Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 77



Khi Thẩm Từ Thu và Tạ Linh bước vào Lâm Lang Các, khắp đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, kế đó là từng đợt tiếng hít khí lạnh vang lên không dứt.

 

Thẩm Từ Thu thật ra không quen lắm với việc mặc trang phục kiểu này.

 

Ngày thường hắn mặc áo bào trắng bạc, thoạt nhìn đơn giản, nhưng dù sao cũng là đại sư huynh của Ngọc Tiên Tông, đồ mặc tuy không phô trương nhưng cũng không phải loại bình thường. Có điều so với bộ cẩm y hoa phục ba lớp trong ngoài hôm nay, đúng là một trời một vực.

 

Tuy không quen, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía mình, sắc mặt Thẩm Từ Thu vẫn không hề d.a.o động.

 

Hắn cứ thế đứng đó, như thể trời sinh đã là bậc hậu duệ quyền quý, sinh ra để khoác lên mình lụa là gấm vóc, kim ngọc châu báu. Trong Lâm Lang Các, những người được gọi là “kim chi ngọc diệp” khác, không ai có thể sánh với hắn dù chỉ một phần về khí chất hay phong thái bẩm sinh.

 

Chỉ có người đứng cạnh hắn Tạ Linh mới có thể dung hòa hoàn hảo với hào quang ấy, như thể trời định sánh vai, ánh sáng của cả hai cùng tỏa ra rực rỡ.

 

Hôm nay Tạ Linh đội kim quan, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, khoác trên người áo bào đỏ rực thêu mây lửa, tay áo rộng bay phấp phới khiến gương mặt anh tuấn càng thêm khí thế hiên ngang. Dáng người cao ráo được tôn lên rõ rệt, tay cầm quạt xếp, đúng kiểu thiếu niên phong lưu phóng khoáng, như thần tiên cưỡi gió mà đến.

 

Một mình y đã rất bắt mắt, nay còn đứng sóng vai với Thẩm Từ Thu, quả đúng là “ngọc hợp châu liên”, trời sinh một cặp.

 

Tuy không quen mặc như vậy, nhưng Thẩm Từ Thu cũng không lộ ra chút xao động nào. Điều thật sự khiến hắn thấy bối rối không phải là trang phục, mà là bàn tay đang được Tạ Linh nắm lấy.

 

Lúc mới quen, Tạ Linh vì muốn thử hắn, từng ngang nhiên chủ động bắt tay, nhưng lúc đó cả hai đều đang tranh cao thấp, tay siết rất mạnh, đầu óc chỉ nghĩ đến việc đối đầu, chứ không có chút cảm xúc tinh tế nào gọi là “giao tâm”.

 

Nay thì khác.

 

Tay Tạ Linh nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng, không quá chặt, đủ để nếu Thẩm Từ Thu muốn rút tay thì vẫn có thể rút về bất cứ lúc nào. Nhưng trong cái nhẹ nhàng đó, lại ẩn chứa chút không nỡ buông, như thể đang trân trọng một vật quý giá.

 

Linh vũ bên tai Thẩm Từ Thu khẽ lay động, ánh sáng khúc xạ lấp lánh qua từng sợi lông chim.

 

Hắn chưa từng được ai đối xử trân trọng như vậy.

 

Suốt đời hắn, mọi việc đều phải hoàn hảo, xuất sắc là điều đương nhiên, thất bại là sai trái. Hắn bị đặt lên đài cao, kẻ ngoài nhìn tưởng vinh quang, nhưng càng đến gần càng nhận ra, đó chỉ là xiềng xích hoa lệ trói buộc tứ chi, sau lưng là cả ngọn núi nặng nề.

 

Mà Tạ Linh lúc này, chẳng chút ngại ngần phô ra sự tự hào và hãnh diện, chỉ vì được nắm tay hắn.

 

Như đang nói với cả thế gian: “Người đứng cạnh ta là người ta quý trọng nhất, điều này đủ để khiến ta kiêu ngạo.”

 

Nếu giờ phút này là nguyên thân, Tạ Linh chắc chắn đã ngẩng cao cổ, cằm hếch đến tận trời rồi.

 

Khi giúp Thẩm Từ Thu chọn đồ xong, Tạ Linh còn ngẩn người mất một lúc, trong lòng giằng xé dữ dội: một bên muốn khoe ra cho cả thiên hạ biết Thẩm Từ Thu đẹp đến nhường nào, một bên lại muốn giấu kín không ai được nhìn.

 

Cũng đúng thôi, ai mà không động lòng trước Thẩm Từ Thu như vậy?

 

Ngay lúc này, trong lòng Tạ Linh vừa gào rú vừa đắc ý: “Đẹp chưa? Hâm mộ chưa? Không sai, A Từ của ta chính là mỹ nhân khuynh thế!”

 

Y còn cố ý đảo mắt nhìn sang hai phòng bên kia lầu hai nơi tam hoàng nữ và tứ hoàng tử đang ngồi rồi nhếch môi đầy khiêu khích: “Cho các ngươi nhìn thêm một cái, là đã ban ơn lắm rồi.”

 

Tạ Linh nắm tay Thẩm Từ Thu, đưa hắn bước lên lầu.

 

Người hầu của Lâm Lang Các lập tức tiến đến dẫn đường, ghế lô mà Tạ Linh đã đặt nằm đối diện với ghế lô của tam hoàng nữ và tứ hoàng tử.

 

Ghế lô vốn có trận pháp bảo hộ, khi kích hoạt sẽ tạo ra kết giới mỏng, giúp người bên trong không bị ai nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên ngoài rõ ràng.

 

Tuy nhiên, một số khách nhân thích phô trương, không muốn che chắn gì cả chẳng hạn như tam hoàng nữ và tứ hoàng tử, họ trực tiếp để lộ toàn bộ sương phòng.

 

Thế là Tạ Linh cũng cố ý không mở kết giới, ngang nhiên ngồi đối diện hai người đó, còn cố tình nhướng mày trêu tức.

 

Tứ hoàng tử nhìn thấy Thẩm Từ Thu thì sững người, hồi lâu mới nghiến răng nói:

 

“Hắn sao cũng ở đây?!”

 

Người hầu bên cạnh không dám hé răng, sợ chọc giận hắn.

 

Trước đây, tam hoàng nữ và tứ hoàng tử từng định kéo người đến Đông Vân Cảnh gây sự với Tạ Linh, nhưng chưa ra tay thì hai bên lại cãi nhau, nội chiến trước. Người họ phái đi cũng chẳng ai quay về, có lẽ đều đã bị Tạ Linh xử lý gọn.

 

Đông Vân Cảnh là địa bàn của yêu hoàng, các hoàng tử hoàng nữ dù bất mãn cũng phải dè chừng, sợ đắc tội yêu hoàng. Nhưng chờ mãi không thấy yêu hoàng có động tĩnh gì, mọi người mới thật sự tin rằng yêu hoàng hoàn toàn mặc kệ, Đông Vân Cảnh giờ đã là của Tạ Linh.

 

Cứ thế họ bị Tạ Linh vượt mặt, chiếm cứ trước. Giờ muốn đoạt lại đâu có dễ.

 

Tứ hoàng tử vừa tức vừa hận, nhớ lại năm xưa chính hắn là người dẫn đầu giẫm đạp Tạ Linh lúc bị phế tu vi, mong y c.h.ế.t càng sớm càng tốt.

 

Vậy mà giờ đây, Tạ Linh không những không chết, còn hồi phục hoàn toàn, đường đường trở về yêu hoàng cung…

 

Tứ hoàng tử hít sâu: Giữa hắn và Tạ Linh, đã không còn đường lui. Hắn còn có thể hợp tác với tam hoàng nữ nếu cần, nhưng với Tạ Linh tuyệt đối không thể.

 

Tạ Linh đúng là mạng lớn. Vào Ngọc Tiên Tông cũng không bị xé xác, lại còn có người bảo vệ y, giúp y khôi phục tu vi. Người đó không ai khác ngoài đại đệ tử Ngọc Tiên Tông Thẩm Từ Thu.

 

Ban đầu ai cũng nghĩ Thẩm Từ Thu chỉ giúp Tạ Linh vì lý do nào đó, không ngờ giờ lại công khai dẫn y theo bên người, phô trương như vậy, khiến người ta càng không tin giữa hai người không có tình cảm thật sự.

 

Tứ hoàng tử âm thầm suy đoán: e rằng Thẩm Từ Thu đã có hôn ước với Tạ Linh từ trước, hoặc hai người đã lén qua lại từ lâu, chẳng qua người ngoài không hay biết. Chứ nếu không, sao hắn lại chọn một kẻ “phế vật” làm vị hôn phu?

 

Tạ Linh đã cho hắn cái giá gì? Cần phải tìm cách tiếp cận Thẩm Từ Thu thôi. Có khi hắn cũng thuyết phục được người kia thì sao?

 

Nghĩ đến đây, tứ hoàng tử không khỏi nở nụ cười lạnh: chuyện này không thể để một mình Tạ Linh hưởng lợi được.

 

Bên trong ghế lô, người hầu lần lượt bày ra trà ngon rượu quý và các món điểm tâm thượng hạng. Những thứ này đắt đỏ vô cùng, dân thường không dám mơ tới, nhưng ở đây thì chỉ là đồ đi kèm miễn phí, bởi chi phí đặt ghế lô đã đủ để xếp thành núi.

 

Thẩm Từ Thu ngồi đoan chính trong phòng, trái ngược hẳn với dáng vẻ thoải mái của Tạ Linh đang tựa tay lên ghế, nhếch môi nói:

 

“Bọn họ chắc đang chửi ta trong bụng rồi.”

 

Thẩm Từ Thu chỉ yên lặng uống trà, không nói gì.

Nam Cung Tư Uyển

 

Lâm Lang Các bên trong được trang trí lộng lẫy, trung tâm là một đài cao vươn thẳng lên trời, các tầng lầu bao quanh đài tạo thành hình trôn ốc lên đến tận đỉnh. Đứng ở tầng dưới nhìn lên, có cảm giác như có thể thấy tận mây trời.

 

Tạ Linh mang theo Hắc ưng và vài người của tộc Khổng Tước làm thị vệ. Khổng Thanh không có mặt hôm nay, bận việc khác. Phiên đấu giá này không quá long trọng, tầng hai tầng ba vẫn còn nhiều ghế trống, nhưng tầng một đã bắt đầu náo nhiệt. Nhiều sương phòng vốn để trống giờ cũng đã hạ kết giới, báo hiệu sắp có chuyện hay xảy ra.

 

Buổi đấu giá sắp bắt đầu. Nếu những vị khách quý kia thật sự muốn mua vật gì, họ đã đến sớm rồi, đâu cần đợi đến lúc này. Thẩm Từ Thu nghi ngờ, chắc không ít người nghe tin Tạ Linh xuất hiện nên mới vội vã kéo tới xem náo nhiệt.

 

Phía dưới lầu, một vị đấu giá sư nở nụ cười niềm nở bước lên bục cao ở trung tâm.

 

Tạ Linh thu ánh mắt nhìn ra bên ngoài về, nhẹ nhàng chớp mắt với Thẩm Từ Thu.

 

Thẩm Từ Thu tay đang bưng chén trà hơi khựng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu đáp lại.

 

Sau khi đấu giá sư nói vài lời mở màn khách sáo, một tiếng trống đồng vang lên buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

 

Giọng nói của đấu giá sư mang theo linh lực, âm thanh dễ nghe, rõ ràng từng chữ một vang khắp đại điện:

“Kỳ vật đầu tiên, Giáng Châu Thảo đã ba trăm năm tuổi, giá khởi điểm một trăm linh thạch!”

 

Một trăm linh thạch!

 

Thẩm Từ Thu biết rất rõ: trước đây nhà đấu giá này với những vật phẩm bình thường chỉ dùng vàng bạc để giao dịch. Còn linh thạch đó là tài nguyên tu luyện quý giá, vừa có thể tăng tu vi, vừa có thể dùng như tiền tệ, vô cùng trân quý. Không phải ai cũng móc ra được cả nắm linh thạch để đấu giá.

 

Nhưng ở “Tương Kiến Hoan”, bất kể là nơi ở hay mua đồ, mọi người đều ngầm hiểu rằng: chỉ dùng linh thạch giao dịch. Vàng bạc? Không có tư cách đặt lên bàn.

 

Thẩm Từ Thu nhớ lại kế hoạch của Tạ Linh đối phương muốn đấu giá một bản cổ pháp tàn quyển, nhưng lại không muốn bị người khác đoán ra mục đích, vì vậy không thể chỉ xuất hiện khi có tàn quyển được đưa lên. Cho nên hắn phải tới đây đánh nghi binh, phối hợp giúp Tạ Linh.

 

Ngay từ khi vật phẩm thứ nhất được đưa lên, tất cả chỉ là bước chuẩn bị.

 

Khi đến vật phẩm thứ ba một khối ngọc khắc chú văn được đưa lên đài, Thẩm Từ Thu lạnh nhạt cất tiếng đầu tiên:

“Hai trăm.”

 

Âm thanh trong trẻo như nước suối ấy vừa vang lên, cả hội trường lập tức lặng ngắt. Một lát sau, mới có người dè dặt ra giá:

“… Ba trăm?”

 

Đấu giá mà cũng nói với ngữ điệu không chắc chắn như vậy à? Tứ hoàng tử bật cười chế giễu.

 

Ngay sau đó, người ra giá không còn là Thẩm Từ Thu mà là Tạ Linh.

 

“Năm trăm,” giọng y thong thả, bình tĩnh như không.

 

Tứ hoàng tử nheo mắt lại.

 

Sau lần đầu tiên lên tiếng, Thẩm Từ Thu liền im lặng. Giá cả nhanh chóng bị đẩy lên sáu trăm, bảy trăm, tám trăm, một ngàn mà người báo giá vẫn chỉ là Tạ Linh.

 

Tứ hoàng tử nhếch môi cười lạnh: Vì một mỹ nhân mà tranh mua bảo vật sao? Nếu vậy thì hắn tuyệt đối không để Tạ Linh được như ý!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù hắn không có hứng thú với khối ngọc kia, cũng phải lên tiếng cạnh tranh.

 

“Hai ngàn!”

 

Thẩm Từ Thu nâng chén trà, từ trong phòng riêng nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía Tứ hoàng tử. Đối phương ngẩng cao cằm, kiêu căng đáp lại ánh nhìn đó.

 

Tạ Linh vẫn không nóng không vội:

“Ba ngàn.”

 

Tứ hoàng tử: “Bốn ngàn!”

 

Tạ Linh: “Năm ngàn.”

 

Đến mức giá hai ngàn, những người khác đã sớm ngừng cạnh tranh. Ai ai cũng ngầm hiểu, Tạ Thất và Tạ Tứ nhất định sẽ đấu đá một trận giờ thì đúng rồi.

 

Cả hai thay nhau ra giá, một người đẩy, một người theo, giá cả tăng vọt nhanh chóng, sớm đã vượt xa giá trị thực của món vật.

 

Tứ hoàng tử cười lạnh, quyết tâm phải cho Tạ Linh một đòn phủ đầu:

“Một vạn!”

 

Tạ Linh chưa kịp dứt câu “Hai—” thì…

 

Giọng của Thẩm Từ Thu bất ngờ vang lên, lạnh lùng mà dứt khoát:

“Ta từ bỏ.”

 

Tạ Linh lập tức ngậm miệng.

 

Tứ hoàng tử nhướng mày:

“Hử? Vậy là… từ bỏ thật sao?”

 

Người dẫn đấu giá bắt đầu đếm ngược:

“Một vạn một lần, một vạn hai——”

 

Ngay lúc đó, Tứ hoàng tử liếc thấy Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đang ghé sát vào nhau thì thầm gì đó. Hai người vừa nói vừa lén liếc nhìn về phía hắn, ánh mắt Tạ Linh rõ ràng lộ vẻ không vui, liếc hắn một cái sắc lẻm, Tứ hoàng tử lại càng đắc ý, tâm tình khoan khoái.

Muốn mua đồ lấy lòng mỹ nhân mà thất bại ngay từ đầu, không mất mặt mới là lạ! Tứ hoàng tử âm thầm cười thầm: Đáng đời.

 

Nhưng nếu hắn biết Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đang nói gì, có cho hắn mười lá gan, hắn cũng chẳng còn cười nổi.

 

“Ngươi vừa lên tiếng ra giá, hắn đã thật sự theo luôn, người Yêu Hoàng Cung đều giàu vậy à?” Thẩm Từ Thu nhàn nhạt nói, “Bỏ một vạn mua món chỉ đáng một ngàn?”

 

Khối ngọc khắc chú kia giá thị trường cao lắm chỉ năm trăm, xét thêm đấu giá, được ngàn là quá rồi.

 

Tạ Linh vừa liếc Tứ hoàng tử ra vẻ không phục, vừa vui vẻ đáp:

“Không không, người giàu là ta, không liên quan tới đám họ đâu. Hắn dễ cắn câu thế không phải vì túi tiền rủng rỉnh, mà đơn giản là ngu thôi.”

 

Thẩm Từ Thu gật đầu: “Đúng là nhìn ra rồi.”

 

Tứ hoàng tử có thể ở Yêu Hoàng Cung sống tới giờ, chủ yếu là nhờ đánh cờ khéo léo, cộng thêm có ngoại tộc hậu thuẫn, chứ nếu chỉ dựa vào cái tính tình đó, sớm toi tám trăm lần rồi.

 

Đây chính là kế hoạch của Tạ Linh. Hôm nay y đang đóng vai vị hoàng tử vì vị hôn phu mà không tiếc vung tiền như rác, diễn đến nơi đến chốn, một bước không lệch.

 

Khi món thứ năm được đưa lên, Thẩm Từ Thu lại tiện miệng hô giá đầu tiên.

Vẫn như trước, hắn lên tiếng trước, rồi Tạ Linh theo sau, tiếp đó là Tứ hoàng tử nhập cuộc.

 

Giá lên đến ba mươi ngàn, Thẩm Từ Thu bất ngờ nói:

“Được rồi, ta bỏ.”

 

Tứ hoàng tử lập tức bật cười lớn.

Tạ Linh thì lộ vẻ không ngờ, còn hơi bực bội, nhưng Thẩm Từ Thu nhẹ nhàng kéo áo y một cái, y lập tức thu lại cảm xúc.

 

Tứ hoàng tử thấy cảnh đó, nghĩ bụng: Thẩm Từ Thu còn biết điều, nhưng Tạ Linh xem ra sắp phát nổ rồi.

Nếu là hắn, hắn tuyệt đối sẽ tiếp tục hô giá giữ thể diện. Có tiền mà cũng không dám vung? Nhục!

 

Lần sau, Thẩm Từ Thu lại chỉ vào một món đồ chơi nhỏ, kết quả lại bị Tứ hoàng tử nẫng tay trên.

Lần này, giá đã vọt lên đến hai mươi vạn.

Tứ hoàng tử bỏ hai mươi vạn mua một món chính mình không cần, đôi lông mày bắt đầu giật giật.

 

Tạm chấp nhận được, vẫn còn ổn.

 

Khán giả xung quanh dần dần lộ vẻ vi diệu.

Liên tiếp bị cướp mất mấy món như vậy, Tạ Linh vẫn nhịn được?

 

Ai cũng biết: quá tam ba bận.

 

Nhưng Thẩm Từ Thu lại cảm thấy… còn nhịn thêm chút nữa cũng được. Đợi thêm một món, thuận tay lại để Tứ hoàng tử bỏ thêm ít linh thạch.

 

Nhưng khi món kế tiếp được đưa lên, Thẩm Từ Thu thoáng khựng lại.

 

Một khối huyền cấp thượng phẩm băng tinh ngọc——

Thứ này, hắn thực sự vừa mắt. Nếu đem luyện thành pháp khí, thậm chí có thể đột phá lên địa cấp.

 

Tới cấp bậc này, đã không còn là hạng đồ rẻ tiền nữa.

 

“Khởi điểm hai mươi vạn linh thạch! Mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn!”

 

Tiếng người dẫn đấu giá vừa vang lên, cả hội trường im lặng.

Thẩm Từ Thu mím môi, sau mới mở miệng:

“Hai mươi mốt vạn.”

 

“Hai mươi mốt vạn!”

 

Tạ Linh: “Hai mươi mốt vạn năm ngàn.”

 

Ngay khi hắn ra giá, Tứ hoàng tử lại lập tức chen vào: “Hai mươi hai vạn!”

 

Tạ Linh gập cây quạt lại: “Hai mươi ba.”

 

Tứ hoàng tử: “Hai mươi ba vạn một ngàn!”

 

Tạ Linh: “Hai mươi bốn.”

 

Tứ hoàng tử khẽ nhíu mày, cảm giác có gì đó sai sai.

Cách Tạ Linh ra giá dường như đã khác.

Nhưng hắn chỉ do dự một giây, khí thế tuyệt không chịu lép vế, trực tiếp hét: “Hai mươi lăm!”

 

Tạ Linh chậm rãi nói: “Ba mươi.”

 

Giọng không lớn, nhưng một chữ vang ra, cả hội trường lặng ngắt, người người xôn xao:

Thất hoàng tử nổi nóng thật rồi? Cuối cùng cũng quyết chiến giành mặt mũi sao?

 

Thẩm Từ Thu khẽ xoay tay: giá này đã quá cao.

 

Tứ hoàng tử còn chưa thấy món mình muốn thực sự, nhưng liên tiếp bị Tạ Linh dẫm mặt như thế, giờ cũng không muốn rút lui.

Hắn cắn răng: “Ba mươi mốt!”

 

Thẩm Từ Thu nói khẽ: “Ta không cần…”

 

Câu còn chưa dứt, đã bị cây quạt của Tạ Linh khẽ chạm vào môi, nhẹ giọng ngăn lại:

“Suỵt, A Từ, đừng nói —— Bốn mươi.”

 

Đôi mắt Thẩm Từ Thu khẽ rung, bất giác nghiêng đầu nhìn sang.

Nhưng Tạ Linh không hề quay lại, ánh mắt vẫn đang chằm chằm đối diện với Tứ hoàng tử.

Bên tai, tiếng truyền âm vang lên:

“A Từ, ta biết huynh rất thích khối băng tinh ngọc này. Đừng bảo ta dừng nữa, nó sẽ sớm thuộc về huynh thôi.”

 

Mi mắt Thẩm Từ Thu run rẩy.

Y… làm sao biết đây là thứ ta thực sự muốn?

 

Lúc nãy chẳng phải chỉ liếc y một cái thôi sao?

Chỉ một ánh nhìn mà y đã hiểu?

 

Cùng lúc đó, Tạ Linh vẫn nhìn thẳng vào Tứ hoàng tử, thần sắc lạnh lùng, thong thả nói:

“Lão Tứ, ta nhường ngươi nửa buổi mà ngươi vẫn không biết điều. Từ bây giờ trở đi, đừng mơ từ tay ta giành được thứ gì.”

 

Giọng nói y vang lên đầy uy lực, linh lực lồng vào lời nói, vang vọng khắp đấu trường:

“Ta nói được thì nhất định làm được.”