Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 52



Địa điểm tổ chức hội nghị Kim Ngọc Yến được ấn định tại Mộng Tam Xuyên vùng ranh giới giữa nhân tộc và ma tộc.

 

Tên gọi nghe có vẻ nên thơ, nhưng thuở ban đầu nơi này lại là vùng đất hỗn chiến, thế lực đan xen như rối, quy củ nhiều đến mức trở thành vô quy tắc. Ai có thể đánh bật kẻ khác ra ngoài thì kẻ đó xưng đầu. Một vùng phúc địa tốt đẹp cứ thế bị nhuộm đầy sát khí suốt bao năm.

 

Mãi đến khi nhân – ma đình chiến, Mộng Tam Xuyên mới trở thành vùng đệm điều hòa, thật sự yên ổn trở lại. Cũng tại nơi này, nhân – ma lần đầu bắt tay giảng hòa. Nhờ vậy, Mộng Tam Xuyên dần vang danh, một số môn phái nổi lên, thu nhận đệ tử không phân biệt xuất thân, người và ma cùng học chung.

 

Mộng Tam Xuyên có núi vây quanh, nước suối chảy qua, phong cảnh thanh tú mỹ lệ. Nay chiến hỏa đã lụi tắt, cảnh sắc nơi đây lại càng có người lui tới thưởng ngoạn.

 

Kim Ngọc Yến từ hội nghị song tộc mà phát triển thành yến hội tam tộc, các đại tông môn vì phô trương thực lực, tự nhiên từ khi xuất phát đã bắt đầu phân cao thấp.

 

Lần này, phi chu của Ngọc Tiên Tông cũng không còn là chiếc “Linh mộc tùy ngọc” thuyền từng dùng trong thọ yến của Phó Hành Sơn Tiên Tôn, mà đổi thành một lâu thuyền cỡ lớn bằng kim ngọc tương dung, nếu đứng xa giữa tầng mây mà nhìn, tựa như một tòa thành trì trôi nổi giữa trời, có vài phần khí tượng của Bạch Ngọc Kinh.

 

Khi phi chu lướt đi, quanh thân thuyền còn lưu chuyển linh quang, như thể xé gió phá sóng, gió lớn cũng khó bì kịp.

 

Chuyến này, Thẩm Từ Thu, Biện Vân cùng Mộ Tử Thần, Địch Sơn đều có mặt. Diệp Khanh vì tuổi còn nhỏ, tu vi chưa đủ, chỉ theo đoàn với thân phận đệ tử quan chiến, thuận tiện mở rộng kiến thức.

 

Đời trước trong lần Kim Ngọc Yến này, Úc Khôi vẫn còn sống, là một trong những người nắm giữ vị trí giữa nhóm Kim Đan. Tuy Mộ Tử Thần cũng đứng ở thứ hạng trung, nhưng lại nổi bật dị thường.

 

Nổi bật thế nào? Hắn ở hồi cuối cùng giao đấu chính diện với thiếu chủ Ma tộc, trình diễn một trận vừa ra tay liền khiến người không dám khinh địch, từ đầu đến cuối dốc hết toàn lực, kiên trì đến tận khoảnh khắc sau cùng.

 

Đến khi hắn rốt cuộc sức cùng lực kiệt mà ngã xuống, toàn trường đều là tiếng than đau xót lẫn hò reo vang dội. Người ôm lấy hắn khi đó, lại chính là thiếu chủ Ma tộc mặt mang ý cười tán thưởng, tựa hồ rất vừa lòng.

 

Về sau, thiếu chủ Ma tộc và Mộ Tử Thần tựa hồ còn có qua lại, chỉ là không biết là vì xa cách hay vì lý do khác, bên ngoài cũng không lưu truyền mấy giai thoại về hai người, ít nhất là trước khi Thẩm Từ Thu đời trước c.h.ế.t đi thì không có.

 

Khi ấy, Thẩm Từ Thu còn chưa thấy rõ bản chất của Mộ Tử Thần, thật lòng tưởng hắn tuy vẻ ngoài ôn nhu ngoan ngoãn, kỳ thực lại có ngạo cốt ẩn tàng. Về sau nghĩ lại, tám chín phần là hắn đang diễn trò.

 

Chẳng qua là nhìn thiếu chủ Ma tộc kia là người có phong thái quân tử mới dám diễn vậy, nếu đổi thành một kẻ Kim Đan hậu kỳ ra tay không lưu tình, chỉ e sớm đã đánh hắn bò cũng không bò dậy nổi.

 

Không biết trận chiến tuy bại mà còn vinh ấy của Mộ Tử Thần đời trước đã thu phục được bao nhiêu lòng người, nhưng đời này, Thẩm Từ Thu sẽ không cho hắn tái diễn một màn như thế nữa.

 

Người vì hắn mà động tâm càng nhiều, trợ lực hắn cũng càng đông. Thẩm Từ Thu không thể để kẻ địch tuỳ ý gia tăng lợi thế trong tay.

Nam Cung Tư Uyển

 

Huống chi người như thiếu chủ Ma tộc Minh Nhai, nếu chịu ra tay, thứ mang đến chắc chắn là vật tốt.

 

Mà Mộ Tử Thần rất biết chọn người. Hắn muốn kẻ bên dưới phải nghe lời như ngốc tử, còn kẻ trên thì phải là long phượng giữa trời, bằng không, chẳng lọt nổi vào mắt hắn.

 

Cho nên, phải sớm loại trừ Mộ Tử Thần, Thẩm Từ Thu nhàn nhạt nghĩ.

 

Mộ Tử Thần vốn cho rằng vào được Ngọc Tiên Tông, tất có cơ hội tiếp cận Thẩm Từ Thu. Kết quả, Thẩm Từ Thu căn bản không đến giảng đạo cho đệ tử. Hắn vốn là đệ tử do Huyền Dương Tôn tự tay mang về, giờ đây Thẩm Từ Thu cũng chẳng cần Huyền Dương Tôn chỉ điểm nhiều, mấy hôm nay, Mộ Tử Thần căn bản chưa từng thấy được bóng dáng người kia.

 

Trong lúc bị Huyền Dương Tôn dạy dỗ, Mộ Tử Thần từng dè dặt hỏi:

“Sư tôn, vì sao mấy ngày nay không thấy sư huynh?”

 

Huyền Dương Tôn đáp: “Hắn từ sau khi kết Kim Đan, chỉ khi có điều ngộ được mới đến thỉnh giáo ta.”

 

Nói đến đây, Huyền Dương Tôn mới chợt bừng tỉnh Thẩm Từ Thu tựa hồ đã rất lâu không đến tìm mình.

 

Tu hành thuận lợi là chuyện tốt, ít nhất cũng không khiến danh tiếng đại đệ tử bị ảnh hưởng.

 

Huyền Dương Tôn thu lại mối bận tâm ấy, tiếp tục chỉ điểm tâm pháp Ngọc Tiên Tông cho Mộ Tử Thần.

 

Mộ Tử Thần cũng từng chủ động tìm đến lĩnh phong của Thẩm Từ Thu, kết quả chỉ gặp Hắc ưng mặt lạnh ôm kiếm đứng canh, phun ra một câu:

“Cả hai người bọn họ đang bế quan tu hành. Có chuyện thì nói, không có thì mời trở về.”

 

Bị đuổi về thê thảm như vậy, nên lần này vừa trông thấy Thẩm Từ Thu, Mộ Tử Thần đã vội vàng tiến lên bám lấy:

“Sư huynh!”

 

Thẩm Từ Thu gật đầu nhẹ.

 

“Ta mấy ngày này tu luyện rất chăm chỉ đó!” Mộ Tử Thần ban đầu tươi cười vui vẻ, rồi lại ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Chỉ là vẫn không gặp được sư huynh, ta rất nhớ huynh…”

 

Câu cuối càng nói càng nhẹ, giống như một tiểu thú nhỏ nhút nhát mà si tình, vừa muốn tới gần vừa thẹn thùng khẩn trương, chỉ dám cúi đầu mong chờ được vuốt ve. Gương mặt ngoan ngoãn kia càng khiến hiệu quả nổi bật hơn.

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu quét qua khuôn mặt ấy, ôn hòa dịu dàng như đang nhìn một món đồ quý vì diễn xuất tốt mà chủ động đưa đầu vào rọ, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại giấu một lưỡi d.a.o sắc bén, lặng lẽ treo lơ lửng trên đỉnh đầu Mộ Tử Thần.

 

Trước khi lưỡi d.a.o rơi xuống, hắn cũng chẳng ngại để đối phương ngộ nhận là khối ngọc dễ vỡ.

 

Thẩm Từ Thu khẽ nghĩ, xem thử cuối cùng là ai sẽ nghiền nát ai.

 

Tựa hồ bị lời nói của Mộ Tử Thần lay động, giọng hắn cũng mang chút độ ấm:

“Ta—”

 

“Ai nha, đáng tiếc, hắn đâu có rảnh mà nhớ ngươi.”

 

Ngay bên cạnh, Tạ Linh bỗng lấy cây quạt xếp trong tay phách một tiếng, cười tủm tỉm:

“Chúng ta còn bận song tu, hắn làm gì có thời gian nghĩ đến người khác?”

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Không hổ là miệng lưỡi Tạ Linh, chuyện đàng hoàng qua tay hắn một vòng liền thành chuyện mờ ám, khiến người ta nghĩ lan man.

 

Mộ Tử Thần suýt nữa cắn gãy răng: Sao nơi nào cũng có ngươi!?

 

Hắn nhịn xuống, nở nụ cười gượng: “Không sao, ta tưởng niệm sư huynh là được rồi.”

 

Tạ Linh cười lạnh, còn định nói thêm gì đó thì bỗng có tiếng đệ tử đồng loạt hành lễ vang lên:

“Đại trưởng lão!”

 

Lần này do đại trưởng lão và lục trưởng lão dẫn đoàn. Đại trưởng lão nói: “A Từ, có vài lời muốn nói với ngươi.”

 

Thẩm Từ Thu: “Vâng.”

 

Hắn nhấc chân theo đại trưởng lão rời đi. Tạ Linh cũng không còn hứng thú tranh cãi cùng Mộ Tử Thần, vốn định xoay người đi, ai ngờ Mộ Tử Thần đột nhiên lên tiếng:

 

“Thất điện hạ, ta biết ngươi không ưa ta, nhưng dù gì ta cũng là đồng môn với sư huynh, ta, ta…”

 

Hắn cứng ngắc đứng đó, như thể mang theo muôn vàn ấm ức. Chung quanh còn có không ít đệ tử khác, ai nấy vừa thấy bộ dáng đáng thương của Mộ Tử Thần liền lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Tạ Linh: Quả thật là ỷ mạnh h.i.ế.p yếu quá đáng mà!

 

Ồ?

 

Tạ Linh bước chân vốn muốn rời đi liền dừng lại: Đã muốn chơi như vậy, thì y đây không ngại phối hợp một phen.

 

Địch Sơn lại là người đầu tiên nhảy ra bênh vực đồng môn:

“Tạ Linh, đây là Ngọc Tiên Tông, không phải Yêu Hoàng Cung, Tử Thần mềm lòng thì ngươi liền nhằm vào hắn. Ngươi chỉ là một phế nhân, đừng tưởng có Thẩm sư huynh chống lưng thì có thể tác oai tác quái!”

 

Hắc ưng mặt trầm như nước, bước lên một bước:

“Càn rỡ!”

 

Tạ Linh hoàn toàn lơ đi cái tên hươu ngốc Địch Sơn, chỉ nhìn thẳng Mộ Tử Thần. Diễn bộ đáng thương, Mộ Tử Thần đích thực có tay nghề, nhưng nói đến… thì Tạ Linh cũng chẳng phải không biết diễn.

 

Tạ Linh ho nhẹ, giọng điệu mềm hẳn:

“Tiểu sư đệ à, ngươi hiểu lầm rồi, ta đâu có không thích ngươi đâu.”

 

Mộ Tử Thần sững sờ trong lòng.

 

Với vài lần giao thủ trước kia, hắn vốn tưởng Tạ Linh sẽ tiếp tục mạnh mẽ hoặc giở giọng âm dương quái khí, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy đối phương nhíu mày, ép ra vẻ mặt đầy bi thương ảm đạm.

 

“A Từ đã coi ngươi là đệ đệ, ta tất nhiên cũng muốn đối xử tốt với ngươi. Nhưng ngươi cứ liên tục chen vào giữa ta và A Từ, ta là vị hôn phu của hắn, chẳng lẽ ngay cả một câu cũng không được nói?”

 

Các đệ tử còn lại:

“…???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chen chân???

 

Mộ Tử Thần giật mình, nhưng đầu óc phản ứng rất nhanh, lập tức lớn tiếng:

“Thất điện hạ, sao người có thể vu khống ta, ta rõ ràng—”

 

Tạ Linh không cho hắn cơ hội, cao giọng tố khổ:

 

“Ta và A Từ nắm tay nhau, ngươi lại muốn kéo tay hắn; ta muốn hai người cùng nhau vun đắp tình cảm, ngươi lại cứ cố chen chân vào giành lấy vị trí của ta; ngay cả khi hai ta đã song tu mấy ngày liền, nghe hộ vệ nói ngươi vẫn loanh quanh ngoài sân không chịu rời đi… Ngươi làm sư đệ như vậy, ngươi nói xem, ta có thể không thấy khó chịu sao!”

 

Chỗ này ngoài nhóm người từng chứng kiến chuyện Mộ Tử Thần tại kỳ khảo hạch còn có không ít đệ tử khác. Ai nấy dựng thẳng tai nghe từ đầu đến cuối, càng nghe càng cảm thấy Tạ Linh nói rất có lý: có đạo lữ ở bên, ai lại đi dạo trước cửa người ta lúc người ta đang song tu cơ chứ?

 

Mộ Tử Thần quýnh lên:

“Ta không có—!”

 

Tạ Linh lại một lần nữa cướp lời, giọng lạc đi như nghẹn ngào:

 

“Ta chỉ là một phế nhân, rõ ràng bị các ngươi khinh thường. Ta chỉ có một chỗ bên A Từ để nương tựa, các ngươi còn muốn ép ta. Đường đường là đại tông môn tu chân, thế mà lại không có lấy nửa phần công đạo!”

 

Biện Vân ở cách đó không xa nghe được, nghe đến đó khẽ rùng mình: Không ổn rồi, cái mũ này to quá! Ngọc Tiên Tông ta vốn lấy danh gia nghiêm chính mà nổi tiếng, sao có thể tùy tiện khi dễ người yếu thế?

 

Bắt đầu có đệ tử nhỏ giọng xì xào:

 

“Hình như là chúng ta quá đáng thật…”

 

“Liên quan gì tới chúng ta, là Mộ Tử Thần gây chuyện mà.”

 

“Nhưng… hắn thật sự có gì đó với Thẩm sư huynh sao?”

 

“Không biết nữa, mới nhập môn được vài ngày, ta với hắn cũng chẳng thân.”

 

Xưa nay Mộ Tử Thần luôn thuận buồm xuôi gió, giờ lại vấp phải khối sắt như Tạ Linh, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng không phải vì tủi thân, mà là tức đến phát run.

 

Địch Sơn sốt ruột đến mức quay vòng vòng, nhưng lại không tài nào chen miệng được. Hắc ưng ở sau thì mắt giật giật, sau khi nghe điện hạ nhà mình phun ra một tràng như liên châu pháo, lặng lẽ buông tay khỏi chuôi kiếm bên hông, lui lại làm nền cho êm chuyện.

 

Tạ Linh càng nói càng khí thế:

“Ta thân cô thế cô, để mặc ngươi giày xéo. Ta biết ngươi ghen tị vì A Từ đối xử tốt với ta, nhưng hắn đã nguyện cùng ta một đời một đôi, ta chấp nhận hắn, ngươi buông tha cho ta đi, tiểu sư đệ.”

 

Thẩm Từ Thu vừa trở về từ chỗ Đại trưởng lão, vừa vào liền bị câu này đập thẳng vào mặt.

 

Thẩm Từ Thu: “Ai muốn cùng ngươi một đời một đôi hả?”

 

Tuy chẳng rõ đầu đuôi thế nào, nhưng nhìn cảnh Tạ Linh đỏ mặt cãi nhau với Mộ Tử Thần, hắn cũng đoán được hai người đang tranh khẩu. Tạ Linh thì đơn phương đổ hết tội lên đầu Mộ Tử Thần và đám người ái mộ hắn, không để ai kịp mở lời. Đến khi nghe tiếng bước chân, vừa quay đầu lại liền đổi giọng dịu dàng:

 

“A Từ, huynh về rồi à. Mộ sư đệ… ta biết hắn không thích ta, ta cũng chỉ có thể, ai…”

 

Một tiếng thở dài, mờ mịt đáng thương đến mức không cần nói cũng khiến người ta động lòng.

 

Thẩm Từ Thu: “…”

 

Tạ Linh tại chỗ khiến Mộ Tử Thần trắng mắt, vả đôm đốp vào mặt hắn, còn đánh rất có hiệu quả. Mộ Tử Thần run run giơ tay lên, hé miệng, vậy mà một chữ cũng không nói nổi.

 

Làm gì có người nào vừa mặt dày vừa vô sỉ đến mức này!?

 

Ngay lúc ấy, Biện Vân đứng cạnh lại bồi thêm một câu:

 

“Ta thấy tiểu bạch kiểm nhà ngươi — khụ, lỡ miệng, thất điện hạ nói cũng không sai. Có người quả thực quá đáng. Dù sao y cũng là vị hôn phu được tông môn thừa nhận, ở Ngọc Tiên Tông mà bị làm nhục, chẳng phải là đánh vào mặt ngươi sao?”

 

Thẩm Từ Thu nhìn Tạ Linh, rồi lại nhìn Mộ Tử Thần. Ngay lúc Mộ Tử Thần sắp lên tiếng, hắn cướp lời:

 

“Các vị, mong rằng chư vị ghi nhớ tôn chỉ Ngọc Tiên Tông: tâm chính, thần thanh, lời nói việc làm phải biết cân nhắc.”

 

Sau đó quay sang Tạ Linh:

“Chúng ta đi.”

 

Nói xong, hắn lập tức dẫn Tạ Linh rời đi, để lại Mộ Tử Thần và đám người vây quanh đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

 

Tuy những người đó nhanh chóng nhào tới an ủi hắn, nhưng lần này lời an ủi lại có phần gập ghềnh, vì ai nấy đều bị Tạ Linh cho ăn trọn một bộ combo, đến nỗi lòng còn ê ẩm. Mà tin đồn về việc tiểu đệ tử mới thu của Huyền Dương Tôn ra vẻ áp người, cũng đang lan truyền nhanh chóng trong linh thuyền.

 

Lần này trên tàu có không ít tinh anh đệ tử cấp cao của các tông môn, một số người còn chưa từng gặp qua Mộ Tử Thần, mà ấn tượng đầu tiên về hắn… lại chính là bị chọc tức đến phát nghẹn.

 

Rời khỏi đám đông, Tạ Linh chẳng còn tí vẻ đáng thương nào, mở quạt xếp ra, nói rành rọt:

 

“Lần này rõ ràng là hắn tự tìm tới khiêu khích ta trước.”

 

Thẩm Từ Thu đi phía trước, không quay đầu lại:

“Ngươi cứ tiếp tục chọc tức hắn như vậy, có khi hắn sẽ động sát tâm với ngươi.”

 

Mộ Tử Thần còn giữ Tà Hồn trong tay. Tuy bên Tạ Linh có Hắc Ưng, nhưng chưa chắc đỡ được đòn ám sát.

 

Tạ Linh hừ lạnh:

“Cứ để hắn tới. Chỉ bằng một Tà Hồn mà đòi g.i.ế.c ta, đúng là nằm mơ.”

 

Vừa nói, cây quạt trong tay gập lại một tiếng cạch, Tạ Linh đột nhiên như nhớ ra điều gì, ba bước làm hai vọt tới bên cạnh Thẩm Từ Thu, nghiêng đầu nhìn hắn:

“Huynh đang lo cho ta à?”

 

Thẩm Từ Thu mặt không đổi sắc, đáp như c.h.é.m đinh chặt sắt:

“Không.”

 

“Thật hay giả vậy?” Tạ Linh cong cong đôi mắt, “Sao ta lại không tin chứ?”

 

Thẩm Từ Thu ánh mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, kiên quyết không liếc y:

“Tin hay không tùy ngươi.”

 

“Huynh quay đầu nhìn ta một cái đi, nhìn ta là ta sẽ tin liền.”

 

Thẩm Từ Thu thề, hắn thật sự không định chiều ý Tạ Linh chỉ là đôi mắt phản ứng nhanh hơn đầu óc, vừa nghe xong liền vô thức nghiêng qua nhìn.

 

Đối diện là đôi mắt Tạ Linh lấp lánh ánh sáng, giống như mang theo tầng ánh sáng hổ phách trời sinh, dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ, sâu thẳm khó đoán.

 

Tạ Linh dùng đôi mắt ấy nhìn hắn, khẽ cười:

“Ta tin huynh đang lo cho ta, miệng huynh có nói thế nào cũng vô dụng.”

 

Sự ấm áp rực rỡ ấy lại khiến Thẩm Từ Thu cảm thấy nhói lên.

 

Hắn nói “không”, Tạ Linh liền nói “có”, chỉ tin điều mình muốn tin. Dù Thẩm Từ Thu phủ nhận bao nhiêu lần, Tạ Linh cũng chẳng thèm sửa.

 

Nếu phủ nhận vô ích, vậy hắn cũng chẳng phản bác nữa.

 

Mà người khác không có trong phòng, cũng không thể đem cái sinh vật yêu quái chói lóa như mặt trời này nhét vào sau cánh cửa, giả vờ như không thấy.

 

Thẩm Từ Thu quay đầu, nhìn về cảnh vật xa xa ngoài linh thuyền, đổi chủ đề:

 

“Tới Mộng Tam Xuyên rồi.”

 

Tạ Linh nghe ra rõ ràng là hắn cố ý đổi chủ đề, lại nghĩ: hắn không tiếp tục phủ nhận.

 

Thẩm Từ Thu phản bác thì y không tin, nhưng Thẩm Từ Thu không nói gì, vậy tức là hắn ngầm thừa nhận.

 

Tốt lắm.

 

Tạ Linh đôi mắt càng sáng rực: Tiến triển không tồi.