Dao Dao Tri Tuyết Ý

Chương 3



Sáng nay, lão ma ma trong phủ nói ta có giọng nói thân thiết.

 

Còn Từ Giới — hết lần này đến lần khác ép ta mở miệng.

 

Mười phần hẳn là có chín phần vì giọng nói của ta giống hệt cố phu nhân.

 

Lấy vợ không cần biết tính tình, nhân phẩm, chỉ cần… giọng giống là được.

 

Ngoài việc nhắm mắt tưởng niệm khi ân ái, ta thực sự nghĩ không ra lý do nào khác.

 

Từ Giới… thật sự đã điên rồi.

 

Ta từng nghĩ, Từ Giới sẽ lập tức cưỡng đoạt ta.

 

Nào ngờ hắn chỉ kéo màn giường màu xanh đen phủ xuống, khó dò sắc mặt, chỉ nói một câu:

 

“Mùng Hai tháng Chín, nàng và ta sẽ bái đường thành thân.”

 

Hắn thành thân với cố phu nhân Vệ thị, cũng là vào mùng Hai tháng Chín.

 

Hắn xoay người rời đi.

 

Trong bóng tối, ta lấy hết dũng khí gọi: “Từ Giới!”

 

Bóng lưng hắn khựng lại, hồi lâu mới hỏi: “Nàng muốn nói gì?”

 

Ta đáp, giọng khẽ như muỗi:

 

“Có thể cho vài ma ma và nha hoàn đến bầu bạn cùng ta được không? Ta… ta sợ bóng tối.”

 

Thực lòng mà nói, ta biết rất ít về cố phu nhân Vệ thị.

 

Chỉ biết, khi nàng đến biên ải, đã là chính thê của Từ Giới — một chủ mẫu Hầu phủ ôn nhu hiền thục.

 

Ta chỉ gặp nàng ba lần.

 

Hai lần là trong lễ tế cuối năm, một lần là ở quán cháo cứu tế năm mất mùa.

 

Nàng có dung mạo giống Giang Văn Nhạn, nhưng gầy hơn một chút.

 

Nàng ít nói, mà nếu mở miệng cũng chỉ là dặn dò quân sĩ:

 

“Múc thêm cháo, chia thêm cơm cho bách tính.”

 

Khi ấy, ta nhận lấy một chiếc bánh từ tay nàng, thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.

 

Từ Giới phủi bụi đường, chạy tới bên nàng, gần như làm nũng mà kéo tay nàng:

 

“Tuyết Ý ngoan, vì tu sửa kênh đào, vi phu đã hai ngày không được ăn uống gì. Nàng đã lập quán cháo cứu dân, thì cứu luôn vi phu đi, được không?”

 

Vệ Tuyết Ý hôm ấy hiếm khi nói nhiều. 

 

Nàng trước là trách hắn phải lo chuyên tâm chính sự, không được lười biếng.

 

Lại trách hắn không biết yêu quý thân thể, xem chuyện đào kênh như đánh trận.

 

Sau cùng, chính tay nàng bưng một bát cháo nóng cho hắn.

 

Hắn không đưa tay đón, chỉ cúi đầu mỉm cười húp từng ngụm, mắt vẫn dõi theo nàng không rời nửa khắc.

 

Lúc ấy, đôi phu thê tôn kính nhau như khách kia, cách ta chỉ năm bước.

 

Ta chưa từng nghĩ rằng — chỉ năm bước ngắn ngủi ấy, nay người làm vợ đã mất, người làm chồng phát điên, còn ta… trở thành kẻ xui xẻo gánh lấy mọi thứ.

 

Vì thế, ta cố tình xin với Từ Giới cho gọi lão ma ma có vết sẹo trên mặt đến hầu hạ bên cạnh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bà ta biết mình đuối lý, vừa vào đã quỳ sụp xuống đất dập đầu tạ tội.

 

“Cô nương muốn đánh muốn mắng, lão thân đều chịu cả. Chỉ là lão nô thật lòng xót cho Hầu gia. Phu nhân mất rồi, đến một đứa con cũng không để lại. Nếu không tìm người bầu bạn cho ngài ấy, e rằng ngài ấy sẽ đau buồn đến c.h.ế.t mất!”

 

Lão ma ma vừa nói vừa rơi nước mắt, khóc lóc như thể người c.h.ế.t là con ruột của mình.

 

Ta chỉ cười lạnh, ánh mắt lãnh đạm:

 

“Xin hỏi ma ma có con gái không? Nếu hôm nay con gái bà gặp phải chuyện như ta, bà nỡ lòng sao?”

 

Lão ma ma sững người trong giây lát, rồi dập đầu liên hồi:

 

“Lão nô có một đứa con gái, chỉ tiếc rằng không có phúc khí như cô nương, không được Hầu gia coi trọng!”

 

Ta không phân biệt được, lời bà ta nói là thật lòng, hay chỉ là đang cố lấy lòng Từ Giới mà thôi.

 

Nhưng bất kể bà ta nghĩ gì, trong mắt bà — ta chưa bao giờ là một con người thực sự.

 

Sau màn giường, ta bấu chặt mép chăn, nuốt xuống nỗi căm giận và bất lực, dịu giọng nói:

 

“Ma ma nói cũng có lý. Nếu không nhờ ma ma sai nha đầu về phủ báo tin, ta còn chẳng nhận được cái ‘phúc phận’ này.”

 

Ta đổi sang nét mặt tươi cười, bước xuống giường đỡ bà ta dậy, mời bà ngồi bên mép giường.

 

“Ta chỉ là một nha đầu nơi thôn dã, nay bất ngờ phải làm chủ mẫu của Hầu phủ, thật chẳng khác nào ruồi mất đầu. Chỉ mong ma ma có thể kể cho ta nghe, cố phu nhân là người như thế nào? Làm sao đối nhân xử thế, cư xử trong ngoài? Nếu ta học được đôi chút, cũng coi như báo đáp ân tình của người.”

 

Lão ma ma họ Trần, vốn là ma ma hồi môn của Vệ thị, nên hiểu rất rõ về nàng.

 

Cứ như vậy, qua lời kể của Trần ma ma, ta từng chút một ghép lại được hình ảnh hoàn chỉnh hơn về Vệ Tuyết Ý.

 

Nàng và Từ Giới là thanh mai trúc mã, cũng xuất thân từ gia đình võ tướng.

 

Vệ Tuyết Ý từng cùng Từ Giới ra chiến trường.

 

Về sau Từ Giới khải hoàn, lấy công trạng cầu thánh chỉ ban hôn, Vệ Tuyết Ý sau khi thành thân liền lui về nội viện, không còn can dự chính sự.

 

Trần ma ma nói:

 

“Tiểu thư Tuyết Ý tuy cũng có chút bản lĩnh, nhưng đó rốt cuộc vẫn là chuyện của nam nhân. Sau khi thành thân, nàng vẫn hay oán trách, thực là không nên.”

 

Nam nhân thì nên làm gì?

 

Nữ nhân lại chỉ nên làm gì?

 

Người đời đồn rằng Vệ Tuyết Ý ôn nhu, đức hạnh, từng chủ động khuyên Từ Giới nạp thiếp.

 

Khi nghe nói người được nạp là một vị Huyện chủ có thân phận tôn quý, dù Từ Giới hết lần này tới lần khác không muốn, nàng vẫn nhất quyết nâng vị Huyện chủ ấy lên làm bình thê.

 

Chuyện này được truyền tụng là một đoạn giai thoại đẹp đẽ, từ đế đô lan tới tận biên ải.

 

Trần ma ma cũng kể như thế.

 

Thế nhưng qua từng lời từng chữ, ta vẫn nhận ra chút gì đó khác thường.

 

Trần ma ma từng nói:

 

Vệ Tuyết Ý và Từ Giới cùng nhau vào sinh ra tử, phu thê tình sâu nghĩa nặng, ngày thành thân đã từng hứa — nguyện một đời một kiếp một đôi người.

 

Vậy mà Từ Giới vẫn nạp thiếp, lại còn là một vị Huyện chủ, mà vị Huyện chủ ấy được phong làm bình thê.

 

Kỳ lạ hơn cả là — từ sau khi Vệ Tuyết Ý qua đời, toàn thành không ai còn nghe hay thấy vị Huyện chủ ấy nữa.

 

Ta liền hỏi:

 

“Người ta đều nói Hầu gia nay không có chính thê cũng chẳng còn thị thiếp, vậy… vị Huyện chủ kia đi đâu rồi?”