Trước cả khi biết hết chân tướng, nàng đã đoán trúng:
“Vệ tướng quân sống trong cái Hầu phủ ăn thịt người này, nhất định là chẳng được vui vẻ gì. Nhất định là bị Từ Giới đối xử tệ bạc, nên tiền đồ mới đứt gánh giữa chừng như vậy.”
Ta khẽ vỗ về lưng nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Ít ra… vẫn còn có người nhớ nàng từng là một nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, hiểu được tấm lòng không muốn bị giam hãm giữa chốn khuê phòng.”
Thì ra Giang Văn Nhạn cố tình vào Hầu phủ — nàng muốn tra cho rõ mọi sự, muốn báo thù rửa hận thay cho vị Vệ tướng quân của nàng.
Từ Giới từng hỏi nàng có thật lòng muốn ở lại Hầu phủ hay không, nàng cũng không giấu giếm, kể lại đoạn quá khứ cùng Vệ Tuyết Ý, rồi thẳng thừng đánh vào tâm lý hắn:
“Văn Nhạn muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc là một nhà lao như thế nào, lại khiến một con đại bàng nơi chân trời như Vệ tướng quân cũng gãy cánh. Hầu gia, thiếp nghĩ, người mà ngài thực sự yêu là vị nữ tướng oai hùng nơi chiến địa, chứ không phải một người vợ ngoan hiền, chỉ biết ở nhà lo cơm nước chốn nội viện.
Chính Từ Giới đã hủy hoại Vệ Tuyết Ý, hủy đi người vợ mà hắn yêu thương nhất.
Mà nay, hắn lại điên cuồng tìm kiếm thế thân, ngỡ rằng như vậy có thể có lại hạnh phúc.
Kỳ thực, hắn chỉ khiến có thêm nhiều người vô tội cùng bị hủy hoại mà thôi.
Mà nay — Từ Giới đã chết, đương nhiên, con ta là người kế thừa tước vị Hầu gia.
Ta hỏi Giang Văn Nhạn, nay đã báo thù rồi, có còn muốn rời khỏi nơi đây chăng.
Nàng không đáp, chỉ khẽ chỉ về phía viện từng là nơi ở của Vệ Tuyết Ý:
“Phu nhân, có thể ban cho ta căn viện cũ ấy không?”
Ta hiểu, nàng muốn ở lại. Nàng nhất định sẽ tận tâm nuôi nấng hài nhi của ta, cũng sẽ quản lý tốt cả tòa Hầu phủ này.
Chỉ là, ta lo cho nàng.
Một người cứ mãi chìm đắm trong hình bóng kẻ đã khuất, dẫu con đường phía trước rực rỡ thế nào, lòng dạ vẫn lạnh lẽo như tro tàn.
Một nữ tử tốt như nàng, hẳn là nên đi tiếp con đường của riêng mình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thấy ánh mắt ta tràn đầy lo lắng, Giang Văn Nhạn khẽ cười:
“Biết đâu một ngày nào đó, ta lại muốn thi nữ quan, đi trên con đường mà nàng từng bước qua. Đến khi ấy, còn mong phu nhân hết lòng giúp đỡ.”
Ta gật đầu, dịu dàng đáp:
“Chỉ mong, nữ tử trong Hầu phủ này ai nấy đều mọc được đôi cánh, dù chọn an cư hay tung bay, đều là vì bản tâm mình — ít nhất, có quyền được lựa chọn.”
Về sau, ta rước cả mẫu thân vào phủ, để người an hưởng tuổi già.
Lúc ấy, Đồng Sinh đã là quản gia trong phủ, hai người âm thầm tránh né, không bàn chuyện cũ, chỉ lặng lẽ ở bên ta và hài nhi, cùng nhau sống những ngày bình an.
Mẫu thân vỗ mu bàn tay ta, thở dài:
“Kiều Nhi, thế này cũng gọi là may mắn trong bất hạnh rồi!”
Phải, giữa muôn điều bất hạnh, may thay còn có Đồng Sinh không rời bỏ, lại có cả Giang Văn Nhạn đồng cam cộng khổ — đó chính là vận may hiếm hoi của đời ta.
Về sau nữa, Giang Văn Nhạn bước ra khỏi viện của Vệ Tuyết Ý, không khách sáo chút nào mà đến tìm ta đòi lộ phí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nay ta muốn vào kinh ứng thí, đến thành trì mà Vệ Tuyết Ý từng bảo vệ. Làm nữ quan, bảo vệ lê dân bá tánh.”
Ta chuẩn bị cho nàng thêm mấy phần lộ phí, lúc nàng lên đường, còn dặn Tương Ức dập đầu ba lần, thề thốt cho rõ ràng:
“Văn Nhạn mẫu thân đi xa, cũng phải nhớ đến gia đình, mọi việc lớn nhỏ đều phải viết thư về cho hài nhi biết. Sau này nếu không muốn làm quan nữa, hoặc lúc cáo lão hồi hương, cứ việc trở về nhà — hài nhi sẽ phụng dưỡng người đến tận cuối đời.”
Khi ấy Tương Ức mới bảy tuổi, nhưng đã hiểu lễ nghĩa, lại cẩn trọng chu toàn chẳng kém gì Đồng Sinh.
Nó dập đầu xong, liền gỡ ngọc bài của mình xuống, đeo vào thắt lưng của Giang Văn Nhạn, giọng dõng dạc đầy khí thế của tiểu gia chủ:
“Thấy được ngọc bài này tức là thấy bản Hầu, mẫu thân cứ mang bên mình, hẳn là không ai dám bắt nạt người đâu.”
Tương Ức còn chưa dặn dò xong, Giang Văn Nhạn đã vừa xoa thái dương vừa giục phu xe, vội vội vàng vàng rời đi như chạy trốn.
Ta biết, nàng sợ nếu còn nán lại một chút nữa… sẽ chẳng nỡ rời xa.
Cũng thật là duyên phận. Nơi vốn không phải là nhà này, vì cùng nhau nuôi dưỡng một đứa trẻ, lại trở thành chốn nương thân của ta và Giang Văn Nhạn.
Vệ Tuyết Ý đã ban cho nàng đôi cánh bay cao, nàng tất sẽ không cam lòng cả đời bị giam cầm trong thâm viện. Nay nàng tung cánh rời đi, cũng là thay Vệ Tuyết Ý hoàn thành giấc mộng còn dang dở.
Về sau nữa, Giang Văn Nhạn quả nhiên trở thành một vị nữ quan thanh liêm, đến lúc cáo lão hồi hương, xe ngựa trở về chất đầy ắp gạo thóc và hoa quả do dân làng đưa tiễn.
Tương Ức nay đã trưởng thành, trấn giữ lãnh thổ một phương, hết lòng chăm lo cho dân chúng nơi mình cai quản.
Ngày đón Giang Văn Nhạn trở về nhà, nó cảm khái nói:
“Nếu sau này con cáo quan về hưu, cũng được bách tính yêu mến như Văn Nhạn mẫu thân, thì cũng không uổng một đời được dân nuôi lớn, sống trong no đủ, yên bình.”
Có lẽ vì lớn lên giữa những kẻ bình dân như ta, nên Tương Ức rất thấu hiểu nỗi khổ của dân đen, lại càng minh bạch đạo lý: thiên hạ là thiên hạ của thiên hạ.
Chúng ta chưa từng nói cho Tương Ức biết, tòa Hầu phủ này từng xảy ra những chuyện gì.
Trong lòng nó, phụ thân nó là một chiến tướng tử trận nơi sa trường, còn hai vị mẫu thân thì đều yêu thương và che chở cho nó hết lòng.
Nơi đây từng vương m.á.u tanh và nước mắt, cho dù là những kẻ sống sót như ta, trên thân vẫn mang theo những phần ký ức không thể lộ ra dưới ánh sáng.
Tương Ức đến với thế gian chẳng phải đường đường chính chính, nhưng chí ít… ta muốn để nó được lớn lên dưới ánh mặt trời.
Tuổi già ngồi tựa trên ghế trúc, Đồng Sinh vẫn một thân áo xanh tiêu sái như xưa, lưng thẳng tắp, đứng bên cạnh ta, tỉ mỉ gấp một con hổ giấy.
Về sau mắt hắn không còn tinh tường, nhưng đôi tay ấy đã luyện suốt bao năm, từng nếp gấp vẫn linh hoạt như trước, chẳng mấy chốc liền đặt con hổ giấy vào lòng bàn tay ta.
Sau khi cho mọi người lui xuống, ta mỉm cười nói:
“Đồng Sinh, từ cái ngày bị Từ Giới bắt vào Hầu phủ, ta nào dám mơ… còn có thể cùng chàng sống đến đầu bạc răng long.”
Đồng Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời thu đã nhuộm đỏ một mảnh rừng phong.
Đáng lẽ ta phải được thành thân với người ta yêu vào một ngày thu thế này.
Nhưng xưa nay hắn chưa từng để tâm đến những hư danh đó, chỉ nhẹ nhàng đắp thêm cho ta một tấm chăn mỏng, mỉm cười:
“Kiều Nhi, nàng là thê tử của ta, thì đương nhiên chúng ta sẽ cùng nhau bạc đầu.”
Phải rồi, chúng ta vốn nên sống bên nhau đến đầu bạc răng long như thế.
Hết.