Trong rừng, Tạ Linh toàn thân mặc kính trang, cánh tay thon dài mạnh mẽ như giương cung. Y đột nhiên buông tay, thiên hỏa mũi tên lao vút ra như sao băng, ánh lửa xé gió, chớp lóa như sấm rền.
Mũi tên vừa ra, Hợp Thể kỳ yêu tu bên cạnh Yến Mị lập tức bày ra kết giới cảnh giới, phát hiện sát khí. Yến Mị còn chưa kịp phản ứng, đồng tử đã co rút lại vì kinh hoảng, vội vã vung tay cản lại.
Nhưng mũi tên đó chỉ là tín hiệu.
Cung tan trong tay Tạ Linh, y liền xoay người nắm lấy chiếc quạt xếp. Mặt quạt bằng vàng ròng lập tức bốc cháy rừng rực. Giọng nói của thất hoàng tử, từ trước tới nay luôn ung dung, giờ phút này lại mang đầy sát ý lạnh lẽo:
“Giết.”
Y ra lệnh, “Một kẻ cũng không tha.”
~
Sơn cốc đột nhiên lặng xuống một nhịp.
Một cơn mưa mỏng rơi xuống.
Mưa như tơ, rơi tí tách lên hoa cỏ trong cốc, vốn là âm thanh dịu dàng dễ chịu. Nhưng lúc này, rơi vào tai Thẩm Từ Thu, lại giống như từng giọt d.a.o bén rạch qua thần kinh nghe mà khiến người chỉ muốn g.i.ế.c chóc.
Tạ Linh tuy không còn truyền âm nữa, nhưng móng vuốt nhỏ của chim đỏ vẫn thỉnh thoảng giẫm giẫm trên vai hắn, nhịp nhàng không nhanh không chậm, vừa vặn đúng lúc như cố ý trấn an, như cố ý giữ người lại với lý trí.
Sát ý trong lòng Thẩm Từ Thu đã sớm rối loạn thành một mớ hỗn độn, nhưng cho dù thần trí bị ảnh hưởng đến đâu, hắn cũng chưa từng có một chút nào dồn về phía sinh linh nhỏ đang đậu trên vai mình.
Huyền Dương Tôn, Ôn Lan, Mộ Tử Thần…
Ôn Lan và Mộ Tử Thần, tại sao còn chưa xuất hiện?
Thẩm Từ Thu không dùng linh lực tránh mưa, hắn cố ý để cơn lạnh mỏng manh của mưa xuân áp chế phần nào cảm xúc đang dâng trào. Nhưng lại chỉ duy nhất một việc là dùng linh lực gạt nước mưa rơi khỏi bả vai, không để chim nhỏ bị ướt đến nửa giọt.
Chim nhỏ khựng lại một nhịp.
Bản thể Tạ Linh ở xa, trên tay còn đang dính m.á.u của kẻ khác. Nhưng trong đầu y, khoảnh khắc ấy lại hiện ra một đoạn tranh cuộn dịu dàng: mưa mù sơn cốc, có một người, lạnh lẽo nhưng dịu dàng, lặng lẽ che mưa cho mình.
Nam Cung Tư Uyển
Sau một thoáng ngừng ngắn ngủi, chim nhỏ thử tiến thêm chút nữa, nhích sát vào cổ Thẩm Từ Thu.
Một hạt mưa nhẹ rơi, thấm ướt tóc mai của Thẩm Từ Thu. Hắn không dừng chân, không nói lời nào, cũng không ngăn chim nhỏ lại.
Phía bên kia, cây quạt xếp trong tay Tạ Linh rực lên một ngọn lửa chói mắt.
Chỉ trong nháy mắt, Mị yêu nơi đây ai nấy đều đã nhận ra thân phận của y. Yến Mị thất thanh thét lên, mang theo sự sợ hãi tuyệt đối:
“Tạ Linh!? Ngươi… tu vi ngươi khôi phục rồi? Nhưng… sao có thể?!”
“Không để chúng kịp đưa tin!” Tạ Linh đang giữa chiến trận, ánh mắt bấy lâu vẫn giấu kín mũi nhọn, giờ phút này đột nhiên lộ ra sắc bén đến không thể cản nổi. Y nhìn chằm chằm Yến Mị, lạnh giọng:
“Ngươi và lão Ngũ hợp mưu g.i.ế.c ta, lẽ ra phải nghĩ đến sẽ có hôm nay.”
“Thành thật để lại cái mạng đi,” Tạ Linh cười khẩy: “Ta đang vội.”
Y muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Thẩm Từ Thu.
Lúc này, Thẩm Từ Thu vẫn đang đứng trong cơn mưa nơi sơn cốc.
Mưa không lớn, chỉ vừa đủ thấm ướt một tầng áo mỏng, nhưng không đủ để dập tắt dòng sát ý dữ dội trong lòng hắn. Phân hồn phái đi vẫn chưa tra được tin tức, trước mắt chỉ là một mảnh mưa bụi mênh mang, cảnh đẹp mờ mịt.
Đẹp thật đấy… Nhưng chẳng liên quan gì đến ta.
Nếu dùng m.á.u của Ôn Lan và Mộ Tử Thần để tô điểm, có lẽ cảnh này sẽ càng thêm rực rỡ.
Chúng đâu rồi? Sao vẫn chưa chịu ra mặt?
Từng giọt mưa đọng trên lông mi Thẩm Từ Thu, rung nhẹ rồi rơi xuống như mảnh ngọc vỡ, hắn lặng lẽ nghĩ:
Ta thật sự rất muốn gặp lại các ngươi.
Đôi mắt lưu ly trong mưa phảng phất như thủy tinh kết lại, đẹp đến kinh tâm động phách, mà cũng điên cuồng đến đáng sợ. Một loại yên lặng khiến người nghẹt thở.
Ngay khi tiếng mưa và tạp âm trong đầu hắn dần trở nên hỗn loạn, Thẩm Từ Thu khẽ động tâm thần, đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn về một hướng giữa làn mưa.
Chú văn thạch hắn đưa cho Mộ Tử Thần đã được kích hoạt.
Ở bên kia.
~
Mộ Tử Thần và Ôn Lan đang rơi vào hiểm cảnh.
Trước mặt họ là một con Tà thú chuẩn ngũ giai đang gầm rú.
Ôn Lan thân là thiếu tông chủ Đỉnh Kiếm Tông, trên người mang không ít pháp bảo quý giá. Nhưng giờ phút này, thần trí hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đến mức không thể sử dụng đồ vật một cách chuẩn xác, loạn đến đáng thương.
Trên người đã bị trảo của Tà thú xé một vết sâu, m.á.u thấm ra ngoài không ngừng.
Mộ Tử Thần đang cầm lấy chú văn thạch mà Thẩm Từ Thu từng đưa, cố gắng xua đuổi Tà thú. Nhưng vì tu vi bị hạn chế, hiệu quả cũng rất hạn chế nhiều nhất chỉ khiến Tà thú đổi mục tiêu sang Ôn Lan, tạm thời buông tha hắn.
Mộ Tử Thần không định để lộ thực lực trước mặt Ôn Lan. Nhưng cứ như vậy mãi, Ôn Lan sẽ thật sự mất mạng ở đây.
Dù Ôn Lan đã không còn là vị quân tử ôn hòa ngày trước, đã biến thành một người táo bạo khó lường… nhưng Mộ Tử Thần vẫn chưa chuẩn bị buông tay Đỉnh Kiếm Tông, cái đại trợ lực này.
Lúc này Ôn Lan đã hoàn toàn thu lại tín hiệu cùng khí tức trên người, không để sót chút dấu vết nào.
Mộ Tử Thần thừa cơ ném ra một món pháp bảo khiến đất trời rung chuyển, mượn thời khắc đó, hắn quay sang nói với Ôn Lan:
“Ôn sư huynh, cứ tiếp tục như vậy không ổn. Hay là chúng ta tách nhau ra, ai thoát được trước thì quay lại gọi viện binh cứu người?”
Nhưng Ôn Lan giờ đã chẳng còn là dáng vẻ trầm ổn lúc thường, trận pháp trong sơn cốc đã khuấy lên toàn bộ tâm ma của hắn, từng cảm xúc u tối đều bị phơi bày ra ánh sáng. Hắn nhìn lại chính mình, rồi lại liếc sang Mộ Tử Thần kẻ không chút xây xát bật ra một tiếng cười lạnh:
“Hay lắm, vậy ngươi đưa chú văn thạch cho ta, rồi chúng ta chia ra mà chạy.”
Mộ Tử Thần mắt hơi tối đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ôn Lan đanh giọng: “Ngươi không chịu?”
Mộ Tử Thần trong người có Tà Hồn, thực ra không cần đến chú văn thạch, nhưng hắn vẫn ghi nợ Ôn Lan một bút, giả vờ như đang lo cho đối phương, dịu dàng kéo tay hắn, đặt viên đá có khắc chú văn lên lòng bàn tay kia.
“Ôn sư huynh đã mở lời, sao ta nỡ không theo?”
Ôn Lan cầm lấy chú văn thạch, thoáng ngây người, như thể không tin được, nhưng vẫn nhanh chóng siết chặt viên đá. Tâm trí vừa thoát khỏi ảnh hưởng, hắn rốt cuộc cũng gắng gượng nở ra một nụ cười:
“Ngoan lắm, chờ sau khi thoát khỏi nơi này, ta nhất định sẽ đối đãi ngươi thật tốt. Sư huynh hôm nay bị mê loạn thần trí, có vài lời nói không phải là thật lòng.”
Mộ Tử Thần dịu dàng “Ừ” một tiếng.
Khoảng thời gian ngăn cách nhờ pháp bảo nổ tung đã chấm dứt, hai người vừa mới liếc nhau một cái, chớp mắt đã tách ra chạy về hai hướng khác nhau. Ôn Lan bỏ chạy cực nhanh, còn Mộ Tử Thần, rõ ràng có thể trực tiếp mượn lực Tà Hồn để c.h.é.m g.i.ế.c Tà thú, nhưng giờ khắc này hắn lại không định làm thế.
Hắn để Tà Hồn gia tăng khí thế, trong khoảnh khắc bộc phát cường lực, khiến Tà thú chỉ liếc một cái đã quyết đoán quay đi, đuổi về phía Ôn Lan.
“Không thể để hắn dễ chịu như thế được,” hắn cười nhạt, “ta còn tưởng Ôn thiếu chủ là người biết tính toán, cuối cùng chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, mặt ngoài hào hoa, bên trong mục nát.”
Tà Hồn cười hừ: “Đi thôi, theo lời ta, phá mấy chỗ trận nhãn kia, đại trận này sẽ sụp.”
Mộ Tử Thần gật đầu: “Được.”
Rồi hắn rẽ sang hướng ngược với Ôn Lan.
Ôn Lan cúi đầu mà chạy, cứ ngỡ có trong tay chú văn thạch thì Tà thú sẽ đuổi theo Mộ Tử Thần, chẳng ngờ tiếng gầm rú phía sau càng lúc càng gần, rõ ràng là đang nhắm về phía hắn.
Chết tiệt!
Sao không đuổi theo Mộ Tử Thần? Tất cả là do tên đó! Nếu không phải vì hắn xen vào chuyện yêu tu, nếu không phải hắn, mình đâu đến nỗi thê thảm thế này!
Ngoan ngoãn nghe lời quả nhiên chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Nếu Thẩm Từ Thu ở đây, mình đâu đến mức chật vật như thế này.
Ngay vào lúc thế cờ xoay nghiêng, hắn lại nghĩ đến Thẩm Từ Thu.
Nhưng nghĩ rồi lại hận. Nếu không phải vì Thẩm Từ Thu ngu ngốc chọn cái tên hoàng tử Yêu tộc vô dụng kia, thì Thẩm Từ Thu sớm muộn cũng sẽ trở thành đồ trong túi hắn.
Cho nên, Tạ Linh cũng đáng chết! Tất cả bọn họ đều đáng chết!
Tà thú bất chợt lao vút lên, thân hình to lớn rơi phịch xuống chặn ngay trước mặt hắn, chặn đứng đường lui.
Ôn Lan rủa thầm, nhưng rốt cuộc cũng tranh thủ được một khắc thời gian, phóng ra tín hiệu cầu cứu.
Thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông, dù sao cũng có chút đặc thù. Chỉ cần người trong tông nhìn thấy ký hiệu này, chắc chắn sẽ chạy đến cứu hắn.
Giờ phút này, đâu còn kịp lo kẻ thù có thể theo dấu tín hiệu mà tới, bởi vì hắn đã đến đường cùng.
Linh lực hắn không đủ để kích phát toàn bộ uy lực của chú văn thạch. Móng vuốt Tà thú sắc bén như kiếm đao vung tới, khí thế như núi lở trời sập, ép tới mức mặt đất nứt toác, cả người như sắp bị đè bẹp.
Phòng hộ trên người rách toạc, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, Ôn Lan hộc máu.
Hắn nghiến răng điều động một kiện pháp khí thiên giai: “Nổ!”
Pháp khí rơi vào tay người khác thì chỉ là vật chết, nhưng Ôn Lan dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan. Thiên giai pháp khí trong tay hắn nổ mạnh như biển gầm trời sập, linh quang loá mắt, tiếng nổ chấn động màng tai, ngay sau đó là một khoảng không lặng như tờ.
Tai hắn bị chấn đến nhất thời mất thính giác.
Lần này hắn cũng bị cuốn vào vụ nổ, bị hất văng, lăn lộn trên mặt đất, khắp người lấm bùn, thương tích chằng chịt. Có một khắc, hắn mất đi tất cả cảm giác.
Khi hơi thở rốt cuộc trở lại, thứ đầu tiên trở về là đau đớn.
“Khụ… khụ khụ khụ!”
Ôn Lan ho ra máu, cố sức muốn đứng lên, nhưng cánh tay vô lực, đầu óc như muốn nổ tung. Hắn gắng gượng ngẩng đầu, thấy con Tà thú kia đã gục trên mặt đất, không nhúc nhích.
Chết rồi sao?
Khụ, nghiệt súc… phí của hắn bao nhiêu món tốt, đến cả mấy món pháp khí thiên giai cũng đem ra dùng!
Đỉnh Kiếm Tông hẳn đã thấy tín hiệu của hắn rồi, sao còn chưa tới?
Ôn Lan cố sức chống người dậy, nhưng chỉ nhích được chút đầu.
Hắn lôi dược ra, định nuốt, lại vì kiệt sức mà rơi cả chai, thuốc đổ lăn lóc đầy đất.
Ngay lúc ấy, hắn nghe được tiếng bước chân.
Ôn Lan lập tức đề phòng.
Là ai? Cứu binh hay kẻ địch?
Trong tầm mắt rối loạn, một góc áo trắng bạc lướt vào tầm nhìn như ánh trăng sáng rọi giữa trời mờ mịt.
Hắn ngây ra, rồi mừng rỡ tột độ.
“A Từ! A Từ, ngươi cũng tới rồi… không sao… mau đỡ ta một chút… ta… khụ khụ khụ… ta không còn sức…”
Trên vai Thẩm Từ Thu là một con chim nhỏ đỏ thắm, đi theo cảm ứng chú văn mà tìm đến đây. Mọi cảm xúc của hắn cũng đã đi đến giới hạn cuối cùng.
Giờ khắc này, cuối cùng cũng có thể cắt đứt sợi dây cuối cùng ấy.
Hắn cúi nhìn Ôn Lan đang quỳ rạp trên đất như chó nhà có tang, trên gương mặt phủ một tầng băng sương, nhưng trong mắt lại hiện lên một vẻ dịu dàng kỳ quái tựa ba tháng xuân, ánh nắng nhẹ phủ tuyết tan.
“Là ngươi sao…” Thẩm Từ Thu chầm chậm vuốt nhẹ chuôi kiếm trong tay, giọng nói nhẹ như tuyết rơi trên đóa mai đỏ: “Ôn Lan.”