Dao Dao Tri Tuyết Ý

Chương 4



Trần ma ma bỗng khựng lại, giọng nói lập lờ:

 

“Phu nhân khuất núi, Hầu gia đau đớn khôn nguôi, bèn cho người đưa nàng ấy về nhà mẹ đẻ rồi.”

 

Ta lại truy hỏi:

 

“Vậy… Vệ Tuyết Ý rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào?”

 

Trần ma ma ngoảnh đầu đi.

 

Vết sẹo bên má trái của bà ta, dưới ánh nến lập lòe, trông vô cùng ghê rợn.

 

“Cố phu nhân là bệnh mất, chuyện này ai ai cũng biết. Lão nô thực không hiểu, cô nương còn muốn hỏi điều gì nữa?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta muốn hỏi bà — bệnh c.h.ế.t cũng có hai loại.

 

Một là bệnh không thể cứu chữa, một là bị người khác hại chết.

 

Vậy cố phu nhân… rốt cuộc là loại nào?

 

Nhưng nhìn dáng vẻ mập mờ, né tránh của Trần ma ma, ta bèn nuốt nghi vấn vào lòng, ngồi ngay ngắn, tiễn khách:

 

“Ta không còn gì để hỏi nữa. Ma ma hãy lui đi.”

 

Trần ma ma chần chừ chưa chịu rời đi.

 

Ta ngẩng đầu nhìn bà ta, cười mà như không cười:

 

“Ta là do ma ma tiến cử vào phủ, vậy ma ma tất nhiên cũng rõ, ta tới đây là để làm tân chủ mẫu của Hầu phủ.”

 

“Cho nên, bắt đầu từ đêm nay, ma ma nên sửa cách xưng hô — gọi ta một tiếng ‘phu nhân’ mới phải.”

 

Ta nhất định phải tìm cách lật ngược thế cờ, biến tình thế tuyệt vọng này thành lối thoát, thì mới giành được một con đường sống cho bản thân và người nhà.

 

Ta bắt đầu an tâm chuẩn bị để trở thành chủ mẫu Hầu phủ.

 

Giang Văn Nhạn biết giữ bổn phận, chỉ lặng lẽ cúi đầu làm việc, chưa từng vênh váo kể công.

 

Trong những con hẻm nhỏ, thường có đủ chuyện tình yêu bi lụy.

 

Có đôi lứa bị người đời ngăn trở, cùng nhau c.h.ế.t vì tình.

 

Có người nam yểu mệnh qua đời, người nữ thủ tiết suốt đời không gả.

 

Hoặc cũng có kiểu thường gặp nhất — nghe theo lời phụ mẫu, mai mối, rồi ấn định hôn sự, lấy người mình không yêu, cả đời giấu một người trong lòng.

 

Nhưng dù là chuyện gì, cái cốt lõi cũng đều nằm ở một chữ “tình”.

 

Còn ta đứng bên quan sát Giang Văn Nhạn, thế nào cũng không giống dáng vẻ của một nữ nhân vì yêu Từ Giới mà nhất quyết lưu lại Hầu phủ.

 

Khi nàng đang kiểm kê sính lễ và chi phí thành thân, ta bèn hỏi bóng gió:

 

“Giang nhị tiểu thư, nàng đã đạt được điều mình mong muốn rồi chứ?”

 

Giang Văn Nhạn nắm chặt sổ sách trong tay, ánh mắt khẽ lướt qua chùm chìa khóa bên thắt lưng quản gia, rồi đáp:

 

“Khởi bẩm chủ mẫu, thiếp… đã mãn nguyện rồi.”

 

Không cầu tình, chỉ cầu lợi — dạng người như thế lại càng dễ đối phó.

 

Tình cảm là thứ khó đo lường nhất, cũng dễ đổi thay nhất.

 

Có thể bàn bạc bằng tiền, thì tuyệt đối không nên nói chuyện bằng tình.

 

Ta rót thêm nước vào tách trà trước mặt nàng, chậm rãi nói lời hứa hẹn:

 

“Điều ta và nhị tiểu thư mưu cầu vốn khác nhau. Ta chỉ cầu một chốn dung thân. Còn những gì nhị tiểu thư muốn — ta tuyệt đối sẽ không tranh giành.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ấy, lần đầu Giang Văn Nhạn nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm túc.

 

Trong đó có nghi hoặc, có tán thưởng, cũng có vài phần chờ đợi.

 

Không sao cả, ngày tháng còn dài.

 

Hôn sự được quyết định vội vàng.

 

Trước ngày thành thân hai hôm, cả phủ tấp nập người qua kẻ lại, ai nấy đều bận đến chân không chạm đất.

 

Thấy ta ngoan ngoãn chờ cưới, còn cố ý tỏ ra dịu dàng nũng nịu cầu xin, cuối cùng, ngay trước đêm đại hôn, Từ Giới cũng chịu cho ta gặp lại người nhà.

 

Tỷ tỷ dìu mẫu thân đi vào hậu viện.

 

Dưới bầu trời u ám, ảm đạm đầy mây mù, ta vừa nhìn đã thấy tóc mẫu thân đã bạc hơn phân nửa.

 

Bà cố tình đội khăn để che đi, nhưng tóc bạc có thể giấu, còn đôi mắt đầy tia m.á.u kia thì không cách nào che nổi.

 

Hẳn bà đã vì ta mà khóc suốt nhiều đêm liền.

 

Người ta nói, làm chủ mẫu Hầu phủ là vinh hoa tột bậc, là phúc phận tổ tiên phù hộ.

 

Nhưng người mẹ thật lòng thương con, sẽ chẳng bao giờ cam tâm để con gái mình bước vào chốn hổ sói thế này.

 

Gồng mình chịu đựng mấy ngày, cuối cùng ta cũng lao vào lòng mẫu thân và tỷ tỷ, không kìm được mà khóc nức nở.

 

Mẫu thân vỗ lưng ta, giọng cũng run run:

 

“Vinh hoa phú quý gì chứ, ta thà để con theo Đồng Sinh. Làm nghề vàng mã cả đời thì đã sao? Ít ra còn có thể bình an sống đến cuối đời.”

 

Ta cũng đưa tay ôm lưng mẫu thân, mấy lần mấp máy môi mới dám hỏi:

 

“Đồng Sinh… giờ thế nào rồi?”

 

Lục Đồng Sinh — cục gỗ lầm lì nhà bên, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta.

 

Hắn không giỏi ăn nói, theo tổ phụ học nghề làm vàng mã, cũng đủ để nuôi sống cả nhà.

 

Người ta vẫn bảo, Lục Đồng Sinh làm nghề này là hợp nhất.

 

Đã không biết giao tiếp với người sống, thì đi làm ăn với người c.h.ế.t cũng chẳng sao.

 

Căn viện nhỏ vốn đã giản dị, lại giăng đầy khăn trắng, chữ phúng đen — từ bé chẳng ai dám đến tìm hắn chơi.

 

Chỉ có ta nhớ rất rõ — năm đó phụ thân ta qua đời, trong nhà chẳng còn gì, lo nổi cỗ quan tài thì đã sạch túi.

 

Là tổ phụ của Lục Đồng Sinh động lòng trắc ẩn, thức trắng một đêm làm mấy món vàng mã lo việc ma chay, rồi sai hắn mang đến nhà ta.

 

Lúc hắn mang đồ tới, trời đang mưa to.

 

Hắn lấy áo tơi bọc chặt đống giấy trắng, còn bản thân thì ướt như chuột lột, về nhà phát sốt cao, nằm mấy hôm mới xuống giường được.

 

Ấy vậy mà Lục Đồng Sinh chẳng kêu khổ, cũng không kể công.

 

Ngược lại, lúc ta ngồi co ở góc tường khóc vì nhớ phụ thân, hắn lặng lẽ đưa cho ta một cục đường đỏ.

 

Miệng lưỡi có vụng về thì đã sao, trái tim hắn là một tấm lòng vừa ấm áp, vừa tử tế.

 

Từ đó về sau, mỗi khi ta bán còn dư kẹo đường nhân, sẽ luôn chừa lại một cái mang cho hắn.

 

Khi nắng chiều phủ khắp sân, những tờ giấy trắng nhuộm màu cam nhạt của hoàng hôn, cũng chẳng còn trông đáng sợ nữa.

 

Dưới ánh chiều tà, thiếu niên vừa ăn kẹo đường, vừa nở nụ cười ngọt ngào.

 

Ta trêu hắn:

 

“Lục Đồng Sinh, ngươi mà cười lên thì cũng khá khôi ngô đấy chứ!”

 

Hắn lập tức cụp mắt xuống, vành tai đỏ bừng, nghe gió nhìn mây, nhưng không dám nhìn ta.