Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 78



Ngay khi tiếng của Tạ Linh vừa dứt, sắc mặt Tứ hoàng tử lập tức trở nên xanh mét.

 

Linh thạch vốn là bảo vật quý giá, là m.á.u mủ nuôi dưỡng quyền lực. Con cháu hoàng thất muốn gây dựng thế lực riêng, phải nuôi dưỡng tay chân, ban thưởng công pháp, pháp khí, thậm chí cả linh thạch. Tất cả đều là tiền cả. Chưa kể còn phải trang bị cho thuộc hạ, giúp họ tu luyện để bảo vệ mình và phục vụ đại cục. Chi phí nhiều đến mức như nước chảy qua tay.

 

Mẫu tộc tuy là chỗ dựa, nhưng chẳng bao giờ cho tiền vô điều kiện mà không đòi lại lợi ích. Tất cả đều ràng buộc với nhau bằng lợi ích. Mỗi khoản lớn linh thạch tiêu ra, cuối cùng đều sẽ bị đem ra tính sổ rõ ràng.

 

Thuộc hạ của Tứ hoàng tử cũng có chút tài sản, nhưng phần lớn là tài sản cố định, không thể động vào tùy tiện. Tiền chi tiêu thường ngày phải trích từ khoản chuẩn bị riêng. Tổng cộng, hắn chỉ có hơn 2.000 vạn hoàng kim và 300 vạn linh thạch lưu động.

 

Với tu sĩ, linh thạch có thể đổi thành hoàng kim, nhưng hoàng kim chưa chắc đổi được linh thạch vì người ta chẳng nhất thiết phải đổi cho ngươi. Con cháu hoàng thất có thể khoe giàu, nhưng phải trong phạm vi túi tiền cho phép.

 

Chỉ có Tạ Linh là ngoại lệ.

 

Y sở hữu thiên giai, địa giai pháp khí chất thành đống, thượng phẩm linh đan diệu dược nhiều đến mức ném bừa một món cũng khiến người đỏ mắt tranh đoạt. Ngoài phần thưởng từ hệ thống, y còn biết tận dụng cốt truyện và hiểu biết về thế giới này để tích góp của cải.

 

Các thế lực lớn như Yêu Hoàng Cung, Ngọc Tiên Tông tuy sở hữu linh mạch sản xuất linh thạch, nhưng địa bàn rộng mênh m.ô.n.g đến ngàn tòa cung điện, ngàn ngọn núi, thực ra linh mạch cao cấp cũng chỉ có năm sáu dòng, đủ để nuôi một đời tông môn.

 

Còn Tạ Linh, nhờ nắm cốt truyện, đã chiếm được một cực phẩm linh mạch chưa từng bị phát hiện, lại nằm trong một bí cảnh có cơ chế ngăn người ngoài xâm nhập. Chìa khóa bí cảnh giờ nằm gọn trong tay y.

 

Y dẫn theo tộc nhân khổng tước vào khai thác, chỉ cho những người đáng tin ký khế ước m.á.u để đào linh thạch. Thêm vào đó là bao năm tích góp bảo vật từ khắp nơi. Tạ Linh mới thật sự là kẻ giàu đến mức “chảy mỡ”, vàng bạc linh thạch chất thành núi, tiêu hoài không hết.

 

Muốn lập tông môn ư? Với y, chẳng khác gì nói chơi.

 

So giàu với Tạ Linh, Tứ hoàng tử căn bản không cùng đẳng cấp. Toàn bộ con cháu hoàng thất trong Yêu Hoàng Cung cộng lại, chưa chắc đã bằng cái bóng của y.

 

Bởi vì Tạ Linh không chỉ có “bàn tay vàng” trong tay, mà còn thông minh và chăm chỉ, đúng chuẩn nam chính trong truyện.

 

Chưa kể, y còn nắm giữ một nửa Lâm Lang Các. Đêm nay, tiền Tứ hoàng tử tiêu ở đây, 40% sẽ chảy vào tay lão bản bên ngoài, 20% là chi phí nhân công, còn lại 40%… thẳng vào túi Tạ Linh.

 

Nghĩ mà xem nếu bọn họ biết sự thật, có khi bị chọc cho tức c.h.ế.t tại chỗ, lấy gì ra mà đấu giá với y?

 

Đêm nay, Tứ hoàng tử vốn nhắm hai món đồ quan trọng, vậy mà chưa kịp đến lượt, giá đã bị Tạ Linh hét lên 40 vạn. Nếu cứ cố tranh, e rằng lát nữa sẽ khó mà ra tay cho món thật sự muốn.

 

Dù không cam lòng, hắn đành tự an ủi: ít ra cũng đã khiến Tạ Linh “mất mặt” vài lần, lại còn dám ép giá tới tận 40 vạn linh thạch, coi như có chút thể diện rồi.

 

Vì thế, Tứ hoàng tử hừ lạnh một tiếng rồi im bặt.

 

“Bốn mươi vạn lần thứ nhất, bốn mươi—”

 

Chưa kịp dứt câu, Tam hoàng nữ đã cất tiếng:

“Bốn mươi vạn năm nghìn.”

 

Tứ hoàng tử lập tức phấn chấn, ngồi thẳng lưng.

Ồ, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à? Cũng phải để hắn nghỉ một chút, ngồi xem trò vui.

 

Tiếc là màn kịch hay này chưa kịp mở màn đã bị dập tắt.

 

Tạ Linh dùng sức mạnh của tiền bạc trực tiếp khiến cả đám im như thóc.

Y không thèm chớp mắt:

“Năm mươi.”

 

Tam hoàng nữ: “……”

Tứ hoàng tử: “!”

 

Người khác thì tăng mỗi lần một ngàn hay năm nghìn, còn Tạ Linh lại trực tiếp nhảy vọt từng mười vạn một. Cả khán phòng nghe xong đều hít một hơi lạnh, quá kích thích!

 

Mọi người bắt đầu nghĩ, chẳng lẽ Tạ Linh nóng mặt muốn gỡ gạc thể diện, nên mới cố làm màu như thế? Nhưng dù sao tiền cũng không phải của họ, xem thì cứ xem thôi.

 

Tam hoàng nữ vốn định nhân cơ hội chèn ép uy thế của Tạ Linh, ai ngờ đối phương lại ném ra con số khiến nàng á khẩu. Theo kế hoạch, nàng nên để lão Tứ và lão Thất đấu trước, đâu ngờ kết quả lại chóng vánh thế này.

 

“50 vạn lần thứ nhất, 50 vạn lần thứ hai, 50 vạn lần thứ ba, thành giao!”

 

Người chủ trì đấu giá cười rạng rỡ như hoa nở. Chỉ cần có người tranh giá, bọn họ mới có cơ hội kiếm lời; mấy vị hoàng tử mà đấu nhau thì càng tốt. Giao dịch xong, ông vui vẻ giới thiệu ngay món kế tiếp.

 

Băng tinh ngọc được người hầu của Lâm Lang Các trực tiếp mang tới. Tạ Linh đưa cổ tay, chạm trữ vật cổ tay của mình vào trữ vật khí của người hầu. Năm mươi vạn linh thạch lập tức chuyển đi.

 

Người của nhà đấu giá cười tươi: “Đa tạ điện hạ.”

 

Khi rút lui ra cửa, một người nói:

“Ngươi cứ đứng ở cửa chờ, ta đoán lát nữa mấy vị điện hạ này còn muốn tranh thêm món khác.”

 

Buổi đấu giá hôm nay vốn không phải phiên đặc biệt lớn, nhưng lợi nhuận lại vượt xa mong đợi.

 

Tứ hoàng tử cũng để người đứng ngoài cửa chờ. Người hầu đáp: “Vâng.”

 

Thẩm Từ Thu nhìn khối băng tinh ngọc được đặt trước mặt mình. Đây là thứ hắn muốn, lẽ ra phải tự bỏ tiền, nhưng Tạ Linh đã chi ra 50 vạn, vậy hắn cũng nên hoàn lại 50 vạn đó.

 

Đời trước, khi còn ở tông môn, hắn luôn chi tiêu tiết kiệm vì lợi ích chung. Sau khi trọng sinh, hắn không còn phải tiết kiệm cho tông môn nữa, nên linh thạch tích cóp trong tay cũng đã tới tám mươi vạn.

 

Hắn tính toán, những món đồ chưa cần dùng có thể đem bán đổi thành linh thạch. Còn khối băng tinh ngọc này khá lớn, có thể cắt thành mấy phần để chế tạo pháp khí, chọn khắc phù văn cấp cao khó chế, làm tốt thì bán ra sẽ kiếm được không ít.

 

Tính toán xong, Thẩm Từ Thu đã có chủ ý.

 

“Tạ Linh.”

 

Tạ Linh: “Hử?”

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu lướt qua cổ tay y:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đưa trữ vật khí của ngươi lại đây.”

 

Tạ Linh nhanh trí, vừa nhìn đã hiểu Thẩm Từ Thu định làm gì, muốn chuyển linh thạch vào trữ vật khí cho mình à? Không đời nào.

 

Y vẫn đứng yên, khẽ nhếch môi cười:

“Sao vậy, định tra xét tiền riêng của ta à? Hôm nào ta sẽ tính sổ, lập hẳn một danh sách cho huynh xem.”

 

Thẩm Từ Thu chẳng buồn để ý mấy lời tán dóc đó, trực tiếp đưa tay có mang giới bạc chạm vào cổ tay Tạ Linh. Y lập tức rụt tay lại, dùng quạt xếp ép xuống mu bàn tay hắn.

 

Thẩm Từ Thu nhấc mí mắt, nhìn thẳng.

“Ta muốn trả linh thạch cho ngươi.”

 

“Không cần,” Tạ Linh đáp, “Huynh lần này ra ngoài là để giúp ta, mọi khoản tiêu phí dĩ nhiên phải tính vào sổ của ta, mới gọi là công bằng.”

 

Công bằng sao?

Cho hắn mượn bí thuật che giấu tu vi, rồi bỏ ra 50 vạn mua băng tinh ngọc, đổi lại hắn chỉ mặc một bộ quần áo đẹp và ngồi đó nói vài câu… Thẩm Từ Thu không thấy thế là công bằng chút nào.

 

Hắn bất ngờ ra tay, định nắm lấy cổ tay Tạ Linh. Sương phòng không mở kết giới, nên bên ngoài vẫn nhìn thấy được. Để tránh bị hiểu lầm là đánh nhau, cả hai đều không dùng linh lực, chỉ thuần chiêu thức tay không trong một khoảng không gian hẹp, qua lại liên tục.

 

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người kề sát nhau, tưởng đâu đang tình tứ.

 

Tứ hoàng tử thấy cảnh đó thì trong lòng chua chát, liền ôm một mỹ nhân bên cạnh, ra vẻ chẳng có gì đáng ghen tị, hắn cũng đâu phải kẻ cô đơn!

 

Nhưng trong khi mọi người nghĩ họ đang tán tỉnh, thì thực tế hai người đang “đấu” đến nảy lửa.

 

Tạ Linh dứt khoát giấu tay ra sau lưng. Thẩm Từ Thu cúi người với theo, và ngay khoảnh khắc đó, hương mai trắng lạnh lẽo trên người hắn ùa thẳng vào gò má Tạ Linh, len vào tận xương tủy.

 

Thẩm Từ Thu khẽ cau mày, tay còn lại vô thức đặt lên vai y, cả người nghiêng sát hơn. Khoảng cách chỉ cần lệch một chút là Tạ Linh có thể vòng tay ôm trọn eo Tạ Linh.

 

Tạ Linh: Đây là kiểu “tra tấn ngọt ngào” gì thế này?

Dù trong lòng vui mừng vì được ở gần Thẩm Từ Thu, nhưng lúc này việc chính vẫn là giải quyết chuyện trước mắt. Y chắp tay sau lưng, cúi sát tai hắn nói nhỏ:

“A Từ, huynh không thấy chúng ta đang quá gần sao?”

 

Giọng nói gần như dán vào tai, hơi thở ấm áp lướt qua khiến Thẩm Từ Thu lập tức cứng người.

Tạ Linh nói đúng.

Chỉ lo bắt cổ tay, hắn không hề nhận ra mình đã áp sát đến mức này.

 

Hắn vội lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách nhưng vẫn giữ tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Thẩm Từ Thu mím môi:

“Tạ Linh, thế này không công bằng.”

 

“Ta bỏ 50 vạn mua cho huynh, huynh lại muốn trả ta 50 vạn linh thạch? Không, không được.” Tạ Linh chắp tay sau lưng, giọng chậm rãi:

“Phải là ta cho huynh thứ huynh muốn, và huynh cũng cho ta thứ ta muốn, mới thực sự là công bằng.”

 

“Mặc một bộ hoa phục, giúp ngươi giải quyết một chút rắc rối… đó là điều ngươi muốn?” Thẩm Từ Thu khẽ cong ngón tay. Trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác nôn nóng, nhưng khác với trước kia không còn là vì bị Tạ Linh khuấy động tâm trí, mà là vì hắn không thể đưa ra một thứ tương xứng để đáp lại.

 

Nhưng Thẩm Từ Thu không có gì ngoài linh thạch, pháp khí, đan dược và công pháp để trao đổi.

Hắn từng trả giá tất cả cho những người như Huyền Dương Tôn, Úc Khôi, Ôn Lan… kể cả chút chân tâm ít ỏi. Đổi lại chỉ nhận được phản bội và tổn thương.

 

Giờ đây, ai cho hắn thứ gì, hắn cũng muốn trả lại tương xứng. Nếu Tạ Linh không cần mấy vật đó, hắn thật sự chẳng biết lấy gì đáp trả.

"Trừ những thứ đó, ta… không còn gì khác, Tạ Linh."

 

"Ai nói không có." Tạ Linh mỉm cười, rồi bất ngờ vươn tay ôm chặt hắn vào lòng.

 

Cú va chạm bất ngờ khiến lồng n.g.ự.c Thẩm Từ Thu khẽ rung, tim bỏ lỡ một nhịp.

Nam Cung Tư Uyển

"Thứ ta muốn… do ta quyết định. Đừng thay ta chọn, A Từ." Y áp má vào vành tai Thẩm Từ Thu, cọ nhẹ như lông vũ, hơi thở ấm áp quét qua sườn mặt. "Ta chỉ muốn huynh ở trong vòng tay này, những thứ khác… đều không cần."

 

Đôi đồng tử Thẩm Từ Thu khẽ run, hơi ấm trong vòng tay khiến hắn phải vội đẩy y ra.

Tạ Linh không chống cự, thả tay và đưa vòng trữ vật ra trước mặt hắn:

"Nhưng nếu thứ huynh đưa không phải điều ta muốn, dù là năm mươi vạn linh thạch, ta cũng không vui."

 

Ngón tay Thẩm Từ Thu run lên. Một cái ôm… năm mươi vạn? Sao có thể xứng với giá ấy?

 

Hắn không hiểu, với Tạ Linh, Thẩm Từ Thu là vô giá.

 

Vành tai trắng mịn của hắn vì bị cọ mà ửng đỏ, càng làm Tạ Linh thấy đáng yêu.

Y bật cười, khẽ dùng quạt chạm vào khuyên tai.

 

Thẩm Từ Thu giật mình, lập tức gạt tay Tạ Linh ra, trừng mắt lạnh lùng nhưng chẳng có chút uy h.i.ế.p nào, chỉ khiến Tạ Linh càng vui hơn.

 

Đúng lúc đó, tiếng hô giá từ Tứ hoàng tử vọng vào.

"Năm mươi vạn!" Tạ Linh lập tức hô át.

 

Tứ hoàng tử: “…” Vừa mới ba mươi vạn, sao nhảy thẳng lên năm mươi!?

 

Tạ Linh phe phẩy quạt, nhếch môi trêu:

"Trừng ta làm gì, ngươi trừng đẹp được bằng A Từ nhà ta sao? Có tiền thì chơi, hết tiền thì về nhà khóc đi nhé… Tứ, hoàng, huynh~"

 

Thẩm Từ Thu nghe xong chỉ muốn liếc y, nhưng nghĩ lại… thôi.

Người gì mà bị lườm lại càng vui cơ chứ?

 

Còn có, ai là A Từ nhà ngươi.

 

Thẩm Từ Thu nghe Tạ Linh và Tứ hoàng tử cãi nhau, hơi nóng vô cớ phả vào tai, nửa ngày cũng không tan đi, buộc hắn phải cố nghĩ sang chuyện khác để dời sự chú ý.

 

Mới nãy tính ra là cái ôm thứ hai… còn mười bảy cái nữa.

Chỉ là hắn đâu biết, Tạ Linh đã “lén” cộng thêm vài cái vào danh sách ấy rồi.

 

Muốn hỏi sao Tạ Linh gan to đến thế? Chẳng phải cũng nhờ ai đó ngoài thì lạnh lùng nhưng thực chất dễ mềm lòng, khiến Tạ Linh càng thêm tự tin sao.