Trên không trung Mộng Tam Xuyên, tam tộc tề tựu, phi chu của các thế lực lớn lần lượt hạ đến, tựa từng con cổ thú khổng lồ sải cánh giữa trời, hoặc như những tòa tiên thành cao ngất giữa mây, che khuất cả bầu trời, thanh thế bức người, uy nghi hiển hách. Bóng đen dày đặc âm thầm phủ lên đỉnh đầu, khiến người ta không khỏi cảm thấy áp lực.
Ngẩng đầu từ dưới đất nhìn lên, cảnh tượng đồ sộ như vậy, nhất thời chẳng biết nên trầm trồ ngợi khen trước, hay là nghẹt thở bởi khí thế dồn dập kia.
Giữa không trung, đủ loại linh bảo pháp khí giăng kín, linh lực ngũ sắc cắt qua chân trời, lưu quang phi ảnh đan xen thành một màn kỳ cảnh rực rỡ.
Một vài tán tu và đệ tử các tiểu tông môn thấy khí phái của đại tông môn, không khỏi lộ vẻ hâm mộ, song ánh mắt cũng càng thêm kiên định. Nếu có thể giành chiến thắng trong các hạng mục tranh tài tại Kim Ngọc Yến, chẳng những sẽ nhận được khen thưởng, mà biết đâu còn được các đại thế lực chủ động ném cành ô-liu chiêu mộ, đây chính là cơ hội xuất đầu lộ diện hiếm có của bọn họ.
Khi các phi chu dừng lại lơ lửng giữa tầng không, đệ tử các môn liền ngự khí hạ xuống.
Chân tiên của Nhân tộc và Ma tộc đã sớm chờ sẵn trên đài cao. Một số tông môn có giao tình quen thuộc cũng nhân dịp mà hàn huyên mấy câu.
Kim Ngọc Yến kéo dài mười lăm ngày, tông môn bản địa tại Mộng Tam Xuyên đã sớm sắp xếp xong chỗ nghỉ gần khu tỷ thí, cung cấp nơi dừng chân cho các đệ tử.
Ngọc Tiên Tông và Đỉnh Kiếm Tông gần như đồng thời đến nơi. Trưởng lão hai bên khách sáo vài câu, mà Ôn Lan thì mang vẻ quân tử quen thuộc, cất bước đi tới chào hỏi Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ôn Lan cũng không quên hỏi han Mộ Tử Thần, lại thấy thần sắc hắn mỏi mệt, bộ dạng không tinh thần.
Ôn Lan vội quan tâm:
“Tử Thần làm sao vậy? Trông đệ mệt mỏi, có phải thân thể không khỏe chăng?”
Mộ Tử Thần nghe vậy nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Ôn Lan, như thể muốn nói gì đó. Nhưng khi chạm phải ánh mắt đối phương, hắn lại cố ý liếc về phía Tạ Linh một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu.
Ôn Lan tự nhiên không bỏ qua động tác ấy, trong lòng khẽ xoay chuyển, giọng dịu dàng:
“Nếu có chuyện gì không vui, cứ việc nói với ta. Lúc nào muốn tâm sự, ta đều sẵn sàng lắng nghe.”
Mộ Tử Thần như thể bị cảm động, ánh mắt ươn ướt nhìn lại một cái, gật đầu, khẽ hít mũi:
“Tạ ơn Ôn thiếu chủ, nhưng lúc này không tiện… ta, ta đi gặp vài vị sư huynh Nhược Thủy Tông ôn chuyện một lát.”
Cử chỉ cẩn trọng lại ngoan ngoãn đến lạ, Ôn Lan đối với dạng “tiểu hoàng yến” như thế liền sinh lòng thương tiếc, kiên nhẫn không giảm:
“Ừ, đi đi.”
Mộ Tử Thần rời đi, Ôn Lan quay sang Thẩm Từ Thu cười nhẹ:
“A Từ, nhóm Kim Đan ngươi cũng sẽ tham chiến chứ? Ta chúc ngươi rút trúng vị trí thứ nhất.”
Thẩm Từ Thu vẫn giọng nhàn nhạt:
“Mượn lời tốt của ngươi.”
Tuy nói vượt cảnh giới phản sát không phải không có, nhưng cuối cùng người thắng mỗi tổ, phần lớn đều là kẻ có tu vi cao nhất trong nhóm, nói cách khác là đám Kim Đan đại viên mãn.
Thẩm Từ Thu mười tám tuổi đã là Kim Đan viên mãn, đã đặt một chân vào cảnh giới Nguyên Anh, bất luận là về tu vi hay pháp khí, hắn đều đầy đủ tự tin. Còn lại chỉ là kinh nghiệm chiến đấu, cùng trình độ thuần thục trong chiêu thức và tâm pháp mà thôi.
Dù sao thì kiếp trước Thẩm Từ Thu một đường đánh xuống, cũng chưa từng cảm thấy ai đặc biệt khó đối phó.
Ngoại trừ những trận loạn đấu, các trận khác đều chú trọng điểm đến là dừng, không ít sát chiêu cũng không xuất hiện. Chỉ là có vài kẻ không chịu thua nổi, đánh đến sốt ruột liền âm thầm giở trò, động sát tâm. Rất nhiều ân oán đều chồng chất ở kỳ loạn chiến mà bộc phát. Đương nhiên, Thẩm Từ Thu vẫn luôn toàn mạng mà lui.
Mấy tên nhảy nhót như hề kia, Thẩm Từ Thu đã sớm không còn để trong lòng. Trừ phi đối phương quá đặc biệt, hoặc một lần nữa trước mặt hắn gây ra động tĩnh gì, hắn mới có thể nhớ lại một chút.
Tính tình Thẩm Từ Thu vốn lãnh đạm, chưa bao giờ để tâm mà nhớ kỹ từng người một. Chỉ có thù hận quá sâu, tổn thương quá nặng, mới có thể xứng đáng với bốn chữ “khắc cốt ghi tâm”.
Ôn Lan ngồi bên tán gẫu với hắn: “Ta thấy Mộ Tử Thần hình như tâm trạng không được tốt?”
Thẩm Từ Thu: “Vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ôn Lan quan sát sắc mặt của Thẩm Từ Thu, lại nhớ đến ánh mắt khi nãy của Mộ Tử Thần, càng thêm chắc chắn hai người kia vừa mới náo loạn không vui vẻ gì.
Nếu thật là như vậy thì quá tốt. Hắn không chỉ có cơ hội an ủi Mộ Tử Thần để kéo gần quan hệ, mà còn có thể nhân cơ hội này giành thêm một minh hữu âm thầm theo dõi Tạ Linh trong Ngọc Tiên Tông.
Cơ hội tốt thế này, sao có thể bỏ qua được?
Nghi thức chính thức vẫn còn một chút thời gian nữa mới bắt đầu, nhưng quanh đây đã xuất hiện không ít Yêu tộc. Chỉ có người của Yêu Hoàng Cung vẫn chưa trình diện.
Không khó để đoán ra, người của Yêu Hoàng Cung rõ ràng là muốn đến muộn để tạo khí thế.
Tạ Linh đứng cạnh Thẩm Từ Thu, thường xuyên cảm nhận được những ánh mắt đánh giá. Có người, có ma, nhưng phần lớn lại đến từ phía Yêu tộc.
Thế gian này nơi nào cũng không thiếu những kẻ hùa nhau dẫm lên kẻ sa cơ. Từ sau khi Tạ Linh tu vi mất hết, rơi vào cảnh phế nhân, thế lực trong Yêu tộc cũng xuống dốc không phanh, đến mức ngay cả những bại tướng năm xưa dưới tay y cũng bắt đầu “cá mặn xoay mình”, dám trước mặt y mà nhảy nhót khoe khoang.
Đám Yêu tộc vừa cười nhạo vừa đánh giá kẻ phế vật trước mắt, ánh mắt lẫn lời nói đều tràn đầy khinh thường. Thế nhưng, khi bọn họ liếc nhìn sang bên cạnh y..., người đang đứng cạnh Tạ Linh, thì lại không cười nổi nữa.
Không cười được là vì Thẩm Từ Thu thật sự quá đẹp.
Da trắng như tuyết, cốt cách như ngọc, ngũ quan như họa, khí chất như sen nở giữa hồ thu. Mỗi khi hắn hé môi nói chuyện, cánh môi khẽ động, ánh mắt nhàn nhạt quét qua một vòng, trong vầng sáng tựa như hoa lưu lấp lánh, khiến người khác không thể rời mắt.
Bất cứ ai chỉ cần nhìn qua đều sẽ bất giác muốn nhìn thêm lần nữa.
Vừa mới giây trước còn đang mỉa mai Tạ Linh, giây tiếp theo từng người nghiến răng nghiến lợi: Tên này sao lại may mắn đến thế! Đã thành phế vật rồi mà còn vớ được một vị hôn phu mỹ nhân như vậy!
Huống hồ vị hôn phu này còn không phải loại bình hoa chỉ được cái mã mà vô dụng. Người kia chính là đại đệ tử của Ngọc Tiên Tông Thẩm Từ Thu, trời sinh Linh Lung Tâm, thân mang tiên cốt, mười tám tuổi tu vi Kim Đan đại viên mãn, là thiên kiêu hiếm có trong vạn người.
Mỹ nhân như thế, cái gì cũng tốt… Chỉ là, vì sao lại để mắt đến Tạ Linh?!
Tạ Linh không phải không cảm nhận được những ánh mắt đó. Y thong dong phe phẩy cây quạt, mặc kệ ánh nhìn của bọn họ mà tự cao tự tại.
Hài hước thật, châm chọc cũng được, nhưng mấy lời đó không chạm được vào y dù chỉ một chút. Còn như ghen tị ư? Ai da, ta đây là phế nhân mà vẫn có đạo lữ tốt như vậy, ngươi nói xem có tức không?
Nếu Tạ Linh mà bày ra vẻ yếu đuối thảm hại, có khi mấy người kia trong lòng còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng y không làm vậy. Từ thần thái đến khí chất đều y hệt như ngày xưa, tuấn mỹ, kiêu ngạo, không thể thuần phục. Thi thoảng bắt gặp hai người từng có thù cũ với mình, Tạ Linh còn cố ý khiêu khích mà nở nụ cười với họ.
Nam Cung Tư Uyển
Những kẻ đó: “…”
Tức đến nghẹn họng, muốn ra tay cũng không được.
Tạ Linh thản nhiên phe phẩy quạt: Ha.
Người lui tới phần lớn đều là tu sĩ Ngọc Tiên Tông, hàn huyên một lúc, rốt cuộc cũng có người vượt qua đám tu sĩ Ngọc Tiên Tông, đi thẳng đến trước mặt Tạ Linh.
“Điện hạ.” Người tới mặt mày thanh tú, môi mang ý cười nhàn nhạt, như gió xuân thổi vào mặt, khiến người khác không khỏi sinh lòng thân thiết. “Dạo này vẫn khỏe chứ?”
Khổng Tước tộc thiếu tộc trưởng Khổng Thanh.
Người của Khổng Tước nhất tộc cuối cùng cũng đến rồi.
Tạ Linh thu cây quạt xếp lại: “Dạo này vẫn khỏe, biểu ca.”
Không sai, Khổng Thanh chính là biểu ca của Tạ Linh.
Cha mẹ Tạ Linh thì đúng là chẳng ra gì, nhưng vị biểu ca này lại là người thật sự tốt. Dù Tạ Linh còn tu vi hay đã mất hết, Khổng Thanh vẫn đối đãi như ban đầu. Trên mặt là thuộc hạ, sau lưng lại là một huynh trưởng tận tâm. Hắn nguyện dẫn cả tộc đi theo Tạ Linh, chưa từng có ý rút lui, giữ trọn đạo nghĩa. Trong nguyên tác, Khổng Thanh cũng là một trong những huynh đệ tốt nhất của đoàn vai chính.