Dao Dao Tri Tuyết Ý

Chương 10



Chẳng thể ngờ, chỉ một câu nói ấy của ta, lại khiến một vị quân hầu sát phạt quả quyết như hắn, cũng đỏ hoe vành mắt.

 

“Phải rồi… Tuyết Ý đã c.h.ế.t rồi…”

 

Hắn thật đáng hận, cũng thật đáng thương.

 

Mà ta, há chẳng phải cũng là một kẻ đáng thương?

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nếu chẳng phải vì Từ Giới ép cưới ta, thì giờ này, ta đã cùng Đồng Sinh sống những ngày tháng hòa thuận ấm êm, phu thê ân ái.

 

Hắn ngẩng đầu, hỏi một câu mang theo nỗi bất lực đáng thương:

 

“Nếu ta c.h.ế.t trận nơi sa trường, nàng… có ở lại phủ Hầu không?”

 

Ta bật cười, một tiếng cười đầy trống rỗng, rất lâu sau mới đáp lại:

 

“Dĩ nhiên. Tương Ức là đích trưởng tử của Hầu phủ, ta phải ở lại nuôi nó khôn lớn.”

 

Ta sẽ dưỡng dục đứa con của ta và Đồng Sinh nên người. Ba chúng ta, một nhà ba người, sẽ ngồi hưởng vinh hoa phú quý ngươi để lại.

 

Đó là món nợ… ngươi thiếu ta.

 

Trong im lặng, mưa đêm gõ nhẹ lên tàu lá chuối ngoài hiên.

 

Từ Giới không nhìn ta nữa, chỉ lặng lẽ nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

 

Ta ngỡ hắn đã ngủ say, thì hắn lại đột ngột cất tiếng hỏi một câu cuối cùng:

 

“Nếu Tuyết Ý sinh được đứa con ấy, nàng ấy có ở lại bên ta, như nàng đang làm vì đứa trẻ này không?”

 

Ta không sao tưởng tượng nổi – nếu là Vệ Tuyết Ý, nàng có hành xử như ta chăng?

 

Chúng ta – vốn dĩ hoàn toàn khác biệt, từ thân phận cho tới tính tình.

 

Duy có một điều giống nhau: Đều muốn thoát khỏi Từ Giới.

 

Đến lúc này, ta hiểu – với Từ Giới, nỗi đau lớn nhất không phải thất bại, mà là lòng đã chết.

 

Vậy nên ta bình thản đáp:

 

“Ta không biết. Nàng ấy… đã c.h.ế.t rồi. Chết trong ngập tràn tiếc nuối.”

 

Làm sao không tiếc nuối cho được?

 

Lẽ ra nàng phải giống như Từ Giới – trở thành một vị tướng quân công cao chói lọi, lưu danh sử sách.

 

Thế mà cuối cùng, lại bị nhốt trong khuê phòng, chịu đựng bao uất nghẹn.

 

Dù từng có vài khoảnh khắc muốn gửi gắm hy vọng sống tiếp vào một đứa trẻ, thì chính tay Từ Giới đã dập tắt hy vọng đó.

 

Ta không kìm được, quay sang hỏi lại hắn một câu:

 

“Hầu gia, nếu có thể làm lại từ đầu, ngài… còn muốn cầu thánh thượng ban hôn, giam cầm Vệ Tuyết Ý trong phủ của mình nữa không?”

 

Hắn từ đầu đến cuối, không đáp lại lấy một lời.

 

Hắn đã quên cả dung nhan tiếng cười của song thân, không muốn sống đời cô độc nữa, một lòng chỉ mong được cùng cô nương mình yêu xây dựng một mái ấm.

 

Nhưng nếu làm vậy… thì cô nương ấy lại phải ôm tiếc nuối suốt đời, c.h.ế.t một cách oan uổng.

 

Là tiếng thở nức nở nghẹn ngào, là bờ vai khẽ run lên.

 

Là hàng lệ rơi không lời, cho ta hay: hắn cũng đang giằng xé trong lòng.

 

Về sau, khi Từ Giới đã xuất chinh hơn hai tháng, ta kể lại chuyện đêm ấy cho Đồng Sinh nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta hỏi hắn:

 

“Chàng nói xem, nếu thực lòng yêu một người… thì có cảm thấy tủi thân không? Có cảm thấy khó xử không?”

 

Đồng Sinh đứng cạnh ta, lặng lẽ gấp một con thỏ giấy.

 

“Yêu, có lẽ sẽ khiến người ta tủi thân, khiến người ta lưỡng lự,” – hắn nói – “Nhưng sau tất cả, người ấy nhất định sẽ đối tốt với nàng.”

 

Đồng Sinh quỳ nửa người xuống, đặt con thỏ giấy vào lòng bàn tay ta.

 

Hắn nhoẻn cười, ánh mắt vẫn trong veo, phản chiếu cả mây trời.

 

Từ trước đến nay, tình cảm hắn dành cho ta đều không hề đòi hỏi đáp lại.

 

“Kiều Nhi, nếu một ngày nào đó, ta rời đi sẽ khiến nàng sống tốt hơn…thì ta nhất định sẽ lặng lẽ buông tay.”

 

Ta dịu dàng vuốt ve gò má của Đồng Sinh:

 

“Vậy ta nên báo đáp chàng thế nào mới phải?”

 

Hắn ngoan ngoãn tựa vào lòng bàn tay ta, khóe môi mang theo ý cười ấm áp:

 

“Làm kẹo đường nhân cho ta ăn nhé, Kiều Nhi.”

 

Nam nhân năm xưa bị ta dùng vài viên kẹo đường rẻ tiền dỗ dành, đến nay vẫn cam tâm tình nguyện chìm đắm trong yêu thương như thế.

 

Yêu một người — có thể là thủy chung đợi chờ, cũng có thể là lặng lẽ buông tay.

 

Nhưng duy chỉ không thể là ép buộc, càng không thể là tổn thương.

 



 

Không rõ là vì trận chiến quá hiểm ác, hay bởi từ lâu trong lòng đã có ý muốn chết…

 

Tháng thứ tư sau khi xuất chinh, tin tử trận truyền về, nói rằng hắn đã bỏ mạng nơi sa trường.

 

Tin báo được chuyển đến tay ta qua Đồng Sinh, ta và Giang Văn Nhạn cùng xem xong, chỉ khẽ nhìn nhau một cái, đã hiểu ý đối phương.

 

Ngay ngày thứ hai sau khi hắn ra trận, Giang Văn Nhạn đã bảo với ta rằng nàng cũng từng có một lần đối thoại thẳng thắn với hắn.

 

Nàng cũng như ta, lựa chọn ăn ngay nói thật — Đến lúc ấy, ta mới biết vì sao nàng bước chân vào Hầu phủ.

 

Năm đó, Vệ Tuyết Ý ra biên cương lĩnh binh tác chiến, không may bị vây khốn trong thành. 

 

Quân địch yêu cầu nộp đầu Vệ Tuyết Ý để đổi lấy việc lui binh, phó tướng đi theo vì muốn bảo toàn cho chủ soái, liền tự ý tìm trong thành một nữ tử có dung mạo tương tự, định đưa ra thế mạng.

 

Giang Văn Nhạn chính là kẻ bị bắt về làm vật thế thân ấy.

 

Nhắc đến Vệ Tuyết Ý, thần sắc nàng bỗng dịu đi, không còn vẻ tinh ranh kín đáo thường ngày, mà mang theo một tia ôn nhu hoài niệm:

 

“Vệ tướng quân tự tay cởi trói cho ta, bế ta lên chiến mã, đích thân đưa ta trở về nhà. Nàng nói, dù thật sự phải lấy đầu nàng để nghị hòa, cũng quyết không để bách tính chịu vạ lây, nếu không thì chẳng xứng làm chủ soái tam quân.”

 

Sau đó, Vệ Tuyết Ý bất ngờ phát động phản kích, xoay chuyển thế cục, trở thành một kỳ thoại vang dội khắp nơi.

 

Một người tài hoa tuyệt thế mà nàng gặp được lúc thanh xuân rực rỡ — làm sao có thể quên cho đặng?

 

Từ dạo ấy, hạt giống “nữ tử cũng có thể bảo vệ quốc gia” đã âm thầm được gieo vào lòng Giang Văn Nhạn.

 

Nàng vốn định thi đậu công danh, đến dưới trướng Vệ Tuyết Ý mà mưu cầu một chức quan văn. Thế nhưng còn chưa kịp đi đến bước ấy, tin dữ về cái c.h.ế.t của Vệ Tuyết Ý đã đột ngột truyền đến.

 

“Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, nàng hoạt bát rực rỡ như một vầng thái dương nhỏ. Vậy mà khi ta đến viếng, người nằm trong quan tài chỉ còn lại da bọc xương.”

 

Ta chưa từng thấy Giang Văn Nhạn xúc động như thế, lại càng chưa từng thấy nàng như lúc này — vành mắt đỏ hoe, ánh lệ lấp lánh.