Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 63



Mưa phùn đã sớm bị trận pháp trong sơn cốc xóa sạch không còn dấu vết, nhưng đất dưới chân vẫn lầy lội trơn trượt. Thẩm Từ Thu một tay nắm kiếm, một tay đè nhẹ lên đầu vai con chim đỏ nhỏ.

 

Tạ Linh đang dùng phân hồn truyền âm nói chuyện với hắn, người ngoài căn bản không thể nhìn ra tung tích của con chim này từ đâu tới.

 

Truyền âm ngọc bài bên người Thẩm Từ Thu không ngừng chấn động. Hắn khẽ vận linh lực thao tác, giọng nhàn nhạt:

“Phong chủ.”

 

Đầu bên kia ngọc bài chính là một vị phong chủ Hợp Thể kỳ của Ngọc Tiên Tông.

 

Đệ tử quan trọng mất liên lạc trong thời gian dài, bên ngoài tất sẽ có người tìm cách truyền âm liên lạc thường xuyên. Ngọc bài của Thẩm Từ Thu và Mộ Tử Thần đã mất hiệu lực trong lúc ở trong sơn cốc, nay trận pháp vừa bị phá, ngọc bài liền sáng lên trở lại. Bởi vậy Mộ Tử Thần vừa rồi vẫn luôn truyền âm không ngớt, những gì xảy ra nơi đây cũng đã truyền tới tông môn. Vị phong chủ kia rõ ràng khó tin nổi:

 

“Thẩm Từ Thu, ngươi thật sự…”

 

“Giống như tiểu sư đệ đã nói,” Thẩm Từ Thu đáp, “Là Ôn Lan ra tay trước.”

 

Mộ Tử Thần cũng tận lực thay hắn biện giải: “Sư huynh xưa nay không phải loại người vô cớ động thủ. Hắn và Ôn thiếu chủ giao hảo từ lâu, đến cả đệ tử mới nhập môn như ta cũng từng nghe qua.”

 

Nguyên Anh thủ hộ bên t.h.i t.h.ể Ôn Lan vốn đã sớm tức đỏ mắt, lập tức cả giận quát: “Láo xược! Thiếu chủ gân tay gân chân đều bị đoạn, trước khi c.h.ế.t rõ ràng đã chịu hành hạ dã man! Nếu không vì thù riêng, sao lại ra tay độc ác đến vậy?!”

 

Thẩm Từ Thu mặt không đổi sắc: “Ta đi nhầm vào sơn cốc, thấy ký hiệu của hắn, tìm tới thì bắt gặp hắn đang giao chiến cùng tà thú. Vừa thấy ta, hắn lập tức muốn g.i.ế.c ta.”

 

Trong lòng hắn lạnh lùng châm chọc, bản lĩnh bịa chuyện của hắn quả nhiên không học uổng, nhìn xem, giờ đây nói dối mặt không đổi sắc, mắt cũng không thèm chớp. Trước kia đối diện với Tạ Linh còn lúng túng nói không nên lời, thì ra chỉ là vì không quen tay.

 

Lúc này, chúng tu sĩ đều đang nghe hắn kể lại. Bên Đỉnh Kiếm Tông, truyền âm ngọc bài cũng sáng lên, đồng môn của bọn họ cũng đang chạy về phía sơn cốc.

 

Thẩm Từ Thu khẽ ấn lên đầu vai tiểu hồng điểu, một dòng ấm áp từ lòng bàn tay truyền ra, mà sắc mặt hắn thì vẫn bình thản như nước:

 

“Ta cũng đã bị trận pháp ảnh hưởng đến thần trí, còn phải cùng lúc ứng phó Ôn Lan và tà thú. Ban đầu còn miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, nhưng về sau đã không thể khống chế nổi.”

 

Mộ Tử Thần vội tiếp lời: “Nếu thiếu chủ mất khống chế trước, thì sao có thể chỉ trách mỗi sư huynh?”

 

Phong chủ Ngọc Tiên Tông nghe xong sự tình đầu đuôi, tuy đã c.h.ế.t một vị thiếu chủ, nhưng phía Đỉnh Kiếm Tông lại ra mặt bao che, chuyện này không thể xem nhẹ. Lão lạnh giọng:

 

“Việc này đợi ra khỏi bí cảnh rồi hãy bẩm báo tông môn. Nếu Đỉnh Kiếm Tông các ngươi lúc này đã muốn diệt sát Thẩm Từ Thu, chẳng lẽ là coi Ngọc Tiên Tông ta không có người?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Bên kia, đám người Đỉnh Kiếm Tông cũng nghe được tiếng phong chủ trong ngọc bài. Gã Nguyên Anh từng giao thủ với Thẩm Từ Thu khi nãy chẳng chiếm được lợi lộc gì, nhưng cứ thế buông tha thì cũng không cam lòng.

 

“Lằng nhằng với bọn họ làm gì,” một người nóng nảy bước lên, “Cho dù sau này định đoạt lại, thì bây giờ Thẩm Từ Thu cũng phải để chúng ta giữ lại! Bắt lấy hắn, giữ lại cái mạng là được, đứt tay đứt chân cũng chẳng sao!”

 

Một kẻ khác gật đầu phụ họa, lắc lắc tay bị chấn đến tê dại, lần nữa giương kiếm.

 

“Đứt tay đứt chân…” Đôi mắt lưu ly của Thẩm Từ Thu ánh lên hàn quang lạnh lẽo, “Vậy cứ thử xem.”

 

Hắn chợt vung tay áo, hất con chim đỏ đang đậu trên vai sang một bên, đồng thời bấm tay niệm chú, tế ra một kiện chú khí.

 

Tiếng chuông trầm đục vang lên như sấm động, chỉ trong khoảnh khắc, chiếc lục lạc nhỏ liền hóa thành hư ảnh chuông lớn treo giữa trời. Phù văn xoay quanh, tiếng chuông cao vút mà nặng nề, chấn thẳng vào thần hồn người nghe.

 

Hai gã Nguyên Anh tức thì khựng lại, thân hình lộ ra sự chậm chạp.

 

Đây là chú khí chuyên áp chế hành động.

 

Dù chỉ khiến đối phương chậm nửa nhịp, nhưng trong giao chiến giữa cao thủ, chỉ một cái chớp mắt cũng đủ phân định sinh tử.

 

Chớp thời cơ, Thẩm Từ Thu đồng thời trấn áp hai Nguyên Anh sơ kỳ. Cổ họng hắn bất chợt dâng lên một ngụm m.á.u tanh, nhưng hắn mạnh mẽ nuốt xuống, xoay tay vung ra Thiên Cơ tiên thành một dải roi dài, kéo giãn khoảng cách đồng thời vận linh lực tập trung nơi đầu roi, nện xuống!

 

Băng tinh khắp trời phản chiếu ánh dương, hóa thành vạn lưỡi d.a.o sắc bén, che trời lấp đất cuốn tới.

 

Tiểu hồng điểu bị hất bay sang một bên hoàn toàn không kịp phòng bị, khiến tâm thần bản thể Tạ Linh như nhảy vọt khỏi ngực. Dưới sự trợ giúp của đám Hợp Thể kỳ đồng hành, y đã nâng tốc độ đến cực hạn, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh.

 

Nhanh nữa… nhanh nữa, nhanh thêm chút nữa!

 

Đám yêu tộc Khổng Tước đồng hành bị khí thế y phát ra chấn nhiếp, không ai dám hé răng nửa lời.

 

Từ trước Thất điện hạ vốn nổi danh là ăn chơi trác táng, nhìn đâu cũng thấy sơ hở, kỳ thực vỏ ngoài giả dối, bên trong cứng rắn như thép, đến cả những điểm yếu bày ra cũng là cố ý cho người khác nhìn thấy. Nhưng hôm nay nhìn lại, dường như thực sự đã có điểm yếu.

 

Chỉ là, điểm yếu này cũng có thể trở thành lớp áo giáp. Huống chi thiếu niên nào chẳng từng như thế, từng bước trưởng thành, biết quý trọng, biết bảo vệ, cũng không phải điều xấu.

 

Một đạo kiếm khí Nguyên Anh c.h.é.m nát pháp khí hộ thân của Thẩm Từ Thu, sượt qua bên hông hắn, lập tức m.á.u tươi thấm đỏ một mảng vạt áo. Con chim nhỏ được đưa đến nơi an toàn vỗ cánh bay trở lại, xông thẳng về phía tu sĩ Đỉnh Kiếm Tông, vừa mở mỏ liền phun ra chân hỏa.

 

Tu sĩ kia dù có phòng bị, cũng không ngờ con chim tưởng như vô hại đó lại thật sự phun được chân hỏa, giật mình né tránh, Thẩm Từ Thu liền nhân đó vung roi dài quấn lấy kiếm của một người khác.

 

Hắn dường như không cảm nhận được đau đớn từ vết thương bên hông, m.á.u vẫn không ngừng chảy nhưng động tác không hề chần chừ.

 

Sương lạnh bám đầy cánh tay người nọ trong chớp mắt, khiến hắn rùng mình, xoay tay túm lấy roi, cắn răng chịu đựng vết thương, hét lớn một tiếng, linh lực bạo phát, lấy Kim linh căn sắc bén phá tan trận chú khí đang trói buộc.

 

Người kia đã tàn nhẫn, nhưng Thẩm Từ Thu còn tàn độc hơn. Linh lực vận đến cực hạn, giữa lúc trận pháp rạn nứt, hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi, đồng thời quấn chặt roi bạc, bất ngờ kéo mạnh ra ngoài. Ngọn roi sắc như cắt da xé thịt, nếu Nguyên Anh kia không lập tức buông tay, e rằng cánh tay đã bị phế.

 

Máu từ cánh tay Nguyên Anh tuôn ra như suối, vết thương sâu thấy cả xương. Hắn vội nuốt một viên đan dược, cắn răng hung ác nhìn Thẩm Từ Thu: rõ ràng đã nói giữ mạng hắn lại, nhưng lúc này trong lòng đã dâng lên sát ý.

 

Giữa các cảnh giới của Kim Đan kỳ, còn có thể dựa vào thủ đoạn để san bằng chênh lệch, nhưng từ Kim Đan đến Nguyên Anh đã là khoảng cách một trời một vực. Hai tên Nguyên Anh sơ kỳ liên thủ, vậy mà không những không chế trụ được Thẩm Từ Thu, lại chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, còn mất mặt thảm hại đến thế.

 

Người kia né tránh ngọn lửa, nhíu mày nhìn chim nhỏ đỏ rực: một đạo ảo ảnh hồng điểu, dường như do linh lực ngưng tụ mà thành. Nhưng Thẩm Từ Thu rõ ràng là Băng linh căn, lấy đâu ra chân hỏa? Là linh sủng của hắn để lại khí tức sao?

 

Nhưng quanh đây lại không có linh thú nào khác.

 

Lúc này, Mộ Tử Thần chẳng biết ném ra thứ gì, trên mặt đất đột nhiên nổ tung, sinh ra vô số dây leo cuốn lấy hai Nguyên Anh tu sĩ: “Sư huynh, chạy mau!”

 

Hắn muốn giấu đi sự tồn tại của Tà Hồn, không dám vận dụng lực lượng quá rõ ràng. Tuy hai người kia miệng nói muốn bắt sống, nhưng hiện tại, Thẩm Từ Thu vẫn nên là người của Ngọc Tiên Tông thì hơn.

 

Dù sao, sau khi rời bí cảnh, Thẩm Từ Thu cũng không thoát khỏi Kim Ngọc Yến. Hắn chỉ cần nhân lúc hiểm nguy mà ra tay cứu giúp một lần, trong lúc tuyệt cảnh mà hiền lành che chở, ắt sẽ khiến Thẩm Từ Thu cảm động đến rối bời.

 

Mộ Tử Thần thầm nghĩ nên nhân cơ hội biểu hiện một chút, liền lấy ra một kiện pháp khí do Nhược Thủy Tông luyện chế.

 

Tưởng rằng mình đã có chút hiệu quả, hắn vừa định thở phào, nào ngờ chợt cảm giác phía sau truyền đến hơi thở mạnh mẽ đang tới gần.

 

Mộ Tử Thần lập tức xoay người, chỉ thấy hơn mười tu sĩ Đỉnh Kiếm Tông đang bay nhanh tới, linh khí quanh người bọn họ không chút che giấu, mạnh mẽ như núi lửa sắp bùng nổ.

 

Ánh mắt Mộ Tử Thần trầm hẳn xuống: Cục diện đã định, Thẩm Từ Thu tất sẽ rơi vào tay Đỉnh Kiếm Tông.

 

Thẩm Từ Thu dù có mạnh mẽ đến mức đủ sức vượt cấp đấu hai người, cũng tuyệt đối không thể đơn độc đối kháng với mười tu sĩ có tu vi cao hơn hắn.

 

Huống hồ, kẻ dẫn đầu trong đám người kia, Mộ Tử Thần còn nhớ rõ khuôn mặt chính là một tu sĩ Hợp Thể kỳ.

 

Trước tu sĩ Hợp Thể kỳ, Kim Đan chẳng khác gì cỏ rác.

 

Với Mộ Tử Thần mà nói, chỉ cần Thẩm Từ Thu còn sống, thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Giờ phút này, hắn chỉ có thể đợi sau khi rời khỏi đây mới tính tiếp.

 

Hắn không ra tay nữa, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, như thể đã trông thấy kết cục Thẩm Từ Thu bị bắt sống, chỉ biết đứng đó hoảng hốt bất lực:

“Sư huynh…”

 

Thẩm Từ Thu cũng đã thấy đám người kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hông hắn đã nhuộm đỏ một mảng lớn, khóe môi bị m.á.u loang càng thêm yêu diễm, hắn thu bạc tiên lại, tay kia rút kiếm, một tay chậm rãi bấm quyết.

 

Giữa không trung, sáu cánh băng tinh xoay chầm chậm, đẹp đẽ đến lạnh người, nguy hiểm đến rợn gáy.

 

Đời trước, hắn c.h.ế.t trong cảnh không còn tu vi, bị người xâu xé như cầm thú, cảm giác vô lực ấy một khắc cũng chưa từng quên.

 

Kẻ thù Huyền Dương Tôn là Kim Tiên. Mà Thẩm Từ Thu muốn trở thành Kim Tiên, tự tay đ.â.m c.h.ế.t kẻ thù. Trên con đường tu hành, tất nhiên sẽ còn vô vàn hiểm cảnh không thể lường trước, cho nên ngay từ sau khi trọng sinh, hắn đã lặng lẽ chuẩn bị hậu chiêu cho bản thân.

 

Hắn vẫn luôn bí mật rèn luyện một đạo Huyết Sát Chú, không một ai biết pháp chú ấy không ở đâu xa, mà ẩn giấu ngay trong m.á.u hắn.

 

Ngày qua ngày, hắn âm thầm rèn luyện, khiến nó dần trở nên mạnh mẽ.

 

Lấy huyết làm tế, âm thầm tản huyết vào không khí, hòa tan vào hơi thở trở thành một loại độc vô hình.

 

Loại độc này có thể theo hô hấp xâm nhập cơ thể, thẩm thấu qua làn da, qua đôi mắt ẩn giấu trong vị máu, khó lòng phòng bị. Mà hắn thì đã âm thầm rèn luyện suốt một quãng thời gian dài, lại còn trộn lẫn cả Vũ Thần Lệ phun ra lúc nãy, dù cho là tu sĩ Hợp Thể kỳ, cũng phải điều động linh lực để kháng độc.

 

Chỉ chút thời gian ấy thôi, cũng đủ cho hắn chạy thoát.

 

Chỉ là, Huyết Sát Chú một khi thi triển, kẻ địch bị thương, chính hắn cũng phải gánh phản phệ. Máu toàn thân sẽ đồng loạt nổi loạn, thống khổ gấp bội dội ngược lại hắn. Không đến thời khắc sinh tử thật sự, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thi triển.

 

Mà hiện tại, chính là thời khắc đó.

 

Thẩm Từ Thu cụp mắt xuống. Hắn thở gấp, hơi thở lộ rõ thương thế, nhưng trong ánh mắt lại có sự bình tĩnh khiến người sợ hãi. Hắn âm thầm vận linh lực, chỉ đợi đám người kia đến gần trong phạm vi mười bước, liền lập tức thi triển Huyết Sát Chú.

 

“Ngươi còn dám đối đầu với chúng ta sao?” Tu sĩ Hợp Thể kỳ của Đỉnh Kiếm Tông lạnh giọng nói, “Bắt lấy hắn!”

 

Thẩm Từ Thu không hề chớp mắt, lặng lẽ đếm thầm trong lòng, bọn họ còn cách bao xa.

 

Chín, tám, bảy…

 

Ba, hai ——

 

Ngay vào lúc ánh mắt hắn rung lên, chuẩn bị phát động pháp chú, một tiếng chim hót vang lên như xé tan chiến trường, réo rắt mang theo biển lửa ngập trời, giữa những bóng ảnh chồng lẫn lao thẳng xuống.

 

Trước mắt Thẩm Từ Thu bỗng nhiên bị một mảnh sắc vàng rực rỡ như dát vàng ngăn lại, ánh sáng lóa mắt khiến hắn nhất thời không thấy rõ gì. Nhưng sắc vàng lộng lẫy kia, lại là từng lớp từng lớp lông chim tinh mịn, tầng tầng lớp lớp tỏa ra linh lực và hơi ấm mà hắn quen thuộc nhất.

 

Là Tạ Linh.

 

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi cánh thật sự của Tạ Linh.

 

Thẩm Từ Thu khẽ buông tay, huyết sát chú vừa sắp kích phát liền kịp thời ngưng lại trong khoảnh khắc cuối cùng, tránh được cả họa lẫn tổn thương.

 

Hắn được Tạ Linh dùng một bên cánh bao lấy, che chắn dưới lớp lông chim dày đặc. Ngọn lửa hung hãn quanh thân không hề chạm được đến hắn dù chỉ một tấc, chỉ vẽ ra một vùng không gian nghiêm cấm người khác đặt chân, bảo vệ hắn, đưa thẳng vào trong lòng đối phương.

 

Tạ Linh nửa ôm lấy vai Thẩm Từ Thu, đường đường chính chính đáp xuống. Mắt phượng màu hổ phách sáng rực linh quang, bầy Khổng Tước tộc nhân đều đã hội tụ xung quanh, yên lặng đứng hộ vệ bên chủ tử được họ thừa nhận.

 

Chỉ trong chớp mắt, thế cuộc đã xoay chuyển.

 

Đôi mắt xưa nay vẫn mang ý cười như sao lặng của Tạ Linh, lúc này đã trở nên nghiêm nghị uy nghi. Y giương rộng hai cánh, gió lớn nổi lên, khí thế ngạo nghễ vạn vật, không thể xâm phạm.

 

Khi ánh mắt y dừng nơi khóe miệng dính m.á.u và vết đỏ bên hông Thẩm Từ Thu, ngọn lửa quanh thân lập tức bạo phát, cuồng liệt vô cùng.

 

“Các ngươi muốn chết.” Trong yêu đồng kia, gió lốc gào thét, sát khí ngút trời.

 

Đám người Đỉnh Kiếm Tông cùng Mộ Tử Thần đang đứng xem đều không khỏi kinh hãi.

 

Tạ Linh tu vi đã khôi phục!?

 

Hơn nữa làm sao y biết Thẩm Từ Thu ở đây? Lại còn mang theo cả tộc nhân… Khoan đã, con chim đỏ kia!

 

Nếu là y lưu lại dấu vết pháp thuật, vậy thì hợp lý rồi.

 

Tuy nhân số Khổng Tước tộc đông đảo hơn xa mười kẻ của Đỉnh Kiếm Tông đang có mặt, tu vi cũng không thua kém, nhưng nếu những người khác của Đỉnh Kiếm Tông lập tức đuổi tới, thật sự đánh nhau sống c.h.ế.t thì thắng bại vẫn khó đoán.

 

Thẩm Từ Thu nén xuống vị tanh ngọt cuồn cuộn nơi cổ họng, đưa tay đè lấy cánh tay Tạ Linh, không còn phát ra nổi âm thanh nhưng vẫn gắng sức truyền ra một chữ:

 

“Đi.”

 

Tạ Linh khẽ động đồng tử, lập tức cảm nhận được tay hắn đang run rẩy không ngừng, hiển nhiên là vết thương không hề nhẹ. Y lập tức đỡ lấy Thẩm Từ Thu, lui về sau nửa bước: “Được.”

 

Chưa kịp đi xa, tu sĩ Hợp Thể kỳ của Đỉnh Kiếm Tông đã tiến lên trước một bước, giọng đầy sát khí: “Thẩm Từ Thu g.i.ế.c thiếu chủ của chúng ta, mơ tưởng cứ như thế mà rời đi, nằm mơ!”

 

Một khổng tước yêu Hợp Thể kỳ tiến lên, vung tay áo, ánh mắt sắc bén: “Ta có thể cảm nhận được có người đang đến gần, là đồng môn của các ngươi. Nhưng trước khi bọn họ đến, ta cũng có thể g.i.ế.c vài kẻ trong các ngươi. Tin không?”

 

Tu sĩ Đỉnh Kiếm Tông ánh mắt lạnh như băng, hắn biết đối phương không hề nói ngoa.

 

Thông qua ngọc bài truyền âm, hắn đã nghe rõ đầu đuôi sự tình. Giao Thẩm Từ Thu cho tông chủ sau khi rời bí cảnh xử lý là lựa chọn ổn hơn nếu giờ liều mạng với Khổng Tước tộc, e là chỉ càng thiệt thòi.

 

Huống hồ sau khi rời khỏi còn có trưởng lão chủ trì công đạo, Ngọc Tiên Tông cũng cần một lời giải thích. Ngược lại nếu để Tạ Linh và Khổng Tước tộc chạm trán Yêu Hoàng Cung, đó mới là thời cơ để Đỉnh Kiếm Tông xoay chuyển thế cờ, có thể lợi dụng mâu thuẫn ấy, không cần phải sợ Thẩm Từ Thu bỏ trốn.

 

Nghĩ vậy, hắn đành nghiến răng giữ im lặng, dù gương mặt mang theo vẻ không cam lòng. Khổng tước yêu hừ lạnh, đi sau chặn hậu, bảo vệ đoàn người rút lui an toàn, mang theo Thẩm Từ Thu rời khỏi hiểm địa.

 

Bên kia, Mộ Tử Thần thấy hai bên đều không thèm để ý tới mình, liền nhân cơ hội mượn tà hồn che giấu khí tức, lặng lẽ rút lui.

 

Hắn vạn lần không ngờ, tình thế tưởng như đã ngã ngũ mà vẫn còn xoay chuyển được. Thẩm Từ Thu lại bị một kẻ ai cũng cho là phế vật cứu đi.

 

Tạ Linh khôi phục tu vi, trở lại vị trí thiên kiêu chi tử, chỉ sợ đến cả Yêu Hoàng cũng phải quay đầu, giao lại vương vị vốn thuộc về y.

 

Nghĩ đến ánh mắt địch ý của Tạ Linh từng nhìn mình, lòng Mộ Tử Thần không khỏi chùng xuống.

 

Để Thẩm Từ Thu rơi vào tay Tạ Linh, e rằng còn khó tiếp cận hơn là cứ để hắn bị giữ lại trong tay Đỉnh Kiếm Tông.

 

Bên này, Tạ Linh không dám chậm trễ, dốc hết linh lực phi hành, có thêm khổng tước yêu hộ tống, rốt cuộc cũng thoát khỏi hiểm cảnh, cứu được Thẩm Từ Thu. Gánh nặng trong lòng y cuối cùng cũng hạ xuống được đôi chút.

 

Nhưng nói là an lòng thì còn xa lắm.

 

Y nuốt ngược cơn giận và hàng trăm mối lo trong bụng xuống, còn vô số lời muốn hỏi Thẩm Từ Thu.

 

Tạ Linh mang theo Thẩm Từ Thu bay được một đoạn, cổ họng người trong lòng rốt cuộc không chịu nổi nữa, khẽ ho nhẹ một tiếng. Nhưng một khi đã bắt đầu, cơn ho liền dồn dập, càng lúc càng nghiêm trọng.

 

“Khụ, khụ khụ khụ—!”

 

Thẩm Từ Thu khom lưng, m.á.u đọng nơi cổ họng bị ho sặc ra, b.ắ.n tung tóe trên y phục trắng như tuyết, đỏ tươi thấm đẫm, kinh người không tả.

 

Tạ Linh hoảng hốt, đồng tử co rút, lập tức đáp xuống đất, đặt người nằm nghỉ tạm, lôi dược ra tay run run: “A Từ! Uống thuốc trước đã!”

 

Thẩm Từ Thu run rẩy cả người, cố gắng đưa tay định cầm lấy thuốc trong tay Tạ Linh, nhưng tay hắn vừa đưa lên không trung đã không còn sức, chỉ kịp chạm vào đầu ngón tay đối phương, rồi buông rơi xuống.

 

Trước mắt tối sầm, Thẩm Từ Thu mất đi ý thức, ngã nhào về phía trước.

 

Tạ Linh liền hoảng rồi.