộng, mà thứ nàng ta đang dùng lại chính là song đao, sức lực ngang ngửa với sức chiến đấu của ba người.

Đột nhiên một tiếng đau vang lên, ngay sau đó là tiếng mắng một tên đại hán: "Vậy mà lại đánh lén" lập tức người này đã không còn hơi thở, một mũi tên găm vào cổ hắn ta.

Lúc Như Ca chống chọi với kẻ thù, không quên phóng ra một mũi tên trong tay áo, bắn trúng được một người trong đó.

"Cùng với loại người như các ngươi còn phải nói cái gì mà âm thầm ra tay với công khai ra tay hả?

Sao các ngươi lại không nói các ngươi ba người đánh một người đi!"

Nhân lúc bọn họ đang bối rối trước cái chết của đồng bọn, Như Ca vừa nói chuyện vừa lại đâm trúng một người.

Chỉ còn lại một người.

Mà cái tên đại hán kia mắt thấy hai người bạn liên tiếp chết thảm, làm sao còn càn rỡ đi lên phía trước.

Nói trắng ra là bọn họ chính là tiểu lâu la của bọn cướp biển, võ công chẳng qua chỉ là bình thường, chỉ là ỷ vào bản thân nhiều người mà dám càn rỡ.

"Ngươi đừng qua đây, ngươi cũng đừng lại đây!"

"Ngươi không phải mới vừa nói muốn tiễn bọn ta xuống dưới sao? Để ta tiễn các ngươi xuống trước thấy như thế nào?"

Lại một tiếng hét thảm thiết nữa, rốt cục thế giới cũng im lặng.

"Ngươi vừa nãy không có uống say?"

Vinh Tam Gia không hổ là Vinh Tam Gia, rất nhanh đã thông qua điều này mà hiểu được chân tướng của sự việc.

Tròng mắt Như Ca chuyển loạn sau lưng hắn, lúc này nghe được tiếng bước chân truyền đến, trong lúc đó còn kèm theo tiếng nói của Chu Phó Tướng, vội vàng cười nói: "Ta uống say rồi, ta thật sự uống say rồi, ta đi ngủ một lát đây, ai cũng đừng gọi ta dậy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com