Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 70



Thẩm Từ Thu nhấc chân bước xuống kiệu, trước mắt là một toà cao lâu ba tầng, dựa theo bảng hiệu bên ngoài, hẳn là một khách điếm sang trọng trong thành.

 

Còn về đóa hoa vừa rồi bay về phía hắn mặc dù Tạ Linh đã kịp thời ra tay ngăn cản, nhưng nếu y không làm, Thẩm Từ Thu cũng sẽ đích thân động kiếm.

 

Không phải vì khinh thường lễ vật.

 

Mà bởi vì nơi như thế này, một đóa hoa chứa linh lực lặng lẽ bay tới, ai biết bên trong có giấu huyền cơ gì? Liệu đó có phải chỉ là một món quà mạo muội, hay là một sát chiêu ngụy trang dưới vẻ lãng mạn?

 

Hắn không dám đánh cược.

 

Tâm phòng bị kéo đến cực hạn, hàn khí quanh người lập tức khẽ động, nếu ai dám vì mộng mị dung nhan mà vọng tưởng tiến tới, thì chắc chắn chỉ có thể nhận lấy ánh mắt băng giá và lưỡi kiếm sắc bén.

 

Thật đúng là nhìn thì thanh lãnh, mà lại cực kỳ khiến người an tâm.

 

Một số kẻ hiếu kỳ thò đầu xem náo nhiệt đã nhanh chóng rụt lui, không bao lâu sau, tin tức liền như mọc cánh mà lan khắp Tương Kiến Hoan.

 

Thất hoàng tử đã trở lại!

 

Tạ Thất trở về.

Yêu Hoàng Cung từ hôm nay chắc chắn sẽ có trò hay cho bọn họ xem.

Không chừng, còn có cơ hội hốt chút lợi lộc từ trong trận gió tanh mưa m.á.u này!

 

Tương Kiến Hoan bên ngoài kim ngọc lấp lánh, bên trong lại thối rữa mục nát.

Sự phồn hoa nơi đây, tựa như lớp hoa lệ áp lên bùn nhơ, chỉ vì ở gần Yêu Hoàng Cung, nên mọi dơ bẩn đều bị từng tầng từng lớp che giấu kỹ càng.

Trên cái hủ nát sinh hoa, bụi hoa um tùm phủ lên gương mặt thật của thành trì, khiến người ta nhìn vào còn tưởng nó cao quý hơn Ô Uyên nhiều phần.

 

Dù sao thì, Ô Uyên không cần che giấu, tương Kiến Hoan lại biết diễn.

 

Chỗ Ô Uyên, nơi từng là địa bàn của Mộ Tử Thần và âm dương vòng, mới là nơi thật sự viết lên hai chữ “tuyệt vọng” trên vũng bùn hỗn loạn kia:

 

“Kẻ lương thiện đến đây, sống không bằng chết.”

 

Trong lâu của Tương Kiến Hoan, các sát thủ đương nhiên có kẻ ngầm tiếp nhận nhiệm vụ ám sát hoàng tử, hoàng nữ.

Hôm nay g.i.ế.c ngươi, mai g.i.ế.c hắn, thân phận ai cũng giấu kín, kẻ hai đầu ăn tiền cũng không phải hiếm.

 

Thế nên bọn họ rất thích ngồi trên núi xem hổ đấu, rình cơ hội hốt chút tiện nghi.

Dù vậy, ngoại trừ nhóm trung lập, vẫn có thế lực chọn phe, các hoàng tử hoàng nữ sớm đã âm thầm cắm tay vào đây, kéo bè kết phái.

 

Dưới cái bóng của thành chủ chó thân cận yêu hoàng, tuy bánh lớn không dễ ăn nhưng vụn bánh rơi ra cũng đủ nuôi sống không ít thuộc hạ.

 

Ai mà ngờ được, trong hoàn cảnh như vậy, Tạ Linh lại có thể thâu tóm phân nửa nhà đấu giá lớn nhất nơi đây?

Người khác còn đang nhặt nhạnh rác rưởi, y đã ôm luôn cả kim sơn vào lòng.

 

Thẩm Từ Thu đang quan sát bố cục khách điếm thì chưởng quầy đã đon đả bước ra nghênh đón, cười niềm nở hành lễ:

 

“Bái kiến Thất điện hạ, vị này hẳn là Thẩm đạo hữu?”

 

Hắn cùng tiểu nhị đón đoàn người vào trong, Thẩm Từ Thu liếc mắt đã phát hiện cả tòa khách điếm không hề có khách nhân nào khác.

 

Chưởng quầy giải thích rất khéo:

 

“Vừa nhận được truyền âm định phòng, đoán điện hạ muốn nơi yên tĩnh, tiểu nhân đã sớm mời những vị khách khác chuyển đi chỗ khác.”

 

Rồi còn thêm một câu khách khí:

“Điện hạ cứ thoải mái dùng, có việc gì cứ sai bảo tiểu nhân.”

 

Tạ Linh gập quạt, nhàn nhạt nói:

“Chưởng quầy quả là người biết làm ăn. Nhưng đuổi khách đi, tiền bồi thường không thể để ngươi tự gánh."

 

"Hắc ưng.”

 

Hắc ưng tiến lên, đặt xuống một túi linh thạch. Chưởng quầy còn khách sáo vài câu, nhưng thấy điện hạ ra tay quá hào phóng, cuối cùng vẫn vui vẻ nhận lấy.

 

Chưởng quầy lui đi, hậu viện rộng mở, đám người theo vào.

Bên trong được bố trí tinh tế, trà cụ, lá trà đều do yêu tộc khổng tước đích thân bày biện, vừa phô trương, lại vừa cẩn thận.

Hắc ưng định pha trà, nhưng Tạ Linh đã tự tay nâng ấm, rót trước cho Thẩm Từ Thu, sau đó mới rót cho mình.

 

Hắc ưng: “……”

 

Ờ, không đến lượt hắn rồi.

 

Phục vụ người khác thì nhạt, chứ phục vụ người trong lòng, lại thành một kiểu thú vị khác.

Tạ Linh vui vẻ ra mặt, hận không thể ngày nào cũng được tự tay hầu hạ.

 

Thẩm Từ Thu nâng chén trà lên, bên trên còn lượn một tầng khói mỏng, trà linh thực thượng phẩm, tiền bạc khó mua được.

 

Hắn khẽ nhấp một ngụm, lại nghĩ đến mấy thứ trong viện của mình ở Ngọc Tiên Tông… So ra thì đúng là thiệt thòi cho thất điện hạ quá rồi.

 

Nhưng mà nếu đã tới khách điếm còn tự mang trà riêng… những thứ kia của Tạ Linh, e rằng mình dùng cũng chẳng nổi.

 

Những thứ trong viện Thẩm Từ Thu ban đầu đúng là vô dụng đối với Tạ Linh nhưng về sau đã dùng được, chỉ là Thẩm Từ Thu không hay biết.

 

Thẩm Từ Thu vốn không thân thuộc với tình hình trong Yêu Hoàng Cung, bởi vậy cũng không tiện mở lời bàn luận, chỉ tạm thời lắng nghe, ghi nhớ vài tin tức hữu ích để tự mình suy xét, đưa ra phán đoán.

 

“Chúng ta đến đây là để chờ một người,” Tạ Linh nói, mắt vẫn không rời khỏi dáng vẻ thong thả uống trà của Thẩm Từ Thu. Dù chỉ một động tác nhỏ cũng khiến lòng y ngọt ngào như mật, “Có vài lời, gặp mặt hỏi rõ sẽ tốt hơn. Hắn là người có cách lấy tin, chắc cũng sắp tới rồi.”

 

Thẩm Từ Thu gật đầu, nâng chén trà nhấp một ngụm. Trà thanh thuần nhẹ nhàng, dư vị thấm sâu tận ruột gan, thơm mãi không tan.

Tạ Linh nhìn sắc mặt hắn giãn ra, liền biết mình chọn trà không sai đúng là hợp khẩu vị A Từ của y.

 

Người mà Tạ Linh nói quả nhiên đến rất nhanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người nọ vóc dáng nhỏ gầy, giọng nói khàn đặc như nghẹn mấy tấc tang thương, gương mặt lại như không bị năm tháng làm mòn, ngũ quan có phần khó hình dung. Một đôi mắt lươn, lông mày điếu thuốc, nụ cười nịnh nọt tựa như dán chặt trên mặt. Ngay cả khi trông thấy Tạ Linh cũng phải nghẹn ngào rơi lệ, thì biểu cảm trên mặt hắn vẫn không thay đổi mấy.

 

“Thất điện hạ! Lão nô biết mà, ngài nhất định sẽ trở về!!”

 

Một câu xé cổ mà gào, âm điệu lượn mấy vòng, vang vọng chẳng khác gì một trích đoạn kinh điển trong tuồng hát.

Thẩm Từ Thu vừa nghe đã ngẩn người, ngụm trà kẹt lại trong miệng, phải tạm dừng một chút mới nuốt xuống được.

 

Hắn không lộ biểu cảm, nhưng ánh mắt thì đã dừng lại nơi người nọ.

 

Người trong Yêu Hoàng Cung hắn từng gặp qua không ít, từ Tạ Linh đến Tạ Tồi Viêm, ngay cả người hầu thân cận nhất cũng đều giữ dáng vẻ cung kính chừng mực, chưa từng ai tự xưng “nô” một cách thấp hèn như vậy.

 

Đáng nói hơn Thẩm Từ Thu không thể nhìn ra tu vi của hắn.

Điều đó chỉ chứng minh một điều: người này rất mạnh.

 

Người nọ lau khóe mắt, vẫn ô ô ỉ ôi:

“Lão nô đã biết, điện hạ nhất định có thể bình an trở về. Hôm nay được gặp lại, thật khiến lão nô mừng rỡ như phát điên ——”

 

“Được rồi.”

Tạ Linh khẽ khép nắp trà, tiếng sứ va chạm thanh giòn vang lên như cắt ngang màn kịch.

 

“Nói đi, trong cung hiện giờ tình hình thế nào.”

 

“Ai!”

Điếu sao mi lập tức thu lại bộ mặt bi lụy, vén tay áo nghiêm túc báo cáo:

“Ngũ hoàng tử đã truyền tin ngài trở về vào cung, tạm thời những người khác vẫn chưa có động tĩnh rõ ràng. Nhưng Tam hoàng nữ cùng Tứ hoàng tử đã sớm điều nhân thủ canh chặn tại Linh Vũ Cung, chỉ chờ ngài bước vào.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Nói đến đây hắn lại có vẻ xúc động, tựa như vì Tạ Linh mà lo lắng, nhưng ngay sau đó như nhớ tới điều gì, “A” một tiếng, nhanh chóng thu lại nét mặt, dè dặt nói thêm:

 

“Điện hạ, sau khi ngài rời đi Linh Vũ Cung đã bị mấy vị hoàng tử hoàng nữ khác phân nhau chiếm lấy……”

 

Tạ Linh chỉ thản nhiên “À” một tiếng, không thèm để tâm:

“Cho bọn chúng đi. Ta sẽ chọn một nơi khác, lập cung điện mới.”

 

Yêu Hoàng Cung vốn không phải tiểu cung tiểu viện gì.

Đây là một trong những thế lực lớn nhất Tu chân giới, nơi tụ hội của hai mươi vạn yêu tu, gồm cả thần tướng và binh sĩ dưới trướng yêu hoàng, tùy tiện kéo ra một toán cũng đủ rung động thiên hạ.

 

Bên trong cung điện rải rác như sao trời, thập phương bảo địa, tam hồ tứ cảnh, trăm cung ngàn điện chọn nơi nào chẳng được?

Chỉ cần Tạ Linh đi đổi lại thẻ bài, thì chỗ đó chính là tân Linh Vũ Cung.

 

“Không phải là như thế,” điếu sao mi cười nịnh, mắt híp lại như trăng khuyết, “Phải chọn nơi xứng tầm với điện hạ mới được. Nếu được quyền chọn trong Thập phương bảo địa hoặc Tam hồ Tứ cảnh, thì cái gọi là Linh Vũ Cung tính là gì chứ?”

 

Lời vừa dứt, Tạ Linh nở một nụ cười.

 

Y cười rất ôn hòa, nét mặt tuấn mỹ gần như hoàn mỹ không tìm ra khuyết điểm, thế nhưng khóe mắt Thẩm Từ Thu hơi giật giật.

 

Bởi vì hắn nhạy bén phát hiện: nụ cười kia không hề chạm tới đáy mắt.

 

Là sát ý.

 

Mà điếu sao mi còn tưởng mình vừa nói trúng tim đen của chủ tử, vẫn đang cười khà khà, không hay biết gì.

 

“Linh Vũ Cung à?”

Tạ Linh gõ mạnh quạt xếp lên lòng bàn tay, âm thanh vang giòn, “Ta ở đâu, nơi đó chính là Linh Vũ Cung. Bọn họ dám động vào điện ta từng ở, cũng không sợ trong đó có giấu mấy món đồ chơi ‘đặc biệt’ sao?”

 

“Còn ngươi,” y nheo mắt, ngữ điệu trượt dài, “giúp chúng không ít, phải không?”

 

Động tác cười của điếu sao mi cứng đờ lại ngay lập tức.

 

Tạ Linh khẽ ấn đầu ngón tay lên phiến cốt quạt, ngữ điệu vẫn mềm nhẹ: “Hửm?”

 

Sắc mặt điếu sao mi khẽ biến, chỉ trong nháy mắt đã quỳ phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết:

“Điện hạ minh giám! Là ngài bảo lão nô tiếp cận Tứ hoàng tử, chờ thời cơ. Nhưng hắn không tin lão nô, bắt lão nô thể hiện lòng trung, ai ai ai… người người đều tranh đoạt Linh Vũ Cung, lão nô một mình chống không nổi, đành phải tiết lộ vài tin tức, chỉ để lấy lòng tin hắn! Lão nô là vì thâm nhập địch doanh, tương lai còn muốn vì điện hạ làm việc lớn a ——!”

 

Thẩm Từ Thu bị hắn gào đến đau cả tai, chỉ thấy Tạ Linh vẫn giữ nguyên tư thế, ngón tay nhẹ đặt lên quạt, chưa động.

 

“Ngươi nghĩ,” Tạ Linh hỏi, giọng vẫn nhàn nhạt, “Ta rời đi rồi mà còn để lại một mình ngươi bên cạnh hắn, là thật sao?”

 

Âm thanh vừa rơi, điếu sao mi sắc mặt đại biến.

 

Ngay khoảnh khắc Tạ Linh hạ nhẹ phiến quạt, người kia đã động, hắn muốn chạy!

 

Nhưng nhanh hơn hắn là Hắc Ưng và một khổng tước yêu hợp thể kỳ khác, hai bóng người hóa thành lôi điện, kiếm quang chớp lên, chưa kịp kêu lên tiếng nào, điếu sao mi đã bị c.h.é.m ngã tại chỗ, mất mạng ngay tức khắc.

 

Máu chưa kịp nhỏ ra nền đá, người đã thành th·i thể.

 

Tạ Linh khẽ lắc đầu, thở dài với t.h.i t.h.ể dưới đất:

“Ngươi xem, chẳng phải đã nói rồi sao, ở bên cạnh Lão Tứ, ta thật chỉ để lại một mình ngươi.”

 

Điếu sao mi vốn không có chi tiết trong nguyên tác, nhưng Tạ Linh dùng người, từ trước đến nay chẳng dựa vào bản gốc.

Bởi người quanh y đều là người sống thực sự, không phải con chữ chết.

 

Huống chi, rất nhiều tình tiết đã bị thay đổi.

Tạ Linh sớm khôi phục tu vi, người trong thiên hạ đều đã biết. Vì vậy y không vội vào cung, chọn chờ ở đây để nghe ngóng biến động.

 

Mà thay đổi quan trọng nhất chính là Thẩm Từ Thu vẫn còn ở đây.

 

Nguyên tác viết Ôn Lan chết, Thẩm Từ Thu phản bội tông môn, trở thành tán tu, bước vào con đường phản diện.

Nhưng hiện tại, Ôn Lan c.h.ế.t nhưng Thẩm Từ Thu cũng chưa bị Ngọc Tiên Tông xóa tên.

 

Không có cảnh bị hai đại tông môn truy sát, tình thế hiện giờ của hắn so với nguyên tác đã tốt hơn rất nhiều.

 

Lại còn gặp được Tạ Linh.