Đêm tối như mực, Tương Kiến Hoan đèn đuốc sáng trưng, cả thành không ngủ, lộng lẫy hoa lệ rực rỡ chiếu rọi Bất Dạ Thành, lầu các huyên náo, tiếng người ồn ào như thể đang mở hội lớn.
Có đường dây giám sát được cài cắm từ ban ngày, lặng lẽ theo dõi khách điếm nơi Khổng Tước tộc ở trọ.
Đám người kia thần thức quét liên tục, mắt cũng không dám khép, nghiêm túc giám thị.
Nhưng vẫn không phát hiện đoàn người đã ẩn giấu khí tức lặng lẽ từ cửa sổ thoát ra, như bóng ma hòa mình vào đêm tối, thoắt cái biến mất giữa màn trời.
Tu vi và thực lực cách biệt quá xa, sự canh giữ ấy chỉ là cho có mà thôi.
Giữa tầng mây trên cao, tiếng sấm rền rĩ vọng xuống, báo hiệu mưa giông sắp đến.
Tạ Linh và Thẩm Từ Thu lướt đi trong đêm.
Ban ngày vào thành còn phải dùng tới mười tám chiếc kim liễn rực rỡ hoa lệ, lúc này lại chỉ có gió táp mây bay, cưỡi gió đạp kiếm, lặng lẽ xuyên qua trời đêm.
Yêu tộc Hợp Thể kỳ thi pháp hỗ trợ tốc độ, từng người để lại tàn ảnh kéo dài trong không trung, ánh trăng chiếu xuống cũng không đuổi kịp.
Thẩm Từ Thu khí tức quanh thân đang dần dâng lên, như thủy triều dồn dập từng đợt từng đợt.
Hắn vốn định sau Kim Ngọc Yến mới tìm chỗ an toàn để tấn thăng Nguyên Anh, chuẩn bị kỹ càng rồi mới hành động chứ không phải như thế này, giữa đêm vội vã, một bước cũng không kịp.
Hôm nay linh đài vốn bình tĩnh, hắn còn tưởng chỉ là thần thức sau rèn luyện đang thăng hóa thêm một tầng.
Nào ngờ khi thực hiện giao dịch, lúc đến gần Tạ Linh trong gang tấc, trái tim hắn như bị dây leo quấn siết, không thể động đậy, giống như bị rơi vào cực hàn.
Nhưng đúng lúc đó, khi Tạ Linh chủ động ôm chặt lấy hắn, vòng tay kia như sưởi ấm lại đông băng, đưa hắn từ giá lạnh về giữa xuân ấm áp.
Toàn thân buông lỏng, linh đài thần thức cũng theo đó thả lỏng, một tia linh lực tràn ra, không còn khống chế được nữa.
Tu vi đang tuôn lên từng chút một, áp không xuống nổi.
Tạ Linh vừa phi hành vừa lải nhải:
“A Từ à, huynh sẽ không phải vì thấy ta tấn một giai, nên gấp đến mức muốn lập tức đuổi theo đi? Ta nói này, gấp gáp cũng không phải gấp thế đâu, huynh…”
Thẩm Từ Thu đang cố dồn ép linh lực quay đầu lườm y một cái tức khắc linh khí run lên, lại vọt thêm một tầng!
Tạ Linh giật mình, im bặt.
Mây đen trên cao dày đặc thêm vài phần, sấm sét như thể đang đuổi theo sát nút.
Tạ Linh hít một hơi:
“Ta có phải không nên nói chuyện rồi không?”
Thẩm Từ Thu nghiến răng cố nén, không dám mở miệng nhiều lời:
“Vậy ngươi còn không biết im mồm lại!”
Tạ Linh thì thầm:
“Ta là sợ huynh căng thẳng mà, đừng hoảng… Đông Vân Cảnh linh khí dư dả, đến nơi ổn định lại một chút, độ lôi kiếp Nguyên Anh cũng là chuyện nhỏ thôi mà.”
Rồi y nheo mắt, giọng dịu đi, chân thành tha thiết:
“Hơn nữa ta vẫn luôn ở đây.”
Nếu là lúc đang ôm mà nghe câu này, e rằng Thẩm Từ Thu còn có thể xao động chút ít.
Nhưng giờ phút này —lThẩm Từ Thu chỉ cảm thấy vừa nãy chắc chắn là bị mỡ heo che tim!
Tên yêu quái mở miệng không quên cợt nhả, rõ ràng sấm sét sắp bổ tới nơi mà còn không biết yên lặng, hắn vì cái gì lại một lần nữa để kẻ này quấy nhiễu tâm thần?
Thẩm Từ Thu bừng tỉnh, tự thấy vấn đề của mình đúng là không nhỏ.
Tạ Linh còn đang muốn nói thêm:
“A Từ, huynh đừng sợ, ta còn tưởng huynh…”
Vù!
Nam Cung Tư Uyển
Một đạo phong cấm lệnh đập thẳng vào miệng Tạ Linh!
Thẩm Từ Thu rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Đời trước hắn cũng từng vượt qua Nguyên Anh lôi kiếp có cái gì mà phải sợ!
Tạ Linh là kiểu người rất đặc biệt, chỉ cần chọc được Thẩm Từ Thu tức giận một chút là y đã vui, dù có bị mắng cũng chẳng sao.
Lệnh cấm ngôn của Thẩm Từ Thu cũng chẳng làm khó được y. Chỉ cần chạm nhẹ là rơi vì vốn dĩ lệnh này chỉ để bịt miệng y trong chốc lát, chứ không phải im miệng cả đời.
Có điều lần này, Tạ Linh biết điều hơn. Y không tiếp tục nói nữa, biết dừng đúng lúc là tốt rồi.
Cả nhóm kết trận ngự phong, phóng nhanh về phía Yêu Hoàng Cung. Nơi này có lính canh, có kết giới, nhưng kết giới sẽ nhận ra dấu ấn của con cháu hoàng tộc nếu từng để lại, nên sẽ không ngăn cản họ. Còn người khác thì không được vào.
Vì thế, vẫn phải đi bằng cổng chính.
Một nhóm người lao tới rất gấp, thị vệ từ xa đã cảm nhận được khí tức quen thuộc, còn đang định hành lễ:
“Tham kiến Thất điện ——”
Câu chưa nói hết, đoàn người đã vèo một cái xông thẳng qua, gió lốc cuốn theo, phá cửa mà vào.
Thị vệ: “……”
Gấp dữ vậy!?
Không ai dám ngăn cản. Nhưng có người cảm thấy lạ: Tạ Linh chọn hướng này đi? Đây đâu phải đường về Linh Vũ Cung. Mà gần nhất ở hướng này chỉ có Đông Vân Cảnh.
Ngay khi đoàn người vừa đi qua, có tu sĩ nhạy cảm ngẩng đầu nhìn trời, liền thấy một mảng mây đen dày đặc cuồn cuộn từ xa kéo tới, như đang lao thẳng vào Yêu Hoàng Cung.
Là Kiếp Vân!?
Bên trong Linh Vũ Cung, Tam hoàng nữ và Tứ hoàng tử đã chờ đợi suốt nửa ngày. Mỗi người ở một điện, dùng pháp thuật theo dõi tình hình bên ngoài.
Bọn họ đều chắc chắn: Tạ Linh đêm nay sẽ trở về.
Dù nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được chuyện y sẽ không về Linh Vũ Cung, bởi vì hiện tại, ngoài nơi đó ra, trong cung chẳng còn chỗ nào đủ để y đứng chân.
Nếu Tạ Linh đã trở lại, người căng thẳng nhất chính là Tứ hoàng tử bởi giữa hai người là mối thù không đội trời chung. Trước kia hắn từng ra tay ám hại Tạ Linh, mà Tạ Linh thì bắt được bằng chứng rành rành.
Giờ Tạ Linh đã khôi phục tu vi, thậm chí có vẻ mạnh hơn trước. Nếu y lại đứng vững trong hoàng cung, Tứ hoàng tử còn có ngày nào yên ổn?
Vì vậy, Tứ hoàng tử đích thân canh giữ tới tận khuya, nhưng thấy chẳng có động tĩnh gì thì cho rằng hôm nay y không về.
Vừa định rời đi thì có người vội vã chạy tới báo:
“Thất điện hạ đã trở về!”
Tứ hoàng tử sững người: “Ở đâu?”
Người kia cũng chưa hoàn hồn:
“Y đi về hướng Đông Vân Cảnh!”
Tứ hoàng tử: “……”
Họ ở đây canh chừng từ sáng tới đêm như mấy tên ngốc, ai ngờ Tạ Linh chẳng về Linh Vũ Cung, mà lại ngang nhiên chạy đi chiếm Đông Vân Cảnh!?
Tứ hoàng tử nghiến răng hạ lệnh:
“Điều người! Đuổi theo!”
Đêm nay, Yêu Hoàng Cung định sẵn sẽ dậy sóng.
Đông Vân Cảnh là một trong bốn đại bảo địa của Yêu Hoàng Cung. Nơi đây linh khí dồi dào, đá tảng ven đường vung tay đá trúng một viên cũng có thể là tài liệu luyện khí quý hiếm. Phía dưới có một mạch linh lực nối liền với trung tâm cung điện, linh khí tràn đầy quanh năm, đến nỗi ban ngày trời thường quấn quanh bởi mây tía và tường vân dấu hiệu của thiên địa bảo địa.
Nhưng giờ khắc này, bầu trời Đông Vân Cảnh lại phủ kín một tầng u ám, giữa tầng mây, lôi điện cuồn cuộn, thiên uy hội tụ, sấm chớp rung trời như sắp giáng xuống trận thiên kiếp!
Một nơi từng tĩnh lặng ngàn năm, hôm nay bị xé toạc bởi lôi vân và khí tức của một tu sĩ sắp đột phá.
Đông Vân Cảnh không có người trông coi. Ngay khi bước chân vào đây, Thẩm Từ Thu đã biết lời đồn không sai. Mỗi một hơi thở đều như đang hấp thụ linh khí nguyên chất từ trời đất tinh thuần đến cực hạn.
Hắn đảo mắt nhìn sang một tòa núi giả bên cạnh. Núi đá kia không phải đá thường rõ ràng là Linh Khí nâu thạch, tài liệu hiếm có có thể dùng để luyện ra hàng chục pháp khí cực phẩm!
Một nơi như vậy, Yêu Hoàng thế mà nói không cần liền bỏ, đúng là điên rồ.
Tạ Linh thở phào:
“Cũng may, đến kịp.”
Bầu trời trên cao, ánh tím lôi điện đã gần như sắp chạm đến mặt đất. Tạ Linh còn định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng liếc thấy ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Từ Thu, y lập tức khựng lại, theo bản năng chuẩn bị bị phong khẩu.
Quả nhiên, Thẩm Từ Thu giơ tay, làm động tác muốn thi triển cấm ngôn lệnh.
Tạ Linh lập tức im miệng, ngoan ngoãn khép môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng không có cấm ngôn.
Thẩm Từ Thu chỉ buông tay, xoay người rời đi hướng thẳng đến vùng đất trống ở trung tâm bảo địa.
Tạ Linh ngẩn người.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, rồi cười khẽ thành tiếng.
Nếu đổi lại là ai khác, hành động kia của Thẩm Từ Thu giống như đang thị uy muốn chứng minh mình đã bước lên một cảnh giới khác.
Nhưng Tạ Linh biết rõ, Thẩm Từ Thu vẫn là hắn, chỉ là có thêm vài phần “nhân khí”, vài phần chân thực, không còn là người chỉ đứng trong tuyết, nhìn thế gian bằng ánh mắt xa cách nữa.
Lưng đối lưng, Thẩm Từ Thu đi thẳng về phía trước, đứng vững giữa đất trời, chọn vị trí độ kiếp.
Nguyên Anh lôi kiếp gồm năm đạo, nhưng bất kể mạnh yếu ra sao, đạo cuối cùng luôn là vấn tâm lôi.
Một khi thất bại, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân vong đạo tiêu.
Đời trước, khi Thẩm Từ Thu độ kiếp, vấn tâm lôi là cửa ải khó khăn nhất. Khi đó, người mà hắn muốn bảo vệ nhất đã rời xa, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng lớn, mà hắn lại không thể làm gì để cứu vãn.
Vì những người ấy hắn tự nguyện che chở, tự nguyện hy sinh.
Lôi kiếp giáng xuống, hắn mắt đỏ hoe, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
May mắn là cuối cùng vẫn vượt qua.
Nhưng lần này, tâm hắn kiên định.
Dù là Huyền Dương Tôn Mộ Tử Thần, hay là người đã mất như Úc Khôi, Ôn Lan, đều không còn ảnh hưởng nổi đến hắn nữa.
Khi đạo thiên lôi đầu tiên giáng xuống, Thẩm Từ Thu rút kiếm Ngàn Cơ, thi triển kiếm quyết.
Gió tuyết gào thét giữa đêm đen, ngưng tụ thành một trận phong tuyết quét thẳng lên bầu trời, đối kháng thiên lôi!
Lôi điện và kiếm ý đan vào nhau giữa trời đất, tạo nên một trận đối chọi kinh thiên động địa.
Thiên lôi giáng xuống, đánh tan từng cánh băng tuyết tưởng như yếu ớt. Thế nhưng sau khi vỡ vụn, những mảnh băng lại ngưng tụ lại trong không trung, như hoa tuyết tái sinh, phản công ngược, kéo theo tia sét tua nhỏ c.h.é.m ngược lên trời, phản đòn mạnh mẽ, khiến luồng điện kia cũng bị phá nát.
Thẩm Từ Thu vạt áo tung bay giữa trời, cả người phảng phất như hóa thành một đóa băng liên lơ lửng trong hư không, hòa làm một với thiên địa, tĩnh lặng mà sinh diệu ý.
Tạ Linh ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn thẳng lên bóng người thanh lãnh giữa không trung kia.
Y biết, lúc này đây, Thẩm Từ Thu đang dùng kiếm mà y trao, để vượt qua chính thiên kiếp của mình.
Tạ Linh không rõ đời trước vấn tâm lôi giáng xuống, Thẩm Từ Thu bị hỏi điều gì. Nhưng kiếp này y rất muốn biết, người ấy đang nghĩ gì?
Lôi kiếp thứ hai giáng xuống, cũng là lúc Tạ Linh và đám người Khổng Tước tộc cảm nhận được kẻ đuổi theo đã đến gần.
Đám phục binh kia ẩn nhẫn suốt nửa ngày, giờ mới đuổi tới, chắc chắn đang hận đến phát điên. Tạ Linh xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn quét bọn chúng.
Y vừa nhìn đã biết, Tam hoàng nữ và Tứ hoàng tử hai bên nội đấu kịch liệt, chẳng ai muốn để đối phương chiếm tiện nghi. Hơn nữa, bọn họ còn lo Đông Vân Cảnh bị thiên lôi đánh trúng sẽ làm Yêu Hoàng tức giận, nên cuối cùng chỉ phái tới vài tên tay chân tạp nham, nhìn chẳng ra danh phận gì.
Đã yếu lại còn đến làm gì? Giao mạng?
Tạ Linh thở dài, cũng thấy thương thay cho đám thuộc hạ theo nhầm chủ. Nhưng chọn đường sai, thì phải chịu hậu quả.
“Phía trước cấm hành.”
Tạ Linh vung quạt xếp, lưỡi quạt bằng kim loại sáng lên ánh vàng lạnh lẽo, chiếu lên đôi mắt hắn cũng trở nên sắc như đao:
“Kẻ nào vượt qua g.i.ế.c không tha.”
Một tiếng sát phạt vang lên, Thẩm Từ Thu cũng liếc sang nhìn thoáng qua phía chiến trường.
Ánh lửa quanh người Tạ Linh lúc sáng lúc tối, mỗi khi ngọn lửa quét qua là một kẻ ngã xuống, quạt xếp lướt qua cổ họng, m.á.u tươi văng tung tóe. Nơi nào có y đứng, nơi đó rực sáng như ban ngày.
Thẩm Từ Thu khẽ động khóe mắt.
Lôi kiếp thứ ba giáng xuống, hắn trở tay biến Ngàn Cơ kiếm thành trường tiên, tung ra mấy chục tấm bùa chú do chính tay viết, hóa thành xà trận, cuốn lấy tia sét mà gặm nuốt lôi quang chói lọi cuối cùng bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Ba đạo thiên lôi qua đi, tu vi của Thẩm Từ Thu càng thêm vững chắc, chỉ hơi thở có chút loạn. Chỉ đến đạo lôi thứ tư, hắn mới bắt đầu cảm thấy hơi khó xoay chuyển, tiêu hao hơn nửa linh lực.
Bên kia, chiến đấu cũng đã dần lắng lại. Tạ Linh cùng Khổng Tước tộc chiếm thế thượng phong, y toàn thân không bị tổn thương chút nào.
Ngay lúc bạc lôi tan đi, lôi kiếp cuối cùng giáng xuống một luồng thiên lôi màu tím mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Đây là Vấn Tâm Lôi.
Khác với những đạo lôi trước, nó không đánh vào thân thể, mà đánh vào tâm linh. Nó như thẩm phán của thiên đạo, trực tiếp soi chiếu vào sâu trong lòng tu sĩ, ép buộc họ đối diện với chấp niệm, hối tiếc và nỗi sợ.
Ngay khi Vấn Tâm Lôi giáng xuống, Thẩm Từ Thu đang nghĩ tới Tạ Linh.
Sấm sét nổ vang như đập thẳng vào cửa lòng, cùng lúc đó, hai chữ “Tạ Linh” như thiên sơn cổ chung rung động trong n.g.ự.c hắn, vang mãi không dứt như vạn mã lao nhanh, như đại địa chuyển mình.
Tạ Linh.
Tên gọi ấy, cứ thế gõ vang trong tim Thẩm Từ Thu, hòa làm một với lôi âm trời đất.
Hắn vốn nghĩ mình sẽ dùng thù hận để vượt qua cửa ải cuối cùng này.
Nhưng giờ phút này hắn không kịp nghĩ gì khác.
Chỉ có một cái tên.
Chỉ còn một người.
Tạ Linh.
Chính cái tên này, cứ thế dẫn hắn đi qua lôi kiếp cuối cùng.
Đến khi sấm sét tan đi, mây u ám hóa thành tường vân linh khí, từ trời rơi xuống cơn mưa vô hình, âm thầm dưỡng thương linh căn, dịu lại từng mạch m.á.u vừa bị vỡ vụn.
Băng tuyết tan chảy, tinh băng hóa thành điểm sáng bay múa, từng chút một tan biến.
Thẩm Từ Thu thu kiếm về vỏ, vạt áo khẽ động, khí tức ổn định ở Nguyên Anh sơ kỳ.
Mười tám tuổi Nguyên Anh.
Tin này nếu truyền ra, tu chân giới tất sẽ chấn động.
Bên kia, Tạ Linh đã thu tay từ sớm, chiến đấu kết thúc trước lôi kiếp một bước.
Hai người đứng nhìn nhau giữa đất trời sau bão.
“A Từ.”
Tạ Linh mắt cong cong, khẽ cười:
“Chúc mừng.”
Thẩm Từ Thu khựng lại.
Đời trước, hắn một mình độ kiếp, cẩn thận từng bước. Không ai đứng bên, không có lời chúc mừng, chẳng có một chốn bình yên để yên tâm đột phá.
Hắn chưa từng cần thiên hạ tán dương, cũng không cần tiếng tung hô.
Hắn từng chờ đợi chỉ là một lời đơn giản thế này.
Nhưng khi ấy, hắn quay đầu nhìn quanh chẳng ai cả.
Chỉ có một mình, một bóng.
Không một ai, từng nói với hắn hai chữ ấy.
Bây giờ, chỉ cần hắn ngẩng đầu, đã có người đứng trước mặt, như trăng sáng giữa trời sao, chờ được ôm vào lòng, vui mừng vì hắn.
Trọng sinh tới nay, lần đầu tiên Thẩm Từ Thu cảm nhận được rõ ràng một cảm xúc gọi là chua xót lấp đầy lồng ngực.
Cổ họng hắn nghẹn lại.
Rõ ràng vừa mới đấu với thiên lôi, vẫn còn hùng dũng oai phong.
Thế mà chỉ với hai chữ chúc mừng kia, lại chẳng biết đáp thế nào.
Hắn đã quên từ lâu, phải làm sao để hồi đáp một câu chân thành chúc mừng.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cất giọng thật khẽ, từng chữ từng lời cẩn trọng:
“…… Ừ.”
Trên trời mây tan, trăng tròn lộ diện, ánh sáng trong vắt chiếu rọi khắp đại địa.
Cũng chiếu vào gương mặt thiếu niên vừa vượt thiên kiếp, vẽ lên viền bạc mờ sáng như ánh trăng.
Đêm nay trăng vừa sáng vừa đẹp.