Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 73



Ngay khi đạo sét đầu tiên giáng xuống Đông Vân Cảnh, bên trong Ngọc Tiên Tông cũng lặng lẽ rơi một quân cờ xuống bàn.

 

Trong đại điện của Huyền Dương Tôn, vô số đèn khí linh quang đồng loạt sáng bừng lên, toàn bộ cung điện được ánh sáng linh khí chiếu rọi như ban ngày, không còn lấy một bóng tối.

 

Huyền Dương Tôn ngồi một mình bên bàn cờ, tay áo nhẹ khẽ vung, tự mình đấu cờ với chính mình. Trên bàn, nước cờ thoạt nhìn bình tĩnh như hồ thu, nhưng sóng ngầm lại cuộn trào khó lường.

 

Lúc này, bên tai ông vang lên một giọng nói giống hệt thanh âm của chính mình, nhưng ngữ điệu lại hoàn toàn khác biệt, mang theo sự chế nhạo và giễu cợt lạnh lùng.

 

“Ha ha… Huyền Dương Tôn, ngươi đạo mạo nghiêm trang là thế, nhưng có bao giờ thực sự hiểu được chữ ‘tâm’ là gì đâu.

 

Giờ thì sao, đệ tử ngươi tự ý hành động, lại chẳng còn nằm trong sự khống chế của ngươi nữa!”

 

Huyền Dương Tôn mặt không đổi sắc, tựa như không hề nghe thấy, chỉ chậm rãi nhấc tay, đặt xuống một quân cờ.

 

Tiếng “cạch” nhẹ vang lên giữa không gian yên lặng như tờ.

 

Tựa như không ai đang nói chuyện, cũng tựa như mọi câu đều đã nghe rõ ràng.

 

Thanh âm kia vẫn lải nhải không dứt, như tiếng vọng trong lòng ma cảnh:

 

“Ngươi gọi là dưỡng đồ đệ ư? Nói trắng ra là lấy chính tâm ý mình nhào nặn một con rối gỗ thôi.

Úc Khôi đến tay ngươi đã là kẻ có sẵn tâm tính, không dễ uốn nắn, vết bẩn khó tẩy.

Nhưng Thẩm Từ Thu thì khác từ tã lót đã là do chính tay ngươi nuôi lớn, chẳng phải ngươi muốn hắn thành dạng gì, hắn sẽ thành dạng đó sao?

 

Nhưng thiếu niên ấy à... rốt cuộc ngươi vẫn không hiểu.

 

Gặp được vị hôn phu, nếm qua hồng trần vị ngọt, là liền không nỡ buông nữa.”

 

Huyền Dương Tôn nhẹ nhàng hạ một quân trắng, lại nhấc tay cầm một quân đen.

 

“Tu vi, danh vọng, ngươi thứ gì cũng muốn.

 

Bên ngoài ra vẻ công chính vô tư, khắc kỷ phụng lễ… nhưng thế gian này nào có chuyện tốt như vậy?

 

Ngươi muốn làm gì, thành Thần sao?”

 

Tiếng nói kia cười lớn:

 

“Ngay cả làm người còn chưa rõ ràng, lại vọng tưởng làm thần đúng là ngu xuẩn nhất thiên hạ!”

 

Một quân cờ bị Huyền Dương Tôn ấn mạnh xuống, linh khí quanh thân rung động, tiếng nói kia lập tức như bị bóp cổ, im bặt.

 

Không ai có thể tưởng tượng được một Kim Tiên từng đánh ngang Kim Tiên trung kỳ, danh chấn tu chân giới như Huyền Dương Tôn, lại có thể ẩn giấu tâm ma.

 

Tâm ma vốn chỉ sinh ra khi độ kiếp thất bại. Nhưng Huyền Dương Tôn trái với thường lý, mang theo tâm ma mà bước vào Kim Tiên, không biết là thiên tài hay quái vật.

 

Huyền Dương Tôn nhìn chằm chằm bàn cờ, ánh mắt u tối như vực sâu không đáy.

 

Hắn đạo tâm vốn kiên định, từ trước đến nay chưa từng cảm thấy theo đuổi hoàn mỹ là sai. Dù loại hoàn mỹ đó là do chính hắn định nghĩa.

 

Người đời nói chẳng ai hoàn mỹ. Nhưng nếu bản thân hắn cho rằng mình là hoàn mỹ, vậy thì thiên hạ không ai đủ sức lay chuyển nửa phần.

 

Ánh đèn sáng trưng rọi khắp cung điện, vậy mà chẳng thể soi rõ ánh mắt của Huyền Dương Tôn.

 

Hành động của Thẩm Từ Thu khiến hắn thất vọng. Nhưng ngày đó hắn không thể ra tay ngay tại Yêu Hoàng Cung, không phải vì không dám, mà bởi trật tự thế gian này không do một mình hắn định đoạt.

 

Kim Tiên đối đầu Kim Tiên, thế lực đấu thế lực ngay cả vị Kim Tiên hậu kỳ duy nhất kia, cũng không dám chắc bản thân sống sót nếu bị bao vây.

 

Chỉ khi có kẻ chân chính bước lên thiên đạo, đạt Kim Tiên đại viên mãn, thiên hạ mới thật sự thuộc về người đó.

 

Muốn mọi chuyện đi theo ý mình, thì có gì sai? Thẩm Từ Thu là như thế, thiên hạ cũng nên như thế.

 

Huyền Dương Tôn phất tay, toàn bộ bàn cờ biến mất không một dấu vết.

 

Ngoài điện, truyền đến thanh âm cung kính của Mộ Tử Thần.

 

“Sư phụ, con vào được chứ?”

 

Huyền Dương Tôn đáp một tiếng: “Vào.”

 

Mộ Tử Thần bưng một cái khay bước vào, bên trên là linh trà Xuân Phong vừa mới thu hái. Hắn nhẹ nhàng đặt xuống, ngoan ngoãn nói:

 

“Sư tôn, đây là linh trà mùa xuân mới, đệ tử tiện đường ghé lấy, mang về cho người thưởng thức trước.”

 

Huyền Dương Tôn giọng vẫn như cũ, uy nghiêm trầm ổn, nghe như tiếng chuông giữa hang sâu:

 

“Có lòng.”

 

Mộ Tử Thần cười ngoan ngoãn, nhưng trong lòng như có gì nghẹn lại, khẽ cúi đầu, giọng nhỏ đi:

 

“Hiện giờ… sư huynh không còn nữa, con tất nhiên phải thay huynh chia sẻ hiếu kính với sư phụ.”

 

Huyền Dương Tôn tay cầm chén trà, khựng lại trong chốc lát.

 

Sau đó, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Mộ Tử Thần.

 

Mà Mộ Tử Thần, vẫn đang rũ mắt, đầy vẻ đau lòng.

 

Huyền Dương Tôn liếc nhìn dáng vẻ của Mộ Tử Thần, chậm rãi nói:

Nam Cung Tư Uyển

 

“Hắn sẽ không lưu lạc bên ngoài quá lâu đâu.”

 

Để Thẩm Từ Thu ra ngoài một chuyến, chưa hẳn là chuyện xấu. Thanh lãnh như băng bao năm, chỉ cần một câu của tiểu yêu đã d.a.o động nếu nhìn thấy nhiều người hơn, gặp thêm nhiều chuyện hơn, có khi hắn sẽ hiểu ra: Tạ Linh, thật ra cũng chẳng là gì đặc biệt.

 

Huống hồ Yêu Hoàng Cung, so với đệ tử dưới môn Ngọc Tiên Tông, lại càng giỏi ngụy trang và trục lợi. Tạ Linh dù có đối tốt với hắn thật lòng đi nữa, liệu có thể duy trì được bao lâu?

 

Huyền Dương Tôn ánh mắt sâu như mực, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng bình thản không gợn sóng.

 

Mộ Tử Thần lui ra khỏi điện. Đợi hắn đi xa một chút, Tà Hồn trong vòng tay mới thò đầu ra khe hở, lần này giọng nói lại mang theo vài phần hưng phấn mờ ám:

 

“Quái lạ thật… Trên người Huyền Dương Tôn vậy mà có hơi thở của tâm ma!”

 

Mộ Tử Thần bước chân khựng lại, kinh ngạc trừng lớn mắt:

 

“Ngươi chắc chứ!?”

 

Tà Hồn sớm đã hoàn toàn ký sinh vào Âm Dương vòng, hòa tan cùng khí tức nó, đến mức dù có gặp Kim Tiên, chỉ cần không cử động hay vận linh khí, cũng tuyệt đối không bị phát hiện.

 

Bình thường nếu có Kim Tiên ở gần, Tà Hồn đến cả thức hải của Mộ Tử Thần cũng không dám bén mảng vào, nay mới dám lén hé răng.

 

“Chắc chắn không sai!

Ta là hồn đã chết, từng hút qua linh hồn của tu sĩ c.h.ế.t dưới tâm ma, nên đặc biệt mẫn cảm với loại khí tức này.

 

Vừa rồi Huyền Dương Tôn nhất định có va chạm trực tiếp với tâm ma, mới khiến tàn dư hơi thở còn sót lại trong không khí chưa kịp tiêu tán.”

 

Mộ Tử Thần xoay chuyển mắt, dường như nghĩ ra điều gì đó, trên khuôn mặt ngoan ngoãn nở nụ cười đầy tà khí:

 

“Ta còn tưởng Kim Tiên là không hề có kẽ hở…

 

Hóa ra sư tôn ta cũng không phải thần thánh gì cho cam.”

 

Tốt quá rồi.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng trên cao, tâm trạng vô cùng tốt, vừa đi vừa khe khẽ huýt sáo.

 

So với ánh trăng trong vắt chiếu rọi khắp đất trời, nơi này suốt đêm ánh sáng khác hẳn mọi nơi.

 

Đông Vân Cảnh nơi từng là địa bàn được yêu hoàng thời trẻ sủng ái, tự nhiên có cung điện riêng. Cung điện này được phù văn ngự khí thanh tẩy theo đúng chu kỳ, chẳng cần quét dọn gì, chỉ cần rải ít linh thạch là có thể dọn vào ở.

 

Đám khổng tước thanh điểu tay chân lanh lẹ, nhanh chóng sắp xếp chính điện nơi Thẩm Từ Thu và Tạ Linh nghỉ ngơi.

 

Chính điện có kết cấu hai gian trong ngoài, kéo một tấm bình phong là tách biệt hoàn toàn, không ảnh hưởng nhau. Theo lời Tạ Linh căn dặn, họ sắp một giường sập trong mỗi gian Tạ Linh ở ngoài, Thẩm Từ Thu ở gian trong.

 

Từ Tương Kiến Hoan đến độ kiếp, rồi lại giao chiến, đêm dài gần như đã sắp tới bình minh. Tạ Linh duỗi người một cái từ Kim Ngọc Yến đến giờ, hắn làm việc không ngừng nghỉ nhiều ngày liền, đêm nay rốt cuộc cũng có thể ngon lành mà ngủ một giấc.

 

Thẩm Từ Thu đi vào nội thất, Tạ Linh xử lý xong một vài việc, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, liền thuận miệng nói một câu:

 

“Ngủ ngon, A Từ.”

 

Thẩm Từ Thu bước chân khựng lại.

 

Tạ Linh thỉnh thoảng lại bật ra mấy câu nghe có vẻ mới mẻ, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng khó hiểu.

 

Hắn khẽ gật đầu, cũng đáp lại:

 

“Ngủ ngon.”

 

Thẩm Từ Thu kéo bình phong lại, nội ngoại lập tức tách thành hai gian phòng.

 

Nội thất không hoa lệ như bên ngoài, nhưng từng món đều là đồ tốt, trang nhã hài hòa. Thẩm Từ Thu khoanh chân ngồi trên giường, mới vừa bước vào Nguyên Anh, còn cần ổn định cảnh giới cho vững vàng.

 

Vừa rồi trong đầu hắn, hai chữ “Tạ Linh” theo tiếng sấm nổ vang, đến giờ cuối cùng cũng chịu yên lặng. Tiếng vang trong xương cốt dường như cũng lắng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Từ Thu không hiểu vì sao, thần thức lại vô thức lướt qua chiếc khuyên tai nằm trong nhẫn trữ vật, món đồ Tạ Linh từng đưa.

 

Trên người hắn từ trước đến nay rất ít đeo trang sức, ngọc bội cũng không mang, càng khỏi nói tới món đồ bắt mắt như khuyên tai.

 

Ánh nhìn lướt qua, lại rơi vào một bọc giấy dầu quen thuộc.

 

Không biết từ lúc nào, trong nhẫn trữ vật của hắn lại có nhiều đồ vật mang dấu vết của Tạ Linh đến thế từ viên đường, Vũ Thần Lệ, rồi chiếc khuyên tai kia…

 

Những viên đường ấy hắn vẫn đặt yên trong đó, chưa từng đụng tới.

 

Nhưng hôm nay, Thẩm Từ Thu nhìn một lúc lâu, rồi chậm rãi lấy ra bọc mật hoa đường mạ vàng kia vẫn nằm im lặng trong không gian trữ vật, như một món quà bị lãng quên, cô độc chờ đợi nơi đáy ký ức.

 

Bên ngoài bao là phù văn giữ tươi, vì vậy viên đường chưa từng tan chảy. Khi mở ra, vẫn là màu hổ phách rực sáng, tỏa ra hương ngọt dịu dàng.

 

Một viên đường bị ngón tay trắng ngần nhặt lên, nhẹ nhàng đặt vào miệng.

 

Ngọt ngào đến muộn nhưng nồng đậm, như gấp không chờ nổi mà hòa tan nơi đầu lưỡi, hương mật thanh khiết lan khắp khoang miệng, rốt cuộc cũng chứng minh được sự tồn tại của chính nó.

 

Thẩm Từ Thu luôn luôn nhắc nhở bản thân: ngoại vật như thế này, không nên chạm vào.

 

Nhưng có lẽ… thỉnh thoảng nếm một chút, cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng.

 

Bình phong có thể che ánh sáng, nhưng không ngăn được âm thanh.

 

Tạ Linh nằm dài trên giường, trước khi ngủ hạ cách âm kết giới, cố ý nghe xem bên gian trong có động tĩnh gì không. Quả nhiên y nghe thấy hình như là tiếng giấy mở ra.

 

Âm thanh rất nhỏ, nhẹ vô cùng, nhưng trong đêm yên tĩnh, đủ để ru ngủ Tạ Linh như một bản hát ru.

 

Đang mơ màng sắp ngủ, trong đầu y bỗng vang lên âm thanh hệ thống:

 

【Gói mở rộng đã được tải xuống hoàn tất.】

 

Tạ Linh lập tức tỉnh táo, ban nãy vì tra xét tình hình của Mộ Tử Thần mới bảo hệ thống tải thêm chức năng phụ trợ không ngờ cái hệ thống phế vật này giờ mới chịu tải xong.

 

“Giải thích đi, rốt cuộc Mộ Tử Thần là thứ gì?”

 

Y cùng hệ thống nói chuyện trong thức hải, người ngoài không nghe được. Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ.

 

【Đã rà quét kỹ càng.

 

Trong quá trình hình thành thế giới từ nguyên tác, xảy ra sai lệch, khiến một phần khí vận của vai chính bị phân tán, khoảng chừng một phần mười lăm.

 

Xác nhận phần khí vận đó đã rơi vào Mộ Tử Thần.】

 

Tạ Linh khẽ hừ lạnh.

 

Khó trách.

Khó trách khi ở Bách Bảo Bí Các, vận khí cứ do dự giữa y và Mộ Tử Thần. Trực giác và nghi ngờ của y, hoàn toàn không sai. Người này thực sự có liên quan đến khí vận của y.

 

Một kẻ được chia hưởng một phần mười lăm khí vận chính chủ, nếu tận dụng tốt, cũng đủ để xoay chuyển mệnh cách.

 

Nói thật, dù thế giới có lệch một chút thì cũng không nghiêm trọng Tạ Linh nhiều lắm chỉ chửi một câu rồi bỏ qua. Dù thiếu đi chút khí vận, y vẫn là vai chính, vẫn có con đường huy hoàng để bước tiếp. Người khác được thì thôi, xem như hắn gặp may.

 

Nhưng…

 

Nếu người đó dã tâm bất chính, mưu tính lợi dụng y, thậm chí muốn đạp lên đầu y để trèo lên vậy thì không thể tha.

 

Kiếp trước Thẩm Từ Thu ra sao, Tạ Linh chưa từng, dù chỉ một khắc, quên được.

 

“Cho nên tên đó không mang thân phận phiền toái gì, cũng chẳng biết cốt truyện, chỉ là một kẻ bị ‘bánh bao nhân vật chính’ văng trúng mà trôi dạt giữa thế giới như dân thường.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Tạ Linh lạnh lùng nhếch môi, “Một phần mười lăm khí vận thôi mà, trước mặt chính chủ thì cũng chẳng là cái thá gì. Có nhảy lên cũng dễ xử hơn một vị Kim Tiên nhiều.”

 

Nếu không có Tà Hồn trong Âm Dương Vòng che chắn, Mộ Tử Thần đã bị thiên lôi đánh c.h.ế.t từ lâu.

 

【Do thế giới lệch quỹ đạo, hệ thống xin bồi thường nhiệm vụ. Ngoài ra, sau khi quét toàn diện, xác nhận: Thẩm Từ Thu là người trọng sinh.】

 

Tạ Linh thầm nghĩ: Cái này ta sớm đoán được rồi, cần gì ngươi phải nói.

 

Do hệ thống không tự động theo dõi ngoại giới, lại không có liên kết trực tiếp với Vấn Tâm Thạch, nên những gì nó nhận biết đều chậm hơn vài nhịp.

 

【Chi nhánh vai ác biến thành trọng sinh giả, sức chiến đấu tăng vọt, độ nguy hiểm tăng cao. Sau khi đánh giá, nhiệm vụ chi nhánh điều chỉnh: Khuyến nghị lập tức tiêu diệt hắn.】

 

Tạ Linh trợn tròn mắt, bật người dậy như bị lửa đốt:

“Khoan đã ——!”

 

Hệ thống thiểu năng này không buồn chờ hắn nói hết, một hàng chữ đã nhảy ra:

 

【Nhiệm vụ chi nhánh “Tiêu diệt vai ác Thẩm Từ Thu” Thời hạn điều chỉnh: 5 năm】

 

5 năm!

 

Tạ Linh cảm giác như vừa bị ném vào hầm băng.

 

Lúc trước hệ thống cho y tận 20 năm! Khi đó y còn tính toán kỹ: Chỉ cần làm xong nhiệm vụ chính trong 20 năm, đến lúc được gỡ trói thì ai thèm để ý mấy cái nhiệm vụ chi nhánh?

 

Giờ thì tốt rồi, gọn lỏn còn lại 5 năm!

 

Nhiệm vụ chính là g.i.ế.c đại phản diện Yêu Hoàng, mà tên đó lại là Kim Tiên! 5 năm mà y có thể tu thành Kim Tiên? Mơ đi!

 

Tạ Linh tức đến độ đập mạnh một chưởng xuống cái tủ thấp bên giường:

“Ngươi điếc à! Ta nói chờ một chút ngươi không nghe thấy sao!?”

 

Tiếng động vang rền khắp phòng. Thẩm Từ Thu trong gian trong lập tức giật mình, mở mắt:

 

“Tạ Linh?”

 

Tạ Linh nghiến răng, tay siết chặt thành quyền, nghe thấy tiếng người kia, vẫn cố tỏ ra thản nhiên, giọng uể oải:

“Không sao, tay trượt, đụng vào tủ.”

 

Gian ngoài lại trở về yên tĩnh, Thẩm Từ Thu có vẻ đã tin.

 

Tạ Linh thì đỏ cả hốc mắt, điên tiết mắng hệ thống một trận trong thức hải. Nhưng mắng chửi cái hệ thống không có tim phổi này hoàn toàn vô dụng.

Cuối cùng, y nghiến răng chửi một câu:

“Dù sao ta không nhận cái nhiệm vụ này, giỏi thì xuống đây đánh c.h.ế.t ta đi!”

 

Hệ thống rất nghiêm túc:

 

【Nếu từ chối nhiệm vụ chi nhánh, sẽ lập tức kích hoạt hình phạt: Thiên Lôi Giáng Thế.】

 

Tạ Linh hừ lạnh: “Ngươi tới đi —— À khoan, đợi chút.”

 

Vừa tức muốn ói máu, đầu óc y lại nhanh chóng chuyển động. Y từ lời hệ thống lượm ra một chi tiết quan trọng:

 

“Ý ngươi là… chỉ cần ta xác nhận từ chối, ngay khoảnh khắc đó thiên lôi sẽ lập tức giáng xuống?”

 

Hệ thống trả lời ngắn gọn:

 

【Đúng.】

 

Tạ Linh mắt sáng rực lên.

 

Vậy chẳng phải là… y có thể tự chọn thời điểm thiên lôi giáng xuống?

 

Bình thường tu sĩ phải dùng phù chú hay pháp khí để dẫn lôi, nhưng thiên lôi chân chính thì không giống nó mang theo pháp tắc, uy lực gấp nhiều lần lôi bình thường.

 

Tạ Linh trong khoảnh khắc đã bình tĩnh lại.

 

Nhiệm vụ đã bị sửa rồi, không thể hoàn tác. Nhưng… y vẫn còn cơ hội.

 

Y tuyệt đối không thể ra tay với Thẩm Từ Thu. 5 năm tu thành Kim Tiên là điều không tưởng. Không làm nổi nhiệm vụ chính, y chỉ còn đường duy nhất từ chối nhiệm vụ chi nhánh.

 

Nhưng không phải từ chối bây giờ.

 

Nếu y có thể lựa chọn thời điểm sét đánh, vậy tại sao không tận dụng nó?

 

Trong đầu Tạ Linh nhanh chóng hiện lên những đoạn cốt truyện còn sót lại. Mặc dù ván bài bị đảo loạn, y vẫn tin mình có thể lật ngược thế cờ.

Chỉ cần chưa đến đường cùng, không ai ép được y nhận thua.

 

Tạ Linh chậm rãi thở ra, ổn định tâm thần.

 

Nhưng y vừa mới định thần xong thì 'két' bình phong bị kéo ra.

 

Thẩm Từ Thu đứng ngay ranh giới trong – ngoài gian, liếc nhìn Tạ Linh, lại nhìn về cái tủ nơi vẫn còn in nguyên vết bàn tay.

 

Chiếc tủ kia dường như không nể mặt chủ, rầm một tiếng, vỡ nát ra làm tám mảnh ngay trước ánh mắt của Thẩm Từ Thu, như đang hăng hái… cáo trạng.

 

Tạ Linh: “……”

 

Thẩm Từ Thu nhìn cái tủ “chết oan”, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:

 

“Trượt tay… đập một chút?”