Ngay khi Thẩm Từ Thu nhấc chân bước tới một bước, không khí quanh người dường như xuất hiện một luồng khí tức lặng lẽ lay động. Hắn lại đi thêm hai bước, cảnh vật trước mắt không thay đổi mấy, nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại quả nhiên, phía sau đã không còn là con đường mình đến.
Chỉ thấy sau lưng cỏ dại um tùm, phất phơ lay động, rừng cây chẳng thấy đâu, những khối đá kỳ lạ xen lẫn hoa dại rực rỡ, rõ ràng là một cảnh sắc trong cốc, thanh u tĩnh mịch, tự nhiên mà thành, hệt như bước vào tiên cảnh.
Biết trận pháp nơi này có thể quấy nhiễu tâm trí, Thẩm Từ Thu sớm đã khởi động pháp quyết định thần. Hắn giơ tay vẽ một đạo phù văn giữa không trung, búng ngón tay b.ắ.n ra. Phù văn vừa rời tay đã gặp phải lực cản vô hình, chớp mắt tán thành hư huyễn, tan biến không dấu vết.
Thẩm Từ Thu trầm ngâm: “Hẳn là thiên nhiên đại trận, hơn nữa đã bị người đời sau tu sửa lại.”
Chim nhỏ trên vai hắn cũng phụ họa: “Loại trận pháp này, là phiền toái nhất đó.”
Hắn khẽ gật đầu, lấy ngọc bài ra nhìn thử quả nhiên đã mất hiệu lực. Trong bí cảnh không cách nào liên lạc với những người khác, hắn thu hồi thẻ bài, tiếp tục tiến sâu vào trong cốc.
Thiên nhiên đại trận phần lớn linh khí dư dả, là bảo địa nhưng cũng là nơi nguy hiểm. Mỗi một hòn đá, mỗi một cánh hoa đều có thể ngăn bước người tu hành, cũng có thể chỉ là lớp ngụy trang mê hoặc thị giác, thật giả khó phân.
Đi được khoảng trăm bước, Thẩm Từ Thu cảm thấy không khí nơi đây càng lúc càng đè nén. Phóng mắt nhìn ra xa, sơn cốc rộng lớn, suối ngọc chảy men đá xanh, sóng gợn ánh lục, sâu lắng yên ả. Cảnh xuân non xanh vắng vẻ, khiến người lơ đãng trôi vào mộng mị, nhưng đồng thời lại ẩn giấu vài phần tà khí.
Tạ Linh lúc này cũng đang cho phân hồn phi hành trong cốc, muốn tìm tung tích của Ôn Lan và Mộ Tử Thần. Thẩm Từ Thu cũng thả ra một sợi phân hồn, hỗ trợ tìm kiếm.
Khi số lượng phân hồn quá nhiều, lại đều mang nhiệm vụ riêng, Tạ Linh rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nhiên Hồn lão tổ trước kia luôn dặn dò kỹ càng, nhấn mạnh việc giữ cho tinh thần thanh minh. Bản thể cộng thêm hai chim hồn, một tâm làm ba việc, mỗi cái lại ở một không gian khác nhau, hình ảnh và âm thanh đổ dồn vào đầu cùng một lúc, loại trải nghiệm này thật sự không phải ai cũng chịu nổi.
Huống hồ hiện tại, phân hồn vẫn còn yếu, chưa thể thật sự trở thành một bản thể độc lập, linh hoạt tác chiến. Chỉ đến khi pháp thuật đại thành, lúc ấy mới có thể đồng thời điều khiển nhiều “mình” khác nhau, đấu pháp hay hành động. Nhưng nếu tinh thần không chịu nổi, lâu dài dễ dẫn đến thần trí phân liệt.
Cũng may bên cạnh Thẩm Từ Thu không cần làm gì nhiều, y tạm thời có thể thả lỏng một chút.
Còn bản thể của Tạ Linh đã hội hợp với tộc Khổng Tước. Vận khí y không tệ, đường đi chỉ gặp vài con Tà thú, cũng không có loại nào mang linh ấn đỏ (tức loại đặc biệt hung tàn ) tiện tay diệt gọn, lại còn tích được ít điểm,
Tạ Linh hiện đang lùng sục tung tích Yến Mị.
Yêu Hoàng Cung lần này phái người đến rất đông, Tạ Tồi Viêm giao việc cho một tâm phúc chuyên điều phối liên tộc. Theo lý mà nói, Yến Mị hẳn phải cùng đi với đám Mị yêu tộc. Trên bầu trời vẫn còn dấu hiệu của Mị yêu chưa tản, Tạ Linh liền dẫn người nhanh chóng đuổi theo về phía đó.
Hiện tại bên cạnh Tạ Linh đã có Hắc ưng và mấy yêu tu tộc Khổng Tước tu vi Hợp Thể kỳ hộ vệ, chỉ cần tạm thời không để Tạ Tồi Viêm dẫn theo cả đám Yêu tộc khác ùa vào, thì dù có đụng phải toàn bộ Mị yêu trong bí cảnh này, y vẫn có sức mà liều chiến một trận.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Bên phía Thẩm Từ Thu, trong sơn cốc vẫn chưa có tiến triển gì rõ ràng. Nhưng phía Tạ Linh, cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của đối phương.
Yến Mị đang dẫn theo năm sáu tên Mị yêu, cùng nhau truy đuổi một con Tà thú mang linh ấn đỏ.
Tạ Linh lập tức giơ tay ra hiệu cho mọi người ẩn khí, tập trung tinh thần.
Ngay lúc ấy, Thẩm Từ Thu bên kia cũng đột ngột dừng bước.
Hóa ra là do tâm thần Tạ Linh vừa rồi đột ngột dồn hết về phía trước, khiến cho tiểu hồng điểu trên vai không kịp phản ứng, mất khống chế một nhịp. Thẩm Từ Thu dừng lại bất ngờ, con chim nhỏ lập tức bị quán tính đẩy về phía trước, bổ nhào xuống.
Tạ Linh bất đắc dĩ phải chia tâm thêm một phần để xử lý tình huống. Ngay khi chim nhỏ còn chưa kịp vỗ cánh, thân ảnh ấy liền bị một bàn tay lạnh như băng bắt gọn trong lòng bàn tay.
Màu đỏ của tiểu hồng điểu nổi bật giữa lòng bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt đối diện với ánh nhìn nghiêng đầu của Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh không khỏi run một nhịp trong lòng: May mà chỉ chậm một bước, nếu không mất mặt c.h.ế.t đi được.
Phân hồn tuy chỉ có thể nghe và nhìn, nhưng cảm giác thân thể vẫn sẽ truyền ngược lại cho bản thể. Cảm giác bàn tay Thẩm Từ Thu như một chiếc thuyền ngọc trơn mượt đỡ lấy, tuy là dùng hình thái chim chóc tiếp xúc, nhưng lại hoàn toàn không giống đang “nắm tay” bình thường.
So với đậu trên vai cảm giác này khác hẳn. Nói thế nào nhỉ… mỗi loại đều có kiểu “thoải mái” riêng, nói chung là Tạ Linh không dám nghĩ nữa.
Thẩm Từ Thu chỉ là theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, nhìn tiểu hồng điểu nằm im mãi không động, tựa như bị cắt đứt dây điều khiển, bèn nghiêng đầu hỏi nghi hoặc:
“Tạ Linh?”
Móng vuốt chim nhỏ cuối cùng cũng khẽ giật, như mới tìm lại hồn phách, khe khẽ ho một tiếng:
“Có đây.”
Tiểu hồng điểu nói tiếp, giọng đầy chính sự:
“Vừa phát hiện mục tiêu, lại lần đầu tiên thao tác hai phân hồn làm việc phức tạp, chưa quen lắm… phản ứng hơi chậm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu nhàn nhạt đáp:
“Mệt thì thu phân hồn về đi.”
Dù sao duy trì phân hồn bên ngoài cũng tốn không ít linh lực và tinh thần, nếu thật sự chịu không nổi thì không cần cố.
Nghe thế, Tạ Linh vội vàng từ lòng bàn tay Thẩm Từ Thu bật dậy, tiểu điểu nhảy nhót dọc theo cánh tay hắn trở về vai, dáng vẻ sinh động như thể vừa rồi chưa từng có chút lúng túng nào.
“Không mệt. Ta vừa lúc cũng luyện tập năng lực khống chế nhiều phân hồn một thể.” Dù sao đã bò lên được rồi, y chẳng định tự lăn xuống.
Nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường, nhưng Tạ Linh vẫn thắc mắc Thẩm Từ Thu vừa rồi tại sao lại đột ngột dừng bước?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, đối phương đã thản nhiên đáp:
“Ta vừa bị ảnh hưởng tâm thần.”
Đầu chim nhỏ bỗng nhiên khẽ uốn éo.
Thẩm Từ Thu không có biểu cảm gì đặc biệt, ánh mắt lưu ly trầm tĩnh như sương tuyết, hắn dùng giọng điệu còn bình tĩnh hơn cả người thường, nhẹ nhàng mở miệng:
“Có sát ý. Tới quá nhanh, ta suýt không áp xuống được.”
Trong đôi mắt như đóng băng ấy, dưới tầng băng lãnh khiết là một vòng lốc xoáy cuộn trào. Hắn nói “không áp được”, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến mức đáng sợ, khiến người khác hoàn toàn không thể nhìn ra có gì khác thường.
Chỉ có chính hắn biết đây là gió lặng trước khi bão tố.
Càng yên tĩnh như thế, lại càng khiến người ta rùng mình.
Tạ Linh trong lòng chùng xuống. Quả nhiên là bản thể đã bị ảnh hưởng. Không ngờ ngay tại nơi này, phân hồn thoát ly khỏi thân xác lại có thể giữ được sự tỉnh táo tốt hơn bản thể. Có lẽ chính vì không mang theo trọng lượng thân thể nên sát niệm cũng nhẹ bớt đi phần nào.
Thẩm Từ Thu đưa ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm.
Hắn hận, mà sát ý lại bị trận pháp khuếch đại, cuộn trào không dứt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e lát nữa vừa nhìn thấy Mộ Tử Thần và Ôn Lan, bất kể có thích hợp ra tay hay không, hắn cũng sẽ không nhịn nổi mà lập tức xuất thủ.
Tiểu hồng điểu vội vã níu lấy vạt áo trên vai hắn, khe khẽ kêu:
“A Từ, trò chuyện với ta một chút.”
Ánh mắt Thẩm Từ Thu tối đi, ánh sáng trong mắt vừa lóe lên liền tắt, thong thả đáp:
“Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Lúc này, trong màn sương nơi Tạ Linh đang ẩn thân, y đeo mặt nạ, đứng phía sau đám Mị yêu, tay đã âm thầm siết chặt. Một ngọn lửa yên lặng bốc lên, tụ lại thành một cây cung rực cháy. Y vận Thiên Hỏa Quyết, ngưng thành một mũi tên, chậm rãi nhắm thẳng vào lưng Yến Mị.
“Không có việc gì. Giờ vẫn chưa đến lúc ra tay.”
Phía Thẩm Từ Thu, ngọc bài truyền âm vẫn hoàn toàn bị cách ly. Sau khi trời sáng, các tổ đội đều đã thu lại ký hiệu truyền tín, không thể cứ đứng yên tại chỗ chờ mãi.
May mà Ôn Lan thiếu tông chủ trên người còn mang một ký hiệu độc lập. Hắn vẫn chưa kích hoạt, chứng tỏ chưa gặp nguy hiểm nghiêm trọng.
Thẩm Từ Thu biết, Tạ Linh cố ý lôi kéo thần trí hắn, muốn giúp hắn áp chế sát ý cuộn trào trong lòng. Vì vậy, hắn cũng phối hợp đáp lời:
“Ngươi từng nói, thấy hai người bọn họ cãi nhau?”
“Ừ. Trên đường đi, Ôn Lan nhíu mày mấy lần, sau lại không nhịn được nữa, nổi nóng trách móc. Mộ Tử Thần thì có vẻ thần trí vẫn tỉnh táo, đoán là có Tà Hồn giúp trấn áp.”
Tạ Linh kéo dây cung đến mức cực hạn. Người ta thường nói “vãn điêu cung như trăng tròn”, nhưng cung của h được kết từ thiên hỏa, căng lên lại giống như mặt trời mới mọc, rực rỡ rát bỏng.
“Dù sao bên ta không còn việc gì khác. Nếu bên này giải quyết xong sớm, lát nữa còn có thể qua giúp huynh.”
Thẩm Từ Thu nghĩ thầm: Ngươi tốt nhất đừng tới thì hơn.
Nam Cung Tư Uyển
Có người điên thì cuồng loạn, nhưng cũng có người điên càng lúc càng tĩnh lặng. Đôi mắt Thẩm Từ Thu khẽ nhấc lên, trong đó như bão nổi cuồng phong, đem sương tuyết cùng dòng ngầm trộn nát vào nhau. Giờ khắc này, hắn đã chẳng còn tâm trạng để nói chuyện.
Tạ Linh tựa hồ cũng nhận ra tâm thần hắn đang đến giới hạn, không thể chịu thêm kích thích, nên không truyền âm nữa, chỉ để tiểu hồng điểu nhẹ nhàng cọ cọ lên vai hắn.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu khẽ động, hơi thở càng thêm mỏng nhẹ, gần như hòa vào thiên địa.