Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 62



Thanh âm không lớn, nhưng với Thẩm Từ Thu lúc này lại như tiếng sấm vang giữa cơn mưa tầm tã, xé rách màn m.á.u và u ám bủa vây, khiến thần trí hắn vốn đang mê loạn bỗng chấn động mạnh.

 

Ánh mắt lưu ly của Thẩm Từ Thu lóe lên tia sáng mỏng manh, ngón tay co lại, cả người tựa như trong thoáng chốc trở về nhân thế, có một chút hoảng hốt.

 

Màn sương nơi Tạ Linh vừa thu phục mệnh hồn Yến Mị cùng mấy tên Mị yêu trước mắt hóa thành ấn linh, trực tiếp nhảy vọt lên đứng đầu bảng.

 

Dù người ngoài bí cảnh có nhìn thấy tên y vọt lên đầu mà khiếp sợ thế nào đi nữa, Tạ Linh chỉ nhẹ nhàng lật cây quạt xếp trong tay, thuận tiện lấy mặt nạ và áo choàng: “Lúc ta phân hồn đi tuần trong sơn cốc có thấy vài nơi đặc biệt. Nếu phá hủy chúng, có thể cắt đứt trận pháp nơi đây.”

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu lúc sáng lúc mờ, tay siết chặt chuôi kiếm, sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cũng miễn cưỡng đè ép xuống. Hắn thấp giọng đáp: “Ừm, ta cũng thấy vài khối đá, chỉ cần…”

 

Đột nhiên, không khí trong sơn cốc khẽ chấn động, tựa như có bàn tay vô hình xé toạc cơn mưa phùn mấy ngày liền. Bầu trời vốn dày đặc mây đen trong nháy mắt biến thành sáng rỡ, ánh dương rực rỡ chiếu xuống, đại trận trong sơn cốc theo đó mất hiệu lực.

 

Tảng đá lớn che khuất tầm mắt Thẩm Từ Thu cũng biến mất, để lộ ra một con đường bằng phẳng thông ra ngoài sơn cốc và ba người đang đứng đó, c.h.ế.t lặng.

 

Một là Mộ Tử Thần, hai là tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Đỉnh Kiếm Tông.

 

Mà lúc này, kiếm của Thẩm Từ Thu vẫn còn cắm trên xác Ôn Lan.

 

Tạ Linh từ góc nhìn phân hồn chứng kiến tình cảnh ấy, trong lòng lập tức trầm xuống, không ổn rồi!

 

Thẩm Từ Thu lại vô cùng bình tĩnh, rút kiếm ra, lập tức thân hình nhoáng lên, thoắt cái đã dịch chuyển ra ba bước. Đúng ngay khoảnh khắc ấy, công kích của một vị Nguyên Anh Tông đã giáng xuống, chỉ cần Thẩm Từ Thu chậm một nhịp, chiêu đó chắc chắn đánh trúng hắn.

 

“Thẩm Từ Thu, ngươi đang làm cái gì?!”

 

Hai vị Nguyên Anh vội vàng lao đến bên t.h.i t.h.ể Ôn Lan, một người cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Từ Thu, vừa thủ thế đề phòng, vừa không để hắn có cơ hội bỏ chạy. Người còn lại nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét tình hình Ôn Lan, nhưng chỉ một cái liếc qua, liền sợ đến mặt mày tái mét:

 

“Thiếu chủ… thiếu chủ c.h.ế.t rồi!”

 

Chết hoàn toàn, căn bản không có khả năng cứu chữa.

Nam Cung Tư Uyển

 

“Thẩm Từ Thu! Ngươi tìm cái chết!”

 

Tu sĩ vừa hét lên lập tức ra tay, không chút do dự. Thẩm Từ Thu tuy vừa thoát khỏi loạn trận khiến thần trí hỗn loạn, nhưng đối diện với đòn đánh bất ngờ ấy, hắn không hề lùi lại.

 

Bởi lẽ, trước mặt cường địch mà để lộ lưng, chính là con đường c.h.ế.t chắc.

 

Hơn nữa, hắn đã nửa bước Nguyên Anh, nên có thể nhận ra tu vi hai người kia là sơ kỳ Nguyên Anh.

 

Tu hành càng lên cao, càng hiểu rõ giữa mỗi tầng tu vi là vực sâu cách biệt. Bao nhiêu người cả đời không thể đột phá, cũng chẳng có gì lạ.

 

Thế nhưng Thẩm Từ Thu vẫn nắm chặt trong tay thanh Ngàn Cơ Kiếm, tuyết mang lạnh buốt, đón lấy sát chiêu đang lao đến, trong lòng chỉ thoáng nghĩ: Tu vi chẳng qua cao hơn ta một bậc mà thôi…

 

Thì chiến là được!

 

Linh lực Kim Đan đại viên mãn bùng nổ, băng tuyết cuồn cuộn, cột băng dựng lên từ lòng đất, theo kiếm phong gào thét đánh thẳng về phía hai vị Nguyên Anh!

 

Hai luồng sát chiêu chạm trán, chấn động dư ba khiến đá núi bốn phía vỡ toác, bay tán loạn.

 

Người còn lại đưa xác Ôn Lan sang bên cạnh, sau khi xác nhận không thể cứu vãn nữa, cắn răng rút kiếm, cũng muốn gia nhập cuộc chiến.

 

Nhưng đúng lúc này, Mộ Tử Thần vội vã lao tới: “Khoan đã! Chờ một chút!”

 

Hắn làm theo chỉ dẫn của Tà Hồn, một đường phá hủy không ít cỏ cây, đá núi tạo thành đại trận thiên nhiên, rốt cuộc cũng đi được ra ngoài. Không có mấy thứ kia, đại trận sẽ mất đi hiệu lực sau đó…

 

Vừa ra khỏi sơn cốc, hắn liền chạm mặt hai tên Nguyên Anh tu sĩ rõ ràng là người của thiếu chủ, theo ký hiệu truy tung mà đến. Hai kẻ kia vừa hay tới gần, Mộ Tử Thần không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng, lập tức lên tiếng đề nghị dẫn bọn họ đi tìm Ôn Lan.

 

Nào ngờ vừa quay lại chưa được bao xa, đại trận trong cốc vừa tan, liền tận mắt chứng kiến cảnh Ôn Lan bị Thẩm Từ Thu một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Dù chuyện Thẩm Từ Thu xuất hiện trong cốc là ngẫu nhiên hay có sắp đặt, Mộ Tử Thần chỉ biết một điều: Thẩm Từ Thu tuyệt đối không thể c.h.ế.t dưới tay đệ tử Đỉnh Kiếm Tông vào lúc này. Hắn còn cần tiên cốt và Linh Lung Tâm của y!

 

Mộ Tử Thần bắt buộc phải khiến bọn họ từ bỏ ý định g.i.ế.c Thẩm Từ Thu ngay tại chỗ. Hắn lớn tiếng ngăn lại:

“Vừa rồi ta đã nói, đại trận trong cốc có thể ảnh hưởng đến thần trí. Sư huynh ta và Ôn thiếu chủ tất nhiên đều trúng chiêu, bất kể đã xảy ra chuyện gì, cũng không phải do bản tâm họ gây nên!”

 

“Nhưng Thẩm Từ Thu g.i.ế.c thiếu chủ là sự thật không thể chối cãi!” một Nguyên Anh đang đứng cạnh t.h.i t.h.ể Ôn Lan giận dữ rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Mộ Tử Thần: “Ngọc Tiên Tông các ngươi muốn bao che cho hắn sao?!”

 

Bọn họ theo thiếu chủ xuất hành, giờ thiếu chủ c.h.ế.t thảm, bất kể nguyên nhân gì, khi về tông cũng sẽ khó thoát khỏi cơn thịnh nộ của tông chủ. May mà hung thủ rõ ràng, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ít ra còn có cái để báo cáo.

 

Mộ Tử Thần nói ngay: “Hắn là đại đệ tử dưới trướng Huyền Dương Tôn! Nếu thật là bị đại trận mê hoặc tâm trí, thì tội cũng không đáng chết. Giờ các ngươi ra tay g.i.ế.c hắn, đến lúc ấy phải ăn nói thế nào với Huyền Dương Tôn đây?”

 

Nguyên Anh kia rút kiếm ra nửa chừng rồi khựng lại. Huyền Dương Tôn là Kim Tiên, muốn nói không sợ là giả. Nếu để người kia nổi giận, một cái phẩy tay cũng đủ lấy mạng họ.

 

Thấy đối phương do dự, Mộ Tử Thần tiếp tục thúc ép:

“Nếu các ngươi muốn bắt hắn, chờ ra khỏi bí cảnh rồi hãy để hai tông thượng bối định đoạt! Ta tuyệt đối không bao che cho sư huynh ta. Nhưng giờ muốn lấy mạng y ngay tại đây, thì không thể.”

 

Nói rồi, Mộ Tử Thần lặng lẽ vận dụng truyền âm ngọc bài:

“Lời chúng ta vừa nói, đồng môn Ngọc Tiên Tông còn lại đều nghe rõ, ngươi muốn g.i.ế.c người diệt khẩu cũng không kịp nữa rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nguyên Anh giận dữ: “Ngươi…!”

 

Mộ Tử Thần cố ý nói lớn tiếng, để Thẩm Từ Thu và một Nguyên Anh khác cùng nghe rõ. Tên kia vừa nghe đến danh xưng “Huyền Dương Tôn”, lập tức chần chừ, chiêu thức đang tung ra cũng thu về nửa phần. Tay y nắm chặt, có chút run nhẹ, trong lòng kinh hãi.

 

Một kẻ chỉ là Kim Đan đại viên mãn, lại có thể đánh với hắn đến ngang tay!

 

Nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, e là chưa chắc đã g.i.ế.c được người này!

 

Thẩm Từ Thu lau vết m.á.u bên môi, đối với hành động của Mộ Tử Thần chẳng có chút cảm động nào, chỉ thấy nực cười.

 

Lại giở trò cảm động giữa tuyệt cảnh sao? Muốn hắn vì cảm kích mà mềm lòng, từ đó trung thành tuyệt đối với Mộ Tử Thần?

 

Thật cho rằng hắn không biết tâm tư Mộ Tử Thần chỉ nhắm vào xương cốt và trái tim của mình sao?

 

“Sư đệ ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Thẩm Từ Thu, ngươi hãy thúc thủ chịu trói, để chúng ta cùng về diện kiến tông chủ. Nếu ngươi thật sự bị mê hoặc thần trí, tông chủ có lẽ cũng sẽ tha cho ngươi.”

 

Thẩm Từ Thu khẽ nhướng mắt, ánh nhìn trong vắt:

“Hắn sẽ tha cho ta sao?”

 

Đó là con trai yêu quý của tông chủ, nay c.h.ế.t thảm dưới kiếm người khác, phẫn nộ và bi thương lên đến cực điểm, còn ai có thể nói lý lẽ? Còn ai để tâm đến thân phận hay nguyên do? Đến lúc đó, e là lão sẽ g.i.ế.c Thẩm Từ Thu ngay tại chỗ.

 

“Sư huynh!” Mộ Tử Thần vội kêu lên, “Sư tôn và những người khác trong Ngọc Tiên Tông cũng sẽ tới. Tuyệt đối không để huynh một mình gánh vác!”

 

Hắn lại đảo mắt, tiếp lời:

“Lúc trước, Ôn thiếu chủ ở bên ta đã có dấu hiệu thần trí không rõ, phải chăng là hắn ra tay trước, khiến huynh thần trí loạn động, vốn định ngăn cản, ai ngờ lại lỡ tay g.i.ế.c người?”

 

Tâm kế của Mộ Tử Thần, vẫn như cũ, chu toàn đến không chê vào đâu được.

 

Vì tiên cốt và Linh Lung Tâm, hắn chẳng tiếc bất cứ điều gì.

 

Một khi Thẩm Từ Thu bị áp giải về Đỉnh Kiếm Tông, rời khỏi nơi đây, lời nói của Mộ Tử Thần liệu có còn giữ được như bây giờ?

 

Nếu hắn đã là tù nhân, chẳng phải sẽ là cơ hội tốt nhất để Mộ Tử Thần lấy được thứ mình muốn?

 

Kiếp trước hắn c.h.ế.t trong hiểm cảnh, đời này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chờ c.h.ế.t nữa.

 

Dù Mộ Tử Thần bày mưu tính kế chu toàn đến đâu, Thẩm Từ Thu cũng có cách để xoay chuyển tình thế.

 

Đúng lúc này, Tạ Linh đang vội vã chạy tới, gấp giọng kêu:

“A Từ, huynh kéo thêm chút thời gian! Ta sắp tới rồi!”

 

Chắc chắn đám đệ tử Đỉnh Kiếm Tông còn lại cũng đang gấp rút chạy về hướng này.

 

Bỗng nhiên, Thẩm Từ Thu giơ tay lên, ngón tay trắng như ngọc khẽ ấn nhẹ lên đầu vai chim nhỏ.

 

Chim nhỏ sững người.

 

Trong mắt Thẩm Từ Thu chợt lóe lên một tia sáng lạ, ngón tay khẽ vỗ lên cổ chim nhỏ một cái.

 

Tạ Linh, với nguyên thân là chim nhỏ, lập tức trợn tròn mắt.

 

Y có thể cảm giác được thứ đang siết chặt lấy cổ mình bỗng nhiên buông ra.

 

Từ khoảng cách xa như vậy, Thẩm Từ Thu vậy mà có thể điều khiển phù văn, giải trừ cùng mệnh chú!?

 

Tạo nghệ phù văn của hắn, đã vượt xa phạm trù hiểu biết thông thường.

 

Tạ Linh vốn nên cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi uy h.i.ế.p sinh mạng, nhưng trái tim y lại như rơi xuống vực sâu.

 

“Thẩm Từ Thu!”

 

Giờ phút này giải trừ cùng mệnh chú là có ý gì!?

 

Nhưng Thẩm Từ Thu không đáp lời, chỉ thấp giọng nói:

“Ta sẽ không chết.”

 

Không cần lo, Mộ Tử Thần còn chưa chết, Huyền Dương Tôn cũng chưa chết, hắn tuyệt đối sẽ không chết.

 

Cởi bỏ cùng mệnh chú của Tạ Linh chẳng mang ý nghĩa gì lớn lao.

 

Chỉ là vừa rồi hắn muốn làm, thì làm thôi.

 

Bàn tay cầm kiếm của Thẩm Từ Thu vô cùng ổn định, không một chút run rẩy.

 

Tình thế hiểm nguy này, hắn phải sống.