Hương đồ sắp xuất thế chỉ còn trong mấy ngày tới.
Tạ Linh từ tộc Khổng Tước và nhóm Vũ tộc phụ thuộc chọn ra vài người thân thủ tốt nhất. Mị yêu dù đã quy phục, nhưng bên ngoài vẫn phải dựa vào Ngũ hoàng tử, đó chính là lá cờ y đã cắm vào. Vì thế lúc này không tiện mang theo.
Đa phần những người tu vi cao của Vân Quy Tông cũng không thích hợp động thủ.
Chỉ có Hắc Ưng và Bạch Trấm là được phép đi theo.
Tạ Yểm và Diệp Khanh hai tiểu hài t.ử còn cách xa cảnh giới có thể tham gia loại tranh đoạt này đến tiễn họ vào ngày xuất phát. Trong mắt bọn trẻ tràn đầy mong chờ, xen chút hâm mộ. Cả hai đều âm thầm thề phải tu luyện cho tốt, để sớm có thể giúp Tạ Linh và Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh xoa đầu bọn trẻ, trước khi bước chân ra cửa còn không quên giao bài tập tu luyện cho cả hai, đồ đệ lẫn đệ đệ, y đều không bỏ sót:
“Chờ ta trở về sẽ kiểm tra. Lúc nên chơi thì chơi, lúc tu luyện thì phải tu luyện cho đàng hoàng.”
Hai đứa nhỏ vốn không ham chơi lười biếng, nghe xong liền ngoan ngoãn gật đầu.
Ở bên cạnh, Biện Vân đang nói chuyện với Thẩm Từ Thu.
“Ngọc Tiên Tông lần này phái năm mươi người, Đỉnh Kiếm Tông cũng vậy. À đúng rồi, Mộ T.ử Thần cũng có mặt.” Biện Vân nói.
Mấy đồng môn bên trong Ngọc Tiên Tông đã mật báo tin lại.
Vừa nghe tin Mộ T.ử Thần sẽ đi, vài người liền vội tìm cớ tránh né, thậm chí có kẻ trực tiếp… đi du lịch để khỏi bị phái ra ngoài.
Thẩm Từ Thu gật đầu, biểu thị mình đã rõ.
Dù liệt đoạn sơn có thể áp chế cả Âm Dương vòng của Tà Hồn, ép xuống còn Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng muốn g.i.ế.c được Mộ T.ử Thần ở nơi đó không phải chuyện đơn giản. Núi non khác với bí cảnh, truyền tin cực kỳ thuận tiện. Nếu một kích không g.i.ế.c được hắn, để hắn truyền âm cho Huyền Dương Tôn, vị kia có thể xé rách hư không mà tới liền đoạn sơn ngay lập tức.
Kim Tiên dẫu bị ép xuống thành Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng thủ đoạn, thần thức và thân thể tuyệt đối vượt xa tu sĩ thường.
Chỉ cần Huyền Dương Tôn bay ra khỏi núi non, tu vi sẽ lập tức khôi phục Kim Tiên. Khi ấy, không ai có thể ngăn lão.
Tới cảnh giới Kim Tiên, họ rất ít khi tham dự tranh đoạt hay vào bí cảnh bởi chỉ một người ra tay là đủ khiến một Kim Tiên khác phải xuất hiện để cân bằng.
Nhưng cứu người lại là chuyện khác: nếu Huyền Dương Tôn vì cứu đồ đệ mà g.i.ế.c người, trừ phi phía bị g.i.ế.c cũng có Kim Tiên chống lưng, bằng không cho dù có Kim Tiên khác nhìn thấy, cũng mặc kệ.
Liệt đoạn sơn không phải nơi lý tưởng để g.i.ế.c Mộ T.ử Thần nhưng nếu có cơ hội, Thẩm Từ Thu nhất định sẽ động thủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn phi thuyền trước mắt. Phi thuyền của Vân Quy Tông hiện giờ, dù không thể so với Ngọc Tiên Tông hay đại tông môn khác, nhưng đâu phải vì không có tiền, mà để phù hợp với vai diễn “tiểu tông môn vô danh”.
Cây cao đón gió.
Tạ Linh muốn ngủ đông để tích lực, chờ một lần khiến toàn bộ Ô Uyên rơi vào tay mình. Giờ Vân Quy Tông đúng là lúc cần im ắng, tuyệt không nên thu hút chú ý.
Phi thuyền của Vân Quy Tông không hoa lệ: thân thuyền lớn, gỗ đỏ tối màu, đầu thuyền treo nhiều đèn bát giác không gió mà tự sáng, mỗi chiếc lại mang một họa văn khác nhau.
Có chiếc vẽ mây tía ôm trăng.
Có chiếc họa mai đỏ giữa trời tuyết.
Lại có một chiếc… vung vài nét tùy ý, chỉ phác được một hình chim ngậm hoa nhưng lại có phong vị riêng.
Khi Thẩm Từ Thu bước lên phi thuyền và thấy chiếc đèn chim hoa ấy trước mắt, hắn khựng lại.
Tạ Linh đứng sóng vai, quạt xếp bật mở một tiếng thanh thúy.
Y ngẩng đầu, khóe môi cong cong, tranh công một cách đầy tự tin:
“Ta vẽ đấy. Đẹp chứ?”
Kỹ thuật vẽ thật ra rất bình thường.
Nhưng giữa dàn đèn mộc mạc, nó lại đặc biệt thu hút ánh mắt Thẩm Từ Thu.
Phi thuyền Vân Quy Tông tuy thô mộc, nhưng mấy chiếc đèn ấy lại phát sáng như phô ra hương vị nhân gia ấm áp.
Thẩm Từ Thu không tránh không nhìn trái lại, hắn dùng linh lực tháo chiếc đèn kia xuống, nâng trong tay.
Tạ Linh chớp mắt một cái.
Thẩm Từ Thu nghiêng mặt đi, bước lên phía trước:
“Để vào khoang thuyền chiếu sáng.”
Mỗi gian phòng trong khoang thuyền đều đã có đèn chuyên dụng.
Lý do hắn đưa ra không hợp lý.
Nhưng với Tạ Linh, lý do ấy lại chạm trúng tim.
Thần sắc hắn vẫn nhàn nhạt, ngoài miệng thì không muốn thừa nhận, nhưng trong tay đã nâng lên chiếc đèn hoa điểu của Thẩm Từ Thu. Nhìn thấy bên cạnh Tạ Linh lông chim dựng hết lên, hưng phấn đến mức lăn lộn, trong lòng hắn cũng mềm xuống một mảng.
Gương mặt lạnh ấy của Thẩm Từ Thu lại mềm lòng nữa rồi.
Tạ Linh bước sát theo bên cạnh hắn, định nhân lúc này lẻn vào phòng theo:
“Ta biết ngay mà, huynh nhìn trúng cái đèn này rồi. Mắt nhìn đúng thật. Đèn đã hợp ý huynh, vậy người vẽ đèn… huynh có phải cũng……”
Hai người vốn đang sóng vai rất gần. Thẩm Từ Thu nghe đến đó, mắt không chớp, thân đã nghiêng đi một bên, khẽ chắn đường tiến của Tạ Linh. Rồi chỉ bằng một bước xoay nhẹ, người đã như làn mây lướt vào phòng. Sau đó.
Cạch!
Cánh cửa đóng ngay trước mặt Tạ Linh.
A, mùi vị quen thuộc quá nhỉ.
Tạ Linh bật cười.
Trong phòng, Thẩm Từ Thu cách một cánh cửa nghe được tiếng cười kia, cúi đầu nhìn chiếc đèn trong tay, môi khẽ mấp máy. Hắn cảm thấy cái tên yêu này dạo gần đây thật sự là bừa bãi hết chỗ nói.
Ngày trước, những lời Tạ Linh tán tỉnh trêu chọc hắn đều như gió thoảng, nay thì hoàn toàn không còn bình tĩnh nổi. Người này không chỉ thiên phú tu hành cực cao, mà nói chuyện tình cảm còn là cao thủ trong cao thủ, cảm xúc tinh tiến đến mức dọa người. Giờ thì chẳng những dùng lời nói, mà còn thích dính dính áp sát, ngay cả một cây quạt trong tay cũng có thể bị y biến thành công cụ trêu người.
Chọc đến mức tâm Thẩm Từ Thu loạn như ma.
Hắn đặt chiếc đèn lên bàn. Chân đèn bằng kim mộc đứng vững, Thẩm Từ Thu đưa ngón tay điểm nhẹ lên chú chim trong tranh. Một cái chạm, đèn bát giác từ từ xoay động.
Chú chim vẽ trong tranh đáng yêu hơn phiên bản thật ngoài kia gấp bảy lần, hắn thầm nghĩ.
Ánh lửa xuyên qua hình chim hoa, phản chiếu lên mắt hắn, làm dịu cả tầng băng tuyết.
Đèn còn chưa dừng lại, bên cửa sổ đã vang lên tiếng gõ gõ.
Cửa sổ?
Thẩm Từ Thu ngẩng đầu, cảm nhận được bên ngoài là một luồng linh lực… quen thuộc đến mức không cần hỏi cũng biết.
Thẩm Từ Thu: “……”
Hắn hiểu hết rồi.
Hắn kéo cửa sổ ra, cúi đầu và nhìn thấy một con chim nhỏ tròn vo đang đậu trên bậu cửa, hai mắt đen láy đang trừng hắn.
Con chim xòe cánh, huýt sáo nhẹ:
“Vị tiên trưởng này ơi~ đi đường vất vả rồi, để tiểu yêu vào bầu bạn giải buồn nhé?”
Thẩm Từ Thu mặt vô biểu cảm, chỉ muốn đóng cửa sổ ngay lập tức.
“Khoan đã khoan đã!”
Tạ chim nhỏ trực giác lại vô cùng bén nhạy thấy Thẩm Từ Thu sắp đóng sổ, liền kêu lên đáng thương:
“Bên ngoài gió lớn… cho ta vào đi mà, A Từ!”
Cái tàu bay gì cũng có che gió hết, dối trá đến mức này là cùng cực rồi.
Thẩm Từ Thu lạnh lùng nghĩ.
Nhưng rồi hắn đóng cửa sổ, sau khi nhét con chim vào phòng.
Tạ Linh gần đây vô cùng ngang ngược, chẳng phải vì có người nào đó lần nào cũng mềm lòng bỏ qua cho y hay sao?
Tạ chim nhỏ đắc ý, vươn cổ, tinh thần phơi phới.
“A Từ ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu tuy mở cho y vào, nhưng tuyệt nhiên không định cho thần điểu này muốn làm gì thì làm. Trước khi Tạ Linh kịp mở miệng nói câu gì kinh người nữa, Thẩm Từ Thu ném một cuốn sách xuống trước mặt y, lời ít ý nhiều:
“Đọc.”
Tạ Linh: “……”
Y không phải cái máy đọc truyện! Y là tới quyến rũ người ta cơ mà.
Nhưng hồi nãy tự nói muốn “bầu bạn giải buồn” cũng chính là y. Đá là do mình tự vác đập vào chân, biết trách ai? Tạ Linh đành cúi đầu mở sách.
Nhìn một cái, y sững người. Rồi giọng trở nên kỳ quái:
“Ơ… A Từ, huynh thật bắt ta đọc cái này?”
Không phải công pháp khô khan gì cả. Là cuốn thoại bản Hoa Rơi, Khổng Thanh mượn cho Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu gật: “Ừ.”
Hắn muốn từ thoại bản mà hiểu được: tâm là gì, tình là gì. Nhưng đọc rất chậm, người khác đọc truyện là tiêu khiển, còn hắn lại nghiên cứu từng câu từng chữ, mỗi cuốn chỉ lật được vài thiên mỏng.
Tạ Linh tuy thích nói nhiều, nhưng chưa từng đọc truyện xưa cho ai nghe. Cảm thấy cũng mới mẻ. Y vốn từng đọc qua, liền nhảy nhót một vòng rồi vui vẻ đọc.
Chỉ là đọc một lúc liền không còn vui vẻ.
Vừa rồi vui là do muốn lấy lòng Thẩm Từ Thu. Giờ không vui, là vì bị câu chuyện ngược tâm kia gợi lại nỗi buồn.
Hoa Rơi là truyện ngược chuẩn chỉnh. Ngọt thì ít, đau thì nhiều. Tạ Linh đọc nhanh hơn Thẩm Từ Thu rất nhiều. Mỗi lần dừng lại, Thẩm Từ Thu lại ngẩng mắt nhìn y, ánh mắt như hỏi: “Ừm?”
Tạ chim nhỏ run run:
“Không đọc nữa… già rồi, chịu không nổi ngược.”
Thẩm Từ Thu nhắc: “Ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi.”
“Thì hai ta đều không còn nhỏ gì! Xem thứ khác đi.”
Tạ chim nhỏ dùng móng gạt cuốn thoại bản sang một bên.
“Ví dụ như… ta đây này. Phân hồn của ta chẳng lẽ không đẹp hơn thoại bản?”
Có đôi lúc Thẩm Từ Thu thật sự bội phục y dám nói ra mấy câu trời long đất lở mà mặt không đỏ, khí không hụt.
Hắn nhặt cuốn thoại bản lên, kẹp một bông hoa thiêm vào giữa để đ.á.n.h dấu như một chiếc kẹp sách ở thế giới này.
Hắn khép sách lại. Dù Tạ Linh mới đọc đến đó, nhưng hắn cũng đoán được đây là đoạn đau nhất trong câu chuyện. Chuyện xưa vốn là nỗi tiếc nuối. Hắn vốn không nên hiểu cái đau này.
Nhưng không hiểu sao lại nhớ đến “tử kiếp” của Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu hơi cúi mắt xuống, trầm tĩnh như đang suy nghĩ điều gì.
Tạ Linh thấy hắn thu lại cuốn thoại bản rồi ngồi lên giường để nhập định, cũng cảm khái trong lòng, không quấy rầy nữa. Y liền nhảy lên mép đèn bát giác, nhắm mắt lại an tĩnh, để một phân hồn khác của bản thể theo đó cùng nhập định.
Hoa và chim trên mặt đèn phản chiếu ánh sáng dịu. Ngoài cửa sổ, gió tan mây tản, phi thuyền ổn định lao về phía Liệt Đoạn Sơn.
Tính thời gian, đến ngày thứ ba, bọn họ đã đến gần khu vực phụ cận. Phi thuyền hạ xuống không hề lay động. Đúng khoảnh khắc ngàn năm hương đồ chín rộ, mấy ngày mây tía phủ đầy Liệt Đoạn Sơn chợt cuộn xoáy mạnh, sắc trời ráng đỏ rực, linh khí dư thừa khiến người chỉ cần hít một ngụm cũng đã thấy tâm thần mê say.
Nhưng Thẩm Từ Thu và mọi người không vội xông vào núi ngay. Hắn từng tranh đoạt vật ấy, hiểu rất rõ ngàn năm hương đồ xuất hiện sẽ lập tức chạy trốn khắp sơn mạch. Không những dựa vào dị tượng để ẩn mình, mà còn có thể liên tục thay đổi vị trí, thậm chí thỉnh thoảng lộ ra chút bóng dáng để gây xung đột giữa các tu sĩ.
Chỉ đến khi nó trốn đến mệt, linh quang tiêu tán, mới có thể bị tìm thấy. Dù thế nào, hương đồ cũng không tự rời khỏi Liệt Đoạn Sơn được.
Dù từng đích thân trải qua, Thẩm Từ Thu cũng không thể chắc chắn lần này nó sẽ trốn về phía nào, nhất là khi có thêm biến số Vân Quy Tông. Hương đồ hoàn toàn có khả năng chuyển hướng không theo lộ trình cũ.
Các thế lực vừa vào núi liền phát hiện hương đồ đang lẩn trốn, lập tức chia người đi tìm. Bọn họ cũng vậy.
Sau khi tiến vào sơn mạch, không chỉ Thẩm Từ Thu và Tạ Linh thả phân hồn hóa thân, mà còn phái thêm nhân thủ tản ra thăm dò. Dù vậy, đội hình chính của hai người vẫn mang theo đại đội nhân mã.
Nếu tìm được hương đồ, đội thuận lợi nhất sẽ đạt được lợi thế, mà Đỉnh Kiếm Tông lần này cũng có thể gặp được cơ duyên. Nhưng sau một trận tìm kiếm lớn, hương đồ không thấy, người Đỉnh Kiếm Tông cũng chưa xuất hiện. Chỉ thỉnh thoảng nghe nơi xa có động tĩnh ầm ĩ, chạy đến thì đã tan hết.
Tạ Linh thở dài:
“Thế này không ổn rồi. Xem ra người còn lại phải chia thành hai đội nữa.”
Nhân lực không thể quá ít. Số người còn lại chia theo y và Thẩm Từ Thu lãnh mỗi đội là vừa.
Xuống phi thuyền từ trước, Thẩm Từ Thu đã ngụy trang, chính là bộ dạng lúc đi tìm phù văn: áo choàng đỏ phủ ngoài bạch y, mặt nạ bạc, ngàn cơ kiếm hóa thành một cây dù.
Hắn cầm dù, bước đi giữa núi, sắc đỏ xen trắng thoáng qua giữa cỏ cây, giống như một tia sáng yêu dị nhưng câu hồn, đôi mày đẹp nổi bật lạ thường.
Tạ Linh cũng thay đổi y phục và mặt nạ. Y mang một thân hắc phục, khác hẳn với bộ của Kim Ngọc Yến trước đó, vì dù sao bộ kia xuất hiện giữa nhiều người, không thể dùng lại. Tay áo rộng, cổ áo tròn, áo trong bó sát tay, hoa văn kim tuyến, ủng võ mạnh mẽ, phong thái kết hợp giữa hiệp sĩ và quý công tử, tiêu sái mà đầy khí lực.
Không biết có phải cố ý không, y chọn đúng chiếc nửa mặt nạ đen sắc lạnh, ánh kim mờ ẩn. Tuy hình dáng hoàn toàn khác mặt nạ bạc của Thẩm Từ Thu, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau lại hợp đến kỳ lạ.
Thẩm Từ Thu nghiêng mặt nhìn y, khẽ gật đầu, xem như đồng ý với chọn lựa của Tạ Linh.
Đội ngũ lần này chỉ tầm năm mươi người. Loại bỏ số đã phái đi trước, Tạ Linh chia người còn lại thành hai nhóm: Hắc ưng cùng hơn chục người theo y, Bạch Trấm và nhóm còn lại theo Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu bung dù, nói:
“Ta đi hướng nam.”
Tạ Linh một chân đạp lên tảng đá, nhìn về phương xa:
“Vậy ta đi hướng bắc.”
“Tìm được thì truyền âm báo hiệu.”
Y hạ chân xuống, vỗ vạt áo.
“Vạn sự cẩn thận, gặp lại sau.”
Thẩm Từ Thu gật đầu.
Cán dù đặt trên vai hắn. Dù cầm trong tay, nhưng phân nửa thân mình vẫn hứng nắng. Tạ Linh cảm thấy bộ trang phục này của Thẩm Từ Thu đặc biệt hợp với cảnh mưa bụi, hợp với ý vị sông nước. Dù lúc ra tay g.i.ế.c địch hắn cũng đẹp đến kỳ lạ nhưng tu sĩ cũng phải có lúc phong nhã, không thể lúc nào cũng c.h.é.m g.i.ế.c.
Khi đi đến Liệt Đoạn Sơn, y nhìn thấy một vùng sông nước phong cảnh đẹp. Nghĩ thầm: Nếu lấy được hương đồ, lúc quay về không cần vội, có thể để Thẩm Từ Thu mặc bộ đồ này, hai người cùng dạo chơi một chút.
Nam Cung Tư Uyển
Lúc nhàn hạ mà bước chậm bên nhau cũng rất tốt.
Thẩm Từ Thu vừa định quay đi thì Tạ Linh vụt vươn tay, chạm nhẹ lên khuyên tai hắn một cái.
Kim sắc linh vũ đong đưa trên tai. Trước khi Thẩm Từ Thu kịp phản ứng, Tạ Linh đã mũi chân nhón một cái, lập tức mang theo đội của mình bay vụt đi, chạy nhanh sạch sẽ.
Chỉ còn tiếng cười sáng sảng của y vọng lại trong gió.
Thẩm Từ Thu: “……”
Hắn siết chặt cán dù.
Tạ Linh dám cười rồi chạy, nhưng Bạch Trấm và những người còn lại thì không dám. Chỉ có thể cố giữ mặt nghiêm, thầm nghĩ: Hai vị này tình cảm thật tốt…
Tình cảm của người trẻ, vừa thuần vừa mãnh liệt. Nhìn đến mấy lão già như bọn họ cũng phải sinh lòng hâm mộ.
Thẩm Từ Thu dù cầm dù rất chặt, nhưng vành tai vừa bị động nên hơi ngứa. Vừa nãy thật ra hắn định đưa tay chạm thử khuyên tai, nhưng xung quanh nhiều người quá, đành nhịn xuống.
Hắn xoay người:
“Đi thôi.”
Trên đầu mây tía ráng hồng lượn lờ. Trong rừng và trên không trung thỉnh thoảng có tu sĩ và linh lực lướt qua. Thẩm Từ Thu và Tạ Linh mỗi người dẫn một đội, một nam một bắc tách nhau xuyên vào rừng núi.
Nếu họ biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó…
Đáng tiếc đời không có chữ “nếu”.
Vận mệnh đã định.
Có những chuyện vốn dĩ phải xảy ra như thế.
Núi rừng lặng lẽ nhìn theo bóng hai người tách ra, chỉ còn cây rừng lay nhẹ và những tảng đá im lìm.