Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 74



Giữa một đống đổ nát từ cái tủ bị vỡ tan, Tạ Linh theo phản xạ há miệng, vừa định bịa đại một lý do:

“Thật ra ta vừa rồi đang thử pháp khí…”

 

Thẩm Từ Thu nghe mới nửa câu đã đoán được là đang nói bậy, mặt không cảm xúc nhấc chân định rời đi.

 

Tạ Linh vừa thấy ánh mắt kia, trong lòng lạnh toát, may mà kịp thời tỉnh ngộ, vội vàng sửa lời giữa chừng:

“Thật ra là đột nhiên nhớ ra chuyện cũ hồi tới Đông Vân Cảnh.”

 

Thẩm Từ Thu bước chân khựng lại, ánh mắt xoay về nhìn y, rõ ràng đang kiên nhẫn chờ phần tiếp theo.

 

Tạ Linh thở phào nhẹ nhõm:

Tuy rằng, thứ y chuẩn bị nói tiếp cũng chỉ là bịa thêm mà thôi.

 

Nhưng lần này, có vẻ như Tạ Linh lỡ miệng nói nói đúng điểm mềm trong lòng Thâm Từ Thu.

 

“Hồi đó ta còn nhỏ,” y bắt đầu, giọng nhẹ như gió đêm, “Yêu hoàng muốn cho đám con cháu của mình hiểu thế nào là sống còn, nên khi mở yến tiệc ở Đông Vân Cảnh, liền bắt bọn ta g.i.ế.c vài đứa trẻ con làm trò mua vui. Lần đầu thấy máu, đêm đó ta gặp ác mộng suốt cả đêm.”

 

Thẩm Từ Thu nghe vậy, ánh mắt vốn giá băng như tuyết dần tan chảy, hóa thành hồ nước tĩnh lặng dưới đêm trăng. Vẫn lạnh, nhưng ít nhất cũng không còn băng giá đến nhức nhối. Hắn lặng lẽ nhìn người kia, không chen lời.

 

Tạ Linh cười nhẹ, “Lúc đó thật sự nghĩ đời mình đúng là khổ, nhưng nghĩ lại thì, ai sống ở đời mà không đang vùng vẫy trong bùn lầy? Đường do mình chọn, đã chọn thì đừng trốn tránh, sợ gì.”

 

Y quay sang Thẩm Từ Thu, nụ cười sáng rỡ lại trêu chọc: “Vừa rồi chẳng qua là đầu óc hơi mệt, tiện tay đập xuống bàn một cái. Thật đấy, không có gì đâu. Kể chuyện cho huynh nghe một chút, giờ thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”

 

Thẩm Từ Thu nghe xong, gật đầu. Vừa nãy hắn đã phát hiện trong động tĩnh kia có linh khí chấn động, đâu tin nổi cái lý do “lỡ tay đập tủ” kia, mới đến xem. Lúc này thì hắn thật sự tin rồi.

 

Tạ Linh lần này, tuy mở đầu là bịa chuyện, nhưng sau cùng lại thật lòng kể ra cảm xúc xuất phát từ đáy lòng, cũng là vì chuỗi biến cố rối rắm trước đó dồn nén mà thành, khiến người ta không thể không tin.

 

Thẩm Từ Thu thấy y thở nhẹ, giãn vai, đúng là không có gì đáng lo, liền xoay người trở lại phòng trong. Trước khi rời đi, hắn tiện tay đặt xuống mép giường một khối chú văn thạch.

 

“Thanh tâm tĩnh thần.” Hắn nói.

 

 Thông minh như Tạ Linh, đương nhiên sẽ nhận ra nếu Thẩm Từ Thu có thể đứng từ xa giải trừ mệnh chú cho y, thì chắc chắn là người đã đi rất sâu vào thuật phù văn, có thể gọi là thâm bất khả trắc. Mà loại người như thế, nếu thật muốn ra tay, tốt nhất là nên tránh xa một chút mới an toàn.

 

Nhưng Tạ Linh thì không vậy.

 

Y không những không né tránh, còn dám đeo ngọc bội do Thẩm Từ Thu đưa thậm chí sợ người khác nhìn không thấy, còn chuẩn bị đủ loại màu sắc, hoa văn, thay đổi tùy hứng để mang hàng ngày.

 

Giờ nhìn thấy khối thanh tâm thạch mới được đặt xuống, y không hề chần chừ, cầm lên ngay, cẩn thận đặt bên gối như bảo bối, còn điều chỉnh vị trí kỹ càng.

 

Thẩm Từ Thu liếc mắt nhìn, không nói gì. Hắn hờ khép mắt, ánh nhìn trầm xuống, lặng lẽ trở lại phòng trong.

 

Hắn ngồi xuống một lần nữa, bắt đầu nhập định.

 

Lần này, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Không lâu sau, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Tạ Linh truyền đến từ phía sau bình phong.

 

Cảnh giới Nguyên Anh vừa củng cố xong, cộng thêm ảnh hưởng của uy áp từ Kim Tiên lúc trước, Thẩm Từ Thu cảm giác thần thức của mình cũng mạnh hơn một bậc thậm chí một phân hồn hóa thân của hắn cũng đã tự đột phá lên cao thêm hai giai.

 

Hắn nhắm mắt, bắt đầu thử lại phân hồn hóa thân thuật.

 

Một luồng linh quang rơi xuống đất, lấp lánh giữa màn đêm, rồi từ mặt đất chậm rãi dựng dậy một thân ảnh giống hắn như đúc. Không còn là bóng mờ mơ hồ như trước, mà là một phân thân hoàn chỉnh, từ ngũ quan đến trang phục, từng chi tiết đều chân thực như chính bản thể.

 

Khi phân hồn hoàn toàn ngưng tụ thành hình, Thẩm Từ Thu bỗng cảm nhận được một tiếng “rắc” vang lên trong đầu. Không đau đớn, nhưng cả trời đất như đảo lộn, tựa như một cơn hải triều bất ngờ ập đến, cả người hắn bị chia làm hai nửa, mỗi nửa đều không thể trụ vững, bị sóng dữ cuốn đi, lạc trong xoáy nước như lục bình giữa dòng, cơn hoảng loạn và choáng váng khổng lồ trong chớp mắt đã nhấn chìm toàn bộ thần trí!

 

Cũng may những ngày qua hắn khổ luyện tu tâm không hề uổng phí. Gần như bằng ý chí thuần túy, hắn cưỡng ép đinh một đoạn phù mộc vào trong sóng biển ý thức, rồi nhanh chóng lần theo tơ vàng của bản tâm, kéo phần hồn bị vỡ kia về lại, cột chặt chính mình.

 

Chờ đến khi thần trí ổn định, sóng dữ đã bị ép xuống đáy, hắn mới định thần nhìn kỹ lại linh đài nào có bị cắt làm hai? Tất cả chỉ là ảo giác do thần trí và linh lực tiêu hao quá lớn khi điều khiển hóa thân, vượt xa trạng thái thông thường nên mới tạo ra cảm giác chấn động như vậy.

 

Khó trách Nhiên Hồn lão tổ khi truyền thừa từng không tiếc lời nhấn mạnh về việc “giữ vững bản tâm”. Khi đó nghe thì có vẻ rườm rà, nhưng giờ nghĩ lại, quả là lời dạy tận tâm của tiền bối.

 

Thẩm Từ Thu men theo sợi tơ vàng kia nhìn ra ngoài. Tuy bản thể vẫn đang nhắm mắt tĩnh tọa, nhưng hắn có thể nhìn thấy mọi hình ảnh thông qua con mắt của hóa thân. Hắn thử nhúc nhích tơ vàng thao túng phân thân, thân ảnh kia tay chân cứng đờ chấn động nhẹ, còn kém xa sự linh hoạt khi vận dụng hoa ảnh trước đó.

 

Cảm giác này hoàn toàn khác so với việc thao tác ảnh hoa khi ấy hắn chỉ truyền thần thức và linh khí, còn lúc này, phân thân kia giống hệt bản thể hắn, từ thần trí đến cảm giác đều cần phải thích ứng lại từ đầu.

 

Cũng may trước đó đã có nền tảng. Thử vài lần, hắn dần tìm lại được cảm giác điều khiển nhưng vẫn còn phải luyện nhiều. Khi thu hồi phân thân, chính tay chân bản thể của hắn cũng tê rần, không khỏi cảm thấy hơi không quen.

 

Phân hồn hóa thân đạt tới giai đoạn này, theo ghi chép trong công pháp, phải tìm được “định thần điểm”.

 

Tức là một điểm neo cho thần thức, giống như chiếc đinh ghim vào linh đài, giúp bản thân luôn giữ vững bản tâm dù có xảy ra biến cố gì. Cách thực hiện thì mỗi người mỗi khác, không ai giống ai, chỉ có thể tự mình lần mò tìm ra.

 

Vậy phải ghim vào thứ gì đây?

 

Thứ đầu tiên Thẩm Từ Thu nghĩ đến chính là thù hận.

 

Trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, hắn ôm đầy hận ý. Trọng sinh trở về, vừa mở mắt vẫn là hận. Thù hận đã trở thành một loại chấp niệm, một điểm neo bản tâm vô cùng hữu hiệu.

 

Hắn nhìn chăm chú vào linh đài của mình.

 

Nếu đem hình ảnh của Huyền Dương Tôn và Mộ Tử Thần khắc lên đó… thì quả thật quá nặng mùi ghê tởm. Trước đây, hắn có thể cảm thấy như vậy cũng không sao, từng lần nhìn lại, là từng lần thù hận gia tăng, nhắc nhở bản thân vì sao mà sống tiếp.

 

Nhưng hôm nay, khi đối diện với linh đài thanh tịnh, sau một thoáng nghĩ đến hận thù, hắn lại nhớ tới những thứ khác.

 

Những thứ ấy chẳng khắc cốt ghi tâm như thù hận, thậm chí có thể coi là vụn vặt, một vài câu nói, một món đồ nhỏ, một tiếng cười không rõ ý vị…

 

Không mãnh liệt, cũng chẳng sâu sắc. Nhưng chúng như những hạt cát lặng lẽ trôi theo dòng nước trong tim, tuy nhỏ bé mà bền bỉ. Khi cố tình nhặt lên, lại thấy chúng không trượt khỏi kẽ tay, mà nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

 

Chỉ cảm thấy một chút ấm áp đang cọ nhẹ trong lòng bàn tay.

 

Thẩm Từ Thu ngồi lặng trong linh đài thật lâu, không rõ bên ngoài trời đã sáng từ lúc nào. Sau đó, hắn bắt đầu lưu lại dấu vết trên linh đài của mình.

 

Vốn là người quen tay trong việc khắc phù, luyện khí, dựng trận, nên với hắn, việc dùng thần thức để vẽ chẳng khác gì thở. Đợi lâu như vậy, nhưng lúc bắt tay vẽ, từng nét như rót ra từ đáy lòng, vô cùng nhanh gọn tựa như vài nét bút đã đúc nên một linh hồn.

 

Trên linh đài của hắn, một con chim nhỏ màu đỏ hiện ra.

Nam Cung Tư Uyển

 

Hình dạng rõ ràng, thần thái kiêu ngạo và tràn đầy sinh khí, vừa nhìn đã biết là một loài chim trời ngang ngược không dễ thuần phục.

 

Từ nay về sau, đó chính là miêu điểm linh đài của Thẩm Từ Thu.

 

Gặp phải tâm cảnh d.a.o động, chỉ cần nghĩ đến nó, là có thể cảm nhận được một tia ấm áp như nắng sớm, xen lẫn hương ngọt thanh nhè nhẹ như mật hoa.

 

Làm xong tất cả, khi Thẩm Từ Thu mở mắt quả nhiên trời đã sáng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh dương xuyên qua cửa sổ tinh xảo chiếu rọi vào phòng, trên mặt đất hình thành từng mảng bóng sáng như thể có thể xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Bức họa này sẽ thay đổi theo chuyển động của mặt trời, suốt một ngày biến hóa mấy lần, một tiểu xảo mang chút thi vị đời thường.

 

Chính là những thứ vụn vặt như thế này, mới cấu thành một con người sống động.

 

Ngay cả người luôn thấy đi dạo phố là lãng phí thời gian tu luyện như Thẩm Từ Thu, lúc này cũng đặc biệt dừng ánh mắt lại trên mảng bóng sáng đó một lát—l mãi cho đến khi bên trong hình bóng phản chiếu hiện lên một người khác, đồng thời vang lên tiếng leng keng ngoài cửa.

 

Thẩm Từ Thu chớp mắt, đồng tử lưu ly khẽ động, hoàn hồn.

 

Hắn đứng dậy, đẩy bình phong ra gian ngoài, Tạ Linh đã không còn ở đó nữa. Mép giường đã thay bằng chiếc tủ mới, còn người kia thì đang buộc một túi thơm nhỏ bên gối, bên trong đựng chính là viên thanh tâm chú văn thạch mà Thẩm Từ Thu từng để lại.

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu dừng lại trên túi thơm kia, lập tức có chút nghẹn lời.

 

Hình như, có ai đó lại vụn vặt quá đà rồi thì phải?

 

Hắn đẩy cửa bước ra, liền nhìn thấy ở đình hóng gió phía xa, Tạ Linh đang ngồi dựa, tay cầm một quyển sách gì đó, lật xem như có như không. Trên bàn bày đầy trái cây, điểm tâm, rượu ngon đủ cả không thiếu thứ gì. Ngoài đình, một bức “Đào Nguyên Xuân Cư Đồ” đang lơ lửng giữa không trung, tản ra quang ảnh mơ hồ, khiến cả khung cảnh trông như đang ở trong mộng xuân.

 

Lúc này, thuộc hạ bên ngoài đang bận rộn dời đá kỳ thạch vào bên trong đình.

 

Hửm?

 

Kỳ thạch?

 

Thẩm Từ Thu hơi sững người.

 

Quay đầu nhìn lại, liền thấy cách đó không xa có người đang vác từng khối đá quý hiếm về phía đình, xa hơn nữa, có người còn đang đào, hoặc phá hủy từng phần địa tầng, đó chính là những kỳ thạch trân quý khắp Đông Vân Cảnh.

 

Hiển nhiên, thất điện hạ cảm thấy chỉ chiếm cứ nơi này là chưa đủ. Nắm trong tay mới là thật, nên vừa mới an cư xong, liền gấp gáp thu gom báu vật vào túi trước đã rồi tính tiếp.

 

Một tên thuộc hạ đi ngang qua núi giả, hỏi Tạ Linh:

“Điện hạ, mấy thứ này hủy luôn chứ ạ?”

 

“Đừng, chừa lại chút cảnh sắc đi,” Tạ Linh ngẩng đầu, ngữ khí lười biếng nhưng vững vàng, “Đông Vân Cảnh này dọn một lượt là đủ rồi, mấy thứ dùng để trang trí ấy, tạm thời đừng động vào. Ta còn muốn thưởng phong ngắm cảnh.”

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Hắn đứng ngay cửa điện, nhất thời chẳng nói được lời nào. Bên kia, Tạ Linh cũng đã phát hiện ra hắn đến, từ trong quyển sách ngẩng đầu lên, cười với hắn một cái. Nụ cười kia, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng ban mai.

 

Thẩm Từ Thu bước lại gần, đi ngang qua mấy tên thuộc hạ đang mồ hôi nhễ nhại chuyển kỳ thạch. Một người trong số đó không quên nghiêm túc chào hỏi: “Thẩm tiên trưởng.”

 

Thẩm Từ Thu thoáng khựng lại, mãi sau mới phản ứng kịp. à, là gọi mình.

 

Thân phận của Thẩm Từ Thu là vị hôn phu của Tạ Linh, chuyện xưng hô thế nào, cấp dưới của Tạ Linh đã cân nhắc cả đêm. “Đại nhân” thì quá xa cách, “đạo hữu” lại không đủ trọng thị, cân nhắc tới lui cuối cùng chọn ra được hai phương án, rồi để Khổng Thanh mang đến cho Tạ Linh quyết định.

 

Tạ Linh quăng ánh mắt nhìn một vòng, phất tay chọn luôn hai chữ “tiên trưởng”.

 

Khổng Thanh thì thò đầu hóng hớt: “Vậy khi nào chúng ta có thể gọi hắn là điện hạ?”

 

Ngươi hỏi ta chừng nào mới rước được người về?

 

Tạ Linh đầy tự tin, cười đáp: “Tuyệt đối không lâu nữa!”

 

Nói thì nói thế nhưng y cũng hiểu rõ, dù có thể mau chóng rước được người, đến ngày thật sự có thể bình an tổ chức lễ hợp tịch vẫn còn cả một đoạn đường dài.

 

Y và Thẩm Từ Thu hiện tại đều nợ nần quấn thân, phía trước còn một núi chuyện phải giải quyết.

 

Trong tuyến chính của cốt truyện, y còn phải trải qua một đại kiếp, một tử kiếp không thể tránh.

 

Nhưng yên tâm, y sẽ dục hỏa trùng sinh.

 

Không sai, Tạ Linh vốn không phải khổng tước, mà là phượng hoàng.

 

Hai đại yêu va vào số mệnh, huyết mạch hòa trộn, sinh ra một thần thú phản tổ hiếm thấy.

 

Trong nguyên tác, mẹ ruột của vai chính sau khi sinh ra y, phát hiện đứa nhỏ này là phượng hoàng, không những không mừng rỡ, ngược lại còn muốn bóp c.h.ế.t y ngay trong tã lót.

 

Nếu không phải lúc ấy người bên cạnh đông, rất có thể bà ta đã ra tay thật rồi.

 

Bởi vì một thần thú như vậy hàm chứa thiên mệnh, có thể bị yêu hoàng trực tiếp nuốt sống, căn bản bà ta sẽ không được lợi gì cả.

 

Khổng Tước tộc có một loại bí pháp để che giấu chân thân, nhưng bí pháp ấy cần rất nhiều sinh mệnh tế luyện, bao gồm cả huyết nhục thân nhân, chính là bà ta.

 

Mẹ ruột của Tạ Linh không cam lòng. Nhưng những trưởng lão từng ủng hộ bà ta đều muốn giữ lại thần thú, đến bước này, bà ta lui cũng không được nữa. Bọn họ đưa bà ta lên đàn, tự nguyện dâng mạng sống, hợp lực thi thuật, che giấu chân thân cho Tạ Linh.

 

Tham lam một hồi, bà ta đến cả con ruột cũng muốn làm quân cờ, cuối cùng gặp phải phản phệ, tự chuốc lấy kết cục.

 

Từ đó, thân thể thật của tiểu vai chính bị dùng bí pháp phong ấn thành kim loan trong tộc gọi là “kim khổng tước” để ngụy trang.

 

Loại bí thuật này lấy mạng người làm giá, đến cả yêu hoàng cũng không nhìn ra chân thân của y.

 

Sau đó y được tỷ tỷ cùng mẹ khác cha nuôi nấng, một người ôn hòa và dịu dàng hơn hẳn. Từng cố ngăn cản mẫu thân y làm điều sai trái, nhưng bà ta một ý đã quyết, không chịu nghe ai. Một bước đi sai, không thể quay đầu.

 

Trong nguyên tác, vai chính phải đến Đại Thừa kỳ mới trải qua tử kiếp, thức tỉnh lực lượng niết bàn, tu vi đại tăng, phượng hoàng chân thân lộ ra trước thiên hạ.

 

Nhưng hiện tại Tạ Linh chờ không được lâu như vậy.

 

Trong vòng 5 năm, y phải tự mình định ra ngày c.h.ế.t của bản thân.

 

Trước đó, y phải chuẩn bị sẵn sàng vì chính mình, cũng vì Thẩm Từ Thu.

 

Thẩm Từ Thu không quen bị người ta chào hỏi, chỉ khẽ gật đầu với thuộc hạ của Tạ Linh, sau đó bước vào đình hóng gió.

 

Tạ Linh lập tức giới thiệu: “Điểm tâm có bỏ thêm mật hoa hảo hạng nhất, huynh nếm thử xem.”

 

Thẩm Từ Thu liếc qua mâm điểm tâm trước mặt, chưa vội động đũa: “Ngươi sợ Yêu Hoàng thu lại Đông Vân Cảnh?”

 

Nếu không thì sao vội đóng gói kỳ thạch sớm thế?

 

Tạ Linh bật cười, rót cho hắn chén trà hoa, mùi hương lững lờ theo gió mà bay: “Không đâu, lão sẽ không quản. Nhưng mấy tài nguyên luyện khí luyện đan thượng hạng này, tự tay giữ lấy vẫn yên tâm hơn.”

 

Y chống tay nhìn trời xanh nắng ấm, cười nói như lơ đãng, nhưng ánh mắt sáng lên:

“A Từ, huynh đã từng nghĩ tới chuyện khai tông lập phái chưa?”