Đầu ngón tay Thẩm Từ Thu bị môi Tạ Linh lướt qua chỉ khẽ chạm nhẹ như cánh chim xẹt ngang, như chuồn chuồn chạm nước, vừa chạm đã rút, nhưng cái cảm giác ấy lại để lại dư ba rất lâu không tan biến.
Thẩm Từ Thu khẽ động ngón tay, muốn ấn xuống cảm giác kỳ lạ kia. Mỗi lần trong lòng nổi lên một tia xao động xa lạ, phản ứng đầu tiên của hắn luôn là muốn ép nó xuống, bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.
Dù là trước kia khi trái tim bỗng hỗn loạn, hay hiện tại với cảm xúc ngày càng khó phân biệt rõ ràng, hắn chưa từng nghĩ sẽ đón nhận, hắn chỉ muốn dập tắt tất cả.
Bởi vì, hắn không cần thứ đó.
Kiếp trước, trước khi bị phản bội, Thẩm Từ Thu từng không ngại hiểu người khác hoặc chính mình, hắn biết mình chậm hiểu, nên từng cố gắng học cách cảm nhận.
Nhưng sau khi nhìn rõ lòng người hiểm ác, thấy hết sự đổi thay giả dối, hắn chỉ còn lại hai thứ: bình tĩnh và thù hận. Ngoài hai điều đó ra, tất cả cảm xúc khác đều là dư thừa, đáng vứt bỏ.
Tình cảm?
Đó là thứ thuộc về “người khác”, không thuộc về hắn.
Vậy mà, từ khi Tạ Linh xuất hiện, mọi thứ cứ như có ai ném đá vào mặt hồ tĩnh lặng, hết lần này đến lần khác gợn sóng.
Ban đầu, hắn không hiểu đó là gì. Nhưng dần dà, hắn lại quen với sự tồn tại của nó.
Loại cảm xúc vừa thân quen vừa xa lạ ấy, hắn thể hiện ra lại càng thêm thành thục, thành ra… cực kỳ tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Thẩm Từ Thu khẽ nhúc nhích ngón tay. Nhưng lại không thể ấn nó xuống như mọi khi.
Nếu hắn cứ để bản thân bị một cái chạm nhẹ ảnh hưởng như vậy, chẳng phải càng chứng minh là hắn để tâm?
Nhưng hắn rõ ràng không để tâm. Tuyệt đối không.
Linh dược vào bụng, sắc mặt Tạ Linh đã khá hơn không ít.
Sí Diễm Hoàng đúng là loại người như vậy: ngoài mặt thì hờ hững tùy tiện, nhưng nói ra tay là lập tức ra tay, không cần báo trước.
Là Kim Tiên, hắn thừa sức nhìn thấu bản thể của phần lớn yêu tộc chỉ qua một ánh mắt. Lẽ ra nếu nghi ngờ, hắn có vô vàn cách để kiểm chứng. Nhưng hắn lại cố tình chọn cách thô bạo nhất: ép Tạ Linh đau đến mức biến trở lại nguyên hình.
Muốn nói hắn chó, e là chó cũng phải ghét bỏ.
Tạ Linh vừa tiêu hóa dược lực, vừa dựa vào lực đỡ của Thẩm Từ Thu để đứng lên.
Thẩm Từ Thu thấy y đứng được, sắc mặt cũng không còn trắng bệch, liền buông tay ra. Ai ngờ tay vừa rút, Tạ Linh đã nghiêng nghiêng về phía hắn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Thẩm Từ Thu hoảng hốt, đành phải đỡ lại.
Chẳng lẽ linh dược chưa đủ hiệu nghiệm? Hay còn vết thương khác?
Hắn vốn định bắt mạch kiểm tra, nhưng nghĩ lại, Khổng Tước tộc lần này đến đây hẳn là có mang theo y tu, nên hỏi thẳng:
“Muốn ta gọi y tu tới xem qua?”
Tạ Linh nghiêng đầu tựa nhẹ vào người hắn, yếu ớt lắc đầu:
“Không cần, ta nghỉ một lát là được.”
Y giơ tay lên, trong tay là chiếc lông chim lúc nãy bị Yêu Hoàng giật xuống.
Đó là một chiếc lông cánh thuần kim, không pha tạp chút tạp sắc nào, đẹp đến rực rỡ, dưới ánh nắng lấp lánh như dòng nước vàng óng.
“Lông chim của ta là bảo bối đấy.”
Tạ Linh nhìn hắn, cười nhạt, “A Từ, bên trong ta để lại một sợi chân hỏa, tặng cho huynh làm vật phòng thân, được không?”
Thẩm Từ Thu khựng người.
Tạ Linh nghĩ nghĩ, nếu chỉ đưa một chiếc lông chim thì lại quá đơn điệu, chẳng hợp phong cách của mình chút nào.
Vì thế, y nhéo lấy lông chim, thu nhỏ lại một chút, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một khối kim loại nhỏ cùng một viên linh thạch đỏ rực như lửa.
Y dùng hỏa luyện kim, lại điều khiển linh lực nhào nặn, rồi khảm viên linh thạch vào giữa.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc kẹp tai bằng vàng, được đính đá đỏ lấp lánh, hình hoa băng tinh xảo hiện ra trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, y khéo léo gắn chiếc lông chim thu nhỏ lên món trang sức. Dưới viên linh thạch đỏ rực, sợi lông chim vàng óng khẽ rung lên như có linh tính, một chiếc khuyên tai lộng lẫy, tinh xảo, liền đại công cáo thành!
Tạ Linh cầm lấy, niết đi niết lại trong tay, cực kỳ hài lòng, đến mức không hề nhận ra ánh mắt bên cạnh Thẩm Từ Thu đang dần dần… chuyển biến.
Y đưa khuyên tai tới, hai tay nâng lên, thành kính như dâng lễ vật, đưa đến trước mặt Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu liếc nhìn chiếc khuyên tai, rồi lại liếc nhìn Tạ Linh.
Tạ Linh nghiêng mặt sát lại gần, ánh mắt màu hổ phách sáng trong như ngọc, ánh lên bóng dáng Thẩm Từ Thu. Y chuyên chú nhìn đối phương, ánh mắt đầy mong chờ, rõ ràng đang chờ Thẩm Từ Thu đưa tay nhận lấy.
Trong ánh mắt mong đợi ấy, Thẩm Từ Thu rốt cuộc cũng mở miệng:
“Ngươi đã có thể điều khiển linh lực… chứng tỏ khỏe rồi?”
Tạ Linh: “……”
Đệt.
Làm khuyên tai hăng say quá, quên luôn phải tiếp tục giả bệnh.
Thật ra y đã hồi phục được một lúc rồi, chỉ là cố tình muốn nấn ná bên cạnh A Từ thêm chút nữa thôi.
Tạ Linh lập tức bật dậy, đứng thẳng lưng, giả vờ nghiêm chỉnh:
“A Từ, ta chỉ là——”
Y dừng lại, rồi quyết định thẳng thắn làm người tốt, bèn thở dài ném ra lời thật lòng:
“Thôi được, ta thừa nhận… ta chỉ là muốn ở gần huynh thêm một lát, ta, ta——ưm!”
Chưa kịp dứt lời, Thẩm Từ Thu đã tiện tay đánh ra một đạo linh lực, cách không phong luôn miệng Tạ Linh.
Tạ Linh há miệng không ra tiếng, nhưng biểu hiện không hề vì thế mà gián đoạn, y chớp chớp mắt, đôi mắt kia như chứa nước sóng gợn, ánh nhìn sáng rực khiến người khác vừa nhìn liền hiểu:
Ta còn chưa nói hết đâu, huynh nhìn vào mắt ta mà hiểu đi.
Tình ý trong lòng ta, đều viết ở đây rồi.
Thật đáng tiếc, rõ ràng huynh không muốn nghe ta nói, mà lại chẳng chịu đưa tay bịt miệng ta, lại dùng linh lực phong khẩu thế này… xa cách biết bao.
Thẩm Từ Thu: “……”
Trên đời này sao lại có kẻ… ngay cả đôi mắt cũng có thể dùng để giở trò phong lưu?
Giữa việc “giải trừ phong ấn cho Tạ Linh” và “phong kín luôn đôi mắt kia lại”, Thẩm Từ Thu rốt cuộc lựa chọn phương án thứ ba: đưa tay cầm lấy chiếc khuyên tai, sau đó xoay người bỏ đi, giả vờ không thấy gì.
Chung quanh đám yêu tộc Khổng Tước chứng kiến một màn này, trong lòng đồng loạt tán thưởng:
Điện hạ thật là cao minh.
Hắc Ưng: ?
Các ngươi… không phải nên cùng ta đồng cam cộng khổ, cùng nhau đau đớn sao?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trên đời này, chỉ có mỗi mình hắn biết Thẩm Từ Thu từng hạ cùng mệnh chú lên người Tạ Linh, mà chuyện này điện hạ còn căn dặn không được để lộ ra ngoài.
Tuy bây giờ chú pháp kia đã được gỡ bỏ, Thẩm Từ Thu cũng miễn cưỡng vớt vát lại chút ít ấn tượng trong lòng hắn, nhưng chỉ là một chút ít thôi. Là tâm phúc của điện hạ, là trung thần của hoàng tử, hắn sẽ tuyệt đối giữ vững cảnh giác, phải xem cho rõ rốt cuộc Thẩm Từ Thu có thực sự xứng đáng hay không.
Lúc này, Thẩm Từ Thu cầm lấy chiếc khuyên tai. Tạ Linh vốn cố ý làm thành dạng nhĩ kẹp, dễ đeo vào và cũng tiện lợi. Nhưng hắn không đeo, chỉ nhẹ nhàng thu vào trữ vật khí.
Có lẽ là muốn tránh gây chú ý trước mặt người ngoài, Thẩm Từ Thu cũng không nhắc lại chuyện “giao dịch” gì nữa. Dù vì lý do gì đi chăng nữa, thì Tạ Linh vẫn cực kỳ vui vẻ.
Dưới ánh mặt trời, con ngươi màu hổ phách của y như tan ra mật ngọt, khóe môi khẽ cong, cả người đều tràn đầy thỏa mãn. Đau đớn ban nãy? Y chẳng nhớ nổi nữa. Mắt ngập ý cười, tim ngập ý xuân.
Y cứ vậy ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Thẩm Từ Thu, còn tự tay giải khai cái cấm ngôn thuật vừa rồi bằng một tia linh lực cực nhẹ, chỉ sợ nếu A Từ phát hiện ra thì lại… xấu hổ trốn đi thật xa mất.
Tạ Linh cuối cùng cũng nhớ đến chính sự:
“Chúng ta ít nhất phải nghỉ lại Tương Kiến Hoan một đêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y nói, sắc mặt hơi nghiêm lại.
Chuyện yêu hoàng đích thân đến dự Kim Ngọc Yến nhất định đã bị Ngũ hoàng tử Tạ Tồi Viêm truyền tin về Yêu Hoàng Cung từ lâu.
Lại thêm cái c.h.ế.t của Yến Mị, tuy không có bằng chứng rõ ràng, nhưng toàn bộ nghi ngờ chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu y.
Hôm đó vừa ra khỏi bí cảnh, nhìn thấy tên Tạ Linh đứng đầu bảng, Tạ Tồi Viêm suýt nữa nghẹn họng, còn chưa kịp phản ứng thì yêu hoàng đã hạ giá. Dưới uy áp Kim Tiên, hắn chỉ dám tức giận mà không dám hé răng.
Tạ Linh vừa đi, hắn liền lập tức truyền tin về cung.
Mà yêu hoàng cố ý không đưa Tạ Linh trực tiếp trở lại Yêu Hoàng Cung, cũng không phải để bảo hộ hắn, mà chính là để mặc cho sóng ngầm trong cung nổi lên. Bao nhiêu hoàng tử, công chúa chắc chắn đã sớm bắt đầu hành động. Có kẻ chờ xem kịch, có kẻ thì chực chờ cắn c.h.ế.t Tạ Linh ngay khi y bước qua ngưỡng cửa cung.
Vì vậy, Tạ Linh quyết định ở lại Tương Kiến Hoan, nghỉ ngơi một đêm, thăm dò tình hình, chọn lựa một cách vào cung thật chuẩn xác.
Thẩm Từ Thu vốn tưởng rằng, khoảng cách giữa họ và thành trì Tương Kiến Hoan đã gần như vậy, muốn vào thành thì ngự kiếm, ngự khí, hoặc cưỡi gió bay vào là được rồi.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Thanh điểu giá kim liễn, nhẹ màn sa vũ thiên, lưu hỏa tắm quang hành, khổng tước giương cánh bạn giá minh.
Mười tám người nâng kiệu lớn bằng vàng, từ giữa không trung mênh m.ô.n.g cuồn cuộn hạ xuống, từng cánh khổng tước hóa hình thành người, thân phục hoa lệ, thần thái đoan nghiêm, đàn chim kéo liễn sải cánh giữa ánh sáng lộng lẫy.
Nơi đoàn kiệu đi qua, người người ngoái đầu nhìn lại, tỷ lệ quay đầu đạt tới mức đáng sợ.
Mà Thẩm Từ Thu và Tạ Linh, lại đang ngồi trong cỗ kiệu kia.
Thẩm Từ Thu: “……”
Ngay khi Khổng Tước tộc bày trận đưa kiệu đến, cả người Thẩm Từ Thu liền tràn đầy kháng cự. Nhưng Tạ Linh chỉ nói:
“Đây là cố ý cho đám người trong Yêu Hoàng Cung kia nhìn. Ai dám manh động, thì nhìn cho rõ ai đang được ta bảo vệ.”
Vì vậy, Thẩm Từ Thu chỉ đành mặt không đổi sắc, tim đập ầm ầm, gắng gượng bước vào kiệu.
Nam Cung Tư Uyển
Ngoài thành còn đỡ.
Nhưng khi vào tới trung tâm thành trì, nơi phố phường nhộn nhịp, người qua kẻ lại đông như mắc cửi, thì…
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhất tề nhìn về cỗ kiệu xa hoa kia đang lướt qua đầu họ giữa muôn trùng ánh sáng.
Thẩm Từ Thu cuối cùng cũng phải thừa nhận mình đồng ý lên kiệu… thật sự là quá sớm.
Hắn mặt không biểu cảm mà nghĩ:
Bằng không thì ta vẫn nên xuống đi thôi.
Nhưng giờ mà xuống thì có vẻ đã quá muộn rồi.
Màn che mỏng buông quanh kiệu, chặn tầm mắt người ngoài nhưng từ bên trong lại có thể nhìn rõ ràng thành trì rực rỡ bên ngoài. Từ xa nhìn đã thấy nguy nga, lại gần càng thêm phồn hoa náo nhiệt người đi tấp nập, các tòa cao lầu chen chúc, cửa sổ mở rộng, từ trong vọng ra tiếng đàn sáo, lời cười nói rộn ràng. Ngay cả những góc tĩnh mịch nhất cũng có phù văn trận pháp ẩn hiện, linh khí dâng tràn, không nơi nào khác có thể sánh bằng.
Chỗ nào cũng toát lên mùi phú quý xa hoa, rực rỡ đến lóa mắt.
“Thành chủ Tương Kiến Hoan là chó yêu hoàng nuôi,”
Tạ Linh thản nhiên giới thiệu tình hình cho Thẩm Từ Thu,
“Tiền tài không thiếu, trong tay ôm đủ loại bảo bối. Trong thành hắn giăng đầy tai mắt, chuyên thu thập tin tức cho yêu hoàng, cái gì dùng được thì sẽ lập tức truyền về cung.”
Tạ Linh cầm quạt xếp, khẽ nhìn lòng bàn tay, ngồi tùy ý trên kiệu vàng, hoàn toàn là dáng vẻ của một vị hoàng tử tự phụ.
Ngay sau đó, giọng y biến thành truyền âm, chỉ cho Thẩm Từ Thu nghe thấy:
“Nhưng thành chủ kia không biết nửa phần quyền kiểm soát nhà đấu giá lớn nhất thành này, đã nằm trong tay ta từ lâu.”
Từ khi xuyên tới, Tạ Linh làm không ít chuyện, từng bước từng bước âm thầm xây nền. Những tài nguyên có thể chiếm được, hắn đều nắm cho chắc, để về sau có thể ngẩng đầu bước vào cuộc tranh quyền.
Nhà đấu giá lớn nhất Yêu tộc?
Thẩm Từ Thu thoáng sững người.
Hắn sớm biết Tạ Linh có tiền ra tay là địa giai thiên giai pháp khí, nào ai dám xem thường? Nhưng hắn không ngờ đối phương lại giàu tới mức có thể thâu tóm cả đấu giá hội ngay giữa trung tâm thế lực của yêu hoàng.
Mà nếu đến cả thành chủ cũng không phát hiện, chứng tỏ Tạ Linh đã giấu thân phận cực kỳ khéo léo.
Một bí mật lớn như vậy mà lại nói cho hắn?
Thẩm Từ Thu rũ mắt, yên lặng nhìn chiếc giới chỉ chứa vật phẩm đang đeo trên ngón tay.
Bên trong, đang cất chiếc khuyên tai mà Tạ Linh vừa mới đưa.
“Có phân hồn hóa thân, luyện đến cao giai rồi thì làm loại chuyện che giấu thân phận thế này cực kỳ tiện lợi.”
Tạ Linh nói, rồi kêu kiệu dừng lại. Y dùng quạt xếp đẩy màn che:
“Tới rồi.”
Y khẽ nâng tay vén màn, tao nhã mời Thẩm Từ Thu bước xuống trước, phong độ nhẹ nhàng, thần thái ung dung như trăng non đầu xuân.
Người bên ngoài tuy đã mơ hồ đoán được thân phận chủ nhân xe giá, nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình.
Tương Kiến Hoan nằm sát Yêu Hoàng Cung, là địa phận phồn hoa bậc nhất yêu giới. Mà từ xưa đến nay, người duy nhất có thể dùng kiệu vàng mười tám người nâng, có thanh điểu kéo xe, khổng tước hộ giá chỉ có Thất hoàng tử, Tạ Linh.
Tin tức Kim Ngọc Yến vẫn chưa truyền ra toàn giới, trong mắt họ, Tạ Linh chẳng phải đã bị phế, lại còn bị đày tới Ngọc Tiên Tông sao? Giờ lại kiêu hùng hiển hiện giữa thành trì thế này?
Cho nên, khi kiệu dừng lại, vô số ánh mắt từ trong tối ngoài sáng đều gắt gao nhìn chằm chằm tấm màn, chỉ muốn xác nhận xem có phải là người kia thật sự quay về rồi không?
Màn sa mỏng như sương cuối cùng cũng bị đẩy ra.
Và rồi
Một dung nhan ngọc tuyết thiên thành hiện ra trước mắt.
Toàn bộ đều lặng ngắt như tờ.
Người ấy chậm rãi bước xuống, ngũ quan rõ ràng, đẹp đến cực hạn. Mỗi nét đều tựa vẽ từ hoa, thần thái thanh lãnh như tuyết đầu non, khí chất thoát tục như tiên giữa trời cao. Ngay cả phong trần thành trì cũng bị lu mờ trước ánh mắt hắn.
Mọi người đồng loạt nín thở.
Mỹ nhân này không phải Tạ Linh nhưng đúng là đẹp đến chấn động.
Lúc này, trên các lầu gác quanh đó, không ít cửa sổ cũng đã mở ra, tất cả ánh mắt đều dồn vào chiếc kiệu vàng. Có người vừa thấy rõ dung mạo Thẩm Từ Thu, mắt liền sáng lên. Càng có kẻ mặt dày ném hẳn một đóa hoa về phía hắn, dùng linh lực điều khiển cực chuẩn, định đưa đến trước mặt.
Nhưng đóa hoa còn chưa tới gần, đã bị một cây quạt xếp đánh văng sang một bên.
Người vừa xuất hiện sau Thẩm Từ Thu, chính là Tạ Linh.
Cả đám người bừng tỉnh: Là Tạ Linh!
Tạ Linh nhẹ nhàng thu quạt, ung dung đứng cạnh Thẩm Từ Thu, thần sắc phong nhã, khí thế ung dung. Tu vi Kim Đan sơ kỳ hoàn toàn không che giấu, rõ ràng hiện ra.
Tu vi y đã khôi phục!?
Mọi người đồng loạt khiếp sợ.
Vậy người mỹ nhân áo bào bạc bên cạnh y, chẳng lẽ là Thẩm Từ Thu trong lời đồn, vị tu sĩ được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới”?
Nhìn kỹ dung mạo ấy đúng là danh bất hư truyền.
Tạ Linh cười nhạt, giọng nói vừa vặn để tất cả người xung quanh nghe rõ:
“Làm phiền chư vị, những ai có tâm tư không nên có xin hãy thu lại một chút. Bổn điện hạ ngồi xe giá này vẫn chưa cũ đâu, chẳng lẽ đã quên bổn điện hạ là ai?”
Ba năm chưa tới, nhưng Long Ngạo Thiên
Đã về rồi!