Thẩm Từ Thu và Tạ Linh trán tựa trán. Cái chạm khẽ ấy vừa nhẹ vừa sâu, khiến Thẩm Từ Thu trong khoảnh khắc sinh ra một loại xa lạ khó gọi tên.
Hai người kề sát quá gần, chỉ cần hơi nghiêng một chút, chóp mũi đã lơ đãng cọ vào nhau.
Hai mắt khẽ nhắm, nhịp tim đồng thời nhảy dựng. Cảm giác như từ trong mộng tỉnh lại, họ chậm rãi tách ra một khoảng.
Thẩm Từ Thu rũ mi, chỉ thấy chiếc khuyên tai kia như tăng thêm cảm giác tê dại, không dám lập tức ngẩng đầu. Mà Tạ Linh thì đã nhìn sang hắn.
Vừa nhìn liền bắt gặp gò má trắng ngọc của Thẩm Từ Thu lại bị nhuộm một tầng hồng nhạt. Sắc hồng kia tập trung nhiều nhất ở đuôi mắt nhàn nhạt như lau sạch sương tuyết, mềm mại, đáng thương, lại đáng yêu đến mức làm người ta siết lòng.
Không biết là vì lúc nãy bị cọ một cái, hay vì vừa rồi hai người kề đến hơi thở quấn nhau.
Cổ họng Tạ Linh khẽ động.
Tay y đang đặt sau gáy Thẩm Từ Thu không kìm được dịch tới trước, lướt nhẹ, gảy qua vành tai đeo khuyên mềm mại của người kia.
Chỉ hơi chạm một chút thôi và vành tai trắng nõn ấy lại đỏ bừng.
…Thật muốn khiến người này đỏ thêm nữa, muốn xoa hắn vào lòng n.g.ự.c mình, chỗ nào cũng không được chạy.
Nhưng khi Thẩm Từ Thu chịu không nổi mà run môi, bắt lấy cổ tay y, Tạ Linh mới luyến tiếc rời khỏi vành tai nóng rực ấy.
Tay y cũng không vội thu về. Tùy ý để Thẩm Từ Thu nắm, còn nhân cơ hội khảy một cái vào khuyên tai. Linh vũ khẽ lay động, nhẹ nhàng quét qua cổ thon dài của Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu mím môi, liếc y một cái, rồi gạt phắt bàn tay gây họa kia ra.
Tạ Linh thì vòng tay quanh eo hắn lại vô cùng quy củ. Thẩm Từ Thu căng vai, Tạ Linh liền bế ngang hắn từ mép bàn xuống. Hai chân chạm đất, Thẩm Từ Thu vẫn còn hơi lâng lâng như thực như mơ.
Màu hổ phách trong mắt y sáng lấp lánh, đó là ánh nhìn của một loài ác điểu, tập trung, sắc bén, như trực tiếp khóa định con mồi.
Chỉ cần y cúi đầu xuống… là có thể nuốt trọn Thẩm Từ Thu vào bụng.
Thẩm Từ Thu không biết đuôi mắt mình cũng đỏ. Hắn chỉ biết lỗ tai bị chạm qua vẫn còn nóng ran.
Cũng may cái bàn đủ lớn, vừa rồi Tạ Linh đặt hắn xuống không làm đổ ly chén gì. Hai người ngồi lại, lặng lẽ uống nốt phần trà lạnh còn sót.
Thanh nhiệt, tiêu hỏa.
Từ đó về sau, Tạ Linh quả thực bắt đầu bế quan thường xuyên hơn.
Tu sĩ bế quan vài ba năm vốn không lạ, nhưng Tạ Linh thì ba bữa hai bữa lại ló ra “thở cái khí”. Ngoài thiên phú tốt, còn có chút tâm tư muốn ở cạnh Thẩm Từ Thu nhiều hơn.
Bản tôn y về Vân Quy Tông, còn để lại một hóa thân ở Yêu Hoàng Cung, lúc ngủ lúc tỉnh, tỉnh thì cùng Khổng Thanh xử lý chính sự.
Tam hoàng nữ và Tứ hoàng t.ử gây hấn khắp nơi; Ngũ hoàng t.ử Tạ Tồi Viêm bên cạnh đã có Mị yêu làm nội ứng, mọi việc đều tiến hành đâu ra đó.
Thẩm Từ Thu cũng thường đóng cửa tu hành. Ở Vân Quy Tông, hiện tại gần như hắn và Tạ Linh thay phiên nhau xử lý mọi chuyện, thay phiên giải đáp nghi hoặc cho Tạ Yểm và Diệp Khanh.
Dù Tạ Linh không dùng kiếm, nhưng đạo lý tu hành rất nhiều thứ tương thông. Người ta nói: “Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người”, nhưng tầm nhìn của sư phụ cao hay thấp, môn đạo rộng hay hẹp lại khác nhau một trời một vực. Mà có thể bái một người như Tạ Linh làm thầy Diệp Khanh chẳng khác nào được mở cửa bước thẳng vào tòa nhà cao tầng rộng lớn.
Huống chi bên cạnh còn có Thẩm Từ Thu.
Ở chung càng lâu, hai tiểu hài t.ử càng không sợ hắn. Lá gan lớn đến mức dám kéo tay áo hắn mỗi khi chạy tới hỏi.
Hai tay áo, hai tiểu hài tử, mỗi bên một đứa. Ngửa mặt nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi.
Thẩm Từ Thu: “…”
Ngoài cửa, Tạ Linh dùng quạt xếp che nửa mặt, nhịn cười đến run vai.
Y nhìn thấy Thẩm Từ Thu bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn chịu thua hai đứa nhỏ, đi giảng một buổi về phù chú khóa giới cho đệ t.ử nội môn.
Thẩm Từ Thu nhìn sáu bảy cái củ cải nhỏ thần sắc mỗi đứa một kiểu, vẫn giữ vẻ lãnh đạm như nước, giọng ôn hòa mà nghiêm túc giảng bài.
Hắn đang đứng giảng giữa sân, ngoài cửa sổ có một gốc cây lớn. Trên nhánh cao, một người nhàn nhã dựa lưng, dáng vẻ tiêu sái, chiếm cứ vị trí tốt nhất. Xuyên qua cửa sổ, ánh mắt Tạ Linh không ngừng rơi xuống bóng dáng tiên khí quanh thân Thẩm Từ Thu cũng lắng nghe từng lời giảng.
Mà Thẩm Từ Thu, căn bản không thể không cảm nhận được ánh mắt ấy.
Hắn giảng xong phần cơ bản, để bọn nhỏ tự vẽ thử lên giấy. Nhân lúc ấy, hắn không nhịn được nghiêng đầu, tầm mắt xuyên qua làn hương đàn nhàn nhạt, nhìn về người đang ngồi ngoài cửa sổ.
Ánh mắt giao nhau, như gió xuân khẽ lướt.
Tầm mắt hai người, cách không mà va chạm.
Một người ngồi, một người đứng, tĩnh và động đối nghịch, lại như hòa làm một khắc vào mắt nhau.
Mái ngói xanh, cột gỗ chạm hoa, khung cửa sổ loang ánh sáng. Sân đình tĩnh lặng, gió thổi lên là hương đàn phòng trong bay ra ngoài, vài sợi tơ bông rơi lả tả, dừng lại trên khung cửa.
Tạ Linh đứng trong gió, khóe mắt cong cong. Y giơ hai ngón: ngón trỏ và ngón cái tạo thành dáng chụp ảnh hiện đại, gọn gàng khép lại, đem Thẩm Từ Thu vòng trọn trong khung tay mình.
Thẩm Từ Thu lần đầu thấy động tác này, nhưng lại kỳ lạ hiểu rõ ý tứ ngay lập tức.
Hắn bị Tạ Linh “vẽ” vào trong lòng bàn tay.
Mà xuyên qua khung hình ấy, Thẩm Từ Thu cũng nhìn rõ đôi mắt của Tạ Linh.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc ấy, bọn họ đều là “người trong tranh” của lẫn nhau.
Cho đến khi đám tiểu hài t.ử hoàn thành bài vẽ, tiếng xáo động dưới sân mới kéo tâm thần Thẩm Từ Thu trở lại.
Hắn thu hồi tầm mắt.
Nhóm trẻ dưới sân, ngoài Diệp Khanh, còn lại đều là mấy hài t.ử được cứu khỏi ô uyên. Chúng nhạy cảm kinh người, lập tức cảm giác được Thẩm Từ Thu “có gì đó khác vừa rồi”.
Khó mà diễn tả…
Có lẽ giống như trong đông tuyết lạnh giá, bỗng nhìn thấy một tia sáng nơi chân trời.
Một buổi khóa kết thúc, bọn trẻ tản đi. Thẩm Từ Thu vừa đứng dậy thì nghe "cốc cốc" cửa sổ bị gõ.
Tạ Linh đứng bên ngoài. Khung cửa gỗ bị y gõ nhẹ, lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Thẩm Từ Thu bước đến thì nghe Tạ Linh nói:
“Ngày mai ta lại phải bế quan.”
Thẩm Từ Thu gật đầu:
“Ta mấy ngày tới cũng sẽ bế quan hai hôm.”
Tạ Linh hơi cúi người, tiến lại gần. Phòng trong, phòng ngoài, hai “người trong tranh” từng bị cửa sổ ngăn cách. Giờ khoảnh khắc này không còn ngăn trở như họ bước vào cùng một bức họa.
“Vậy…” Ánh mắt Tạ Linh chứa đầy ý cười.
Hắn giơ quạt xếp, khẽ gẩy sợi tóc rũ trước trán Thẩm Từ Thu:
“Chúng ta… có phải nên đồng tu?”
Ngón tay trong tay áo Thẩm Từ Thu khẽ cuộn lại.
Ký ức một đêm kia lưng và n.g.ự.c nóng rực, hơi thở hòa vào nhau bất chợt nảy lên trong đầu.
Lý trí thì muốn dời mắt đi, hoặc đóng sập cửa sổ, nhốt người này lại bên ngoài.
Nhưng cho dù có làm thế… độ nóng đang dâng lên trong người vẫn không thể giảm.
Việc nên tiếp tục… vẫn phải tiếp tục.
Thẩm Từ Thu phải tốn bao nhiêu khí lực mới giữ được bản thân đứng yên tại chỗ. Cuối cùng nhẹ giọng nói:
“…Được.”
Mái tóc đen rũ xuống, ánh nắng phản chiếu lên phiến xương quai xanh, như phủ một tầng vàng rực mềm mại.
Thẩm Từ Thu vốn đã quen hơn với cảm giác đồng tu lúc này. So với đêm hôm đó, lần này đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn chẳng làm chủ được gì.
Bởi thân thể và trái tim nóng lên… chưa bao giờ nghe hắn nói lý.
Lòng bàn tay dán lên sau lưng, hô hấp hai người vô thức kìm nén, ngay trong khoảnh khắc ấy Tạ Linh đột phá Kim Đan hậu kỳ.
Thẩm Từ Thu chôn mặt vào vai y, cảm nhận chính mình cũng tràn linh lực đến mức dư thừa.
Ngoài cảm giác “chịu không nổi”, việc hai người mang song sinh linh châu đồng tu khiến tu vi tăng nhanh thật sự.
Nhưng phương thức này quá mức, quá khó vượt qua.
Thẩm Từ Thu c.ắ.n chặt môi để nén lại âm thanh sắp bật ra. Loại cảm giác này còn khó chịu đựng hơn cả đau đớn.
Trước đây hai người còn âm thầm so kè cao thấp.
Nay Thẩm Từ Thu lại phá lệ mong Tạ Linh sớm đuổi kịp tu vi mình, như vậy, hai người có thể trở về kiểu đồng tu đơn giản “lòng bàn tay đối lòng bàn tay”, không phải vì chênh lệch cảnh giới mà buộc phải dùng cách thân mật đến mức này.
Nhưng ý nghĩ ấy vừa nổi lên…
Hắn lại nhớ sau khi Tạ Linh kết Nguyên Anh xong, còn phải làm chuyện kia.
Y muốn đi độ kiếp.
Bả vai Thẩm Từ Thu khẽ run.
Cái run này hoàn toàn khác với trước. Lòng bàn tay Tạ Linh dán trên lưng hắn lập tức cảm nhận được, nhạy bén hỏi:
“Làm sao vậy?”
Linh lực vẫn còn chưa tản, cũng không thể xem như dư lực bị chèn ép.
Thẩm Từ Thu chỉ lắc đầu, rồi… thuận thế chôn cả gương mặt vào hõm vai Tạ Linh.
Một động tác đơn giản ấy, suýt nữa khiến linh lực trong người Tạ Linh trực tiếp tán loạn.
May mà cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm, lại hoàn thành thêm một lần đồng tu.
Trong Vân Quy Tông, tháng ngày yên ổn, mọi rối loạn ngoài kia chẳng hề quấy nhiễu đến nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ cứ thế bình bình tĩnh tĩnh trải qua hai tháng. Đến khi Thẩm Từ Thu một lần nữa nhận được tin từ Ngọc Tiên Tông.
Người gửi không phải ai khác, chính là mệnh lệnh trực tiếp từ Huyền Dương Tôn.
Ngàn năm hương đồ sắp xuất thế, Huyền Dương Tôn muốn Thẩm Từ Thu cùng đệ t.ử Ngọc Tiên Tông tiến đến tranh đoạt.
Hương đồ quý báu, khó sinh trưởng, mà lần này lại là ba ngàn năm hương đồ. Khi sắp xuất thế tất sẽ xảy ra thiên địa dị tượng, khí tức lộ ra, địa điểm nằm tại Liền Đoạn Sơn. Đến lúc đó, vô số thế lực lớn đều sẽ đổ về tranh cướp.
Phụ cận Liền Đoạn Sơn đã bị ảnh hưởng, hình thành một vùng trường áp lực, cho dù tu sĩ tu vi cao đến đâu, bước vào đều bị đè xuống cảnh giới Nguyên Anh.
Đời trước Thẩm Từ Thu cũng từng tham dự.
Khi đó hắn mới mười chín tuổi, chưa vào Nguyên Anh, chỉ có thể phụ trách cầm chân đám Kim Đan tu sĩ, tạo cơ hội cho đại năng Ngọc Tiên Tông ra tay đoạt bảo.
Và hắn nhớ rất rõ cuối cùng hương đồ rơi vào tay Đỉnh Kiếm Tông.
Ngàn năm hương đồ trân quý vô cùng.
Thẩm Từ Thu nhàn nhạt nghĩ: Lần này, sẽ không tiện nghi Đỉnh Kiếm Tông như thế nữa.
Hắn đáp với Huyền Dương Tôn rằng mình sẽ đi nhưng sẽ ẩn dấu tung tích, hỗ trợ từ bên ngoài, tránh để đồng môn Ngọc Tiên Tông bị Đỉnh Kiếm Tông chú ý.
Huyền Dương Tôn đồng ý cách làm ấy, nhưng trong tin lại nhàn nhạt nói:
“Sau lần tranh đoạt này, ngươi phải trở về Ngọc Tiên Tông.”
Thẩm Từ Thu sắc mặt lạnh như sương tuyết, không đáp.
Mà Huyền Dương Tôn hiển nhiên không cần hắn đáp, đưa tin liền dứt khoát cắt ngang. Câu nói đó không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh. Báo cho hắn biết điều phải làm, không cần ý kiến.
Thẩm Từ Thu lặng lẽ nhìn truyền âm ngọc bài, dường như thấy rõ gương mặt nghiêm khắc và khiến người chán ghét của Huyền Dương Tôn.
Một phiến quạt xếp bỗng chìa tới che lấy ngọc bài, chặn toàn bộ tầm mắt hắn.
Những ngón tay nắm cán quạt, xương tiết rõ ràng, kiên định, cố chấp không cho hắn nhìn, cũng không cho hắn nghĩ tới kẻ khiến hắn chán ghét kia.
Sương tuyết trong mắt Thẩm Từ Thu ngưng lại.
Hắn theo đường nét quạt và bàn tay ấy, chậm rãi ngẩng mắt nhìn Tạ Linh.
“Ngàn năm hương đồ là vật quý. Mà rơi vào tay chúng ta… tự nhiên là quý nhất.”
Tin tức về hương đồ đã lan tới Vân Quy Tông, oanh động cả tu giới, chuyện trọng đại như thế ai cũng biết.
Trong nguyên tác, vai chính chưa từng tham dự tranh đoạt hương đồ, khi đó y còn chưa công khai khôi phục tu vi, chỉ lặng lẽ phát triển trong bóng tối. Nhưng Tạ Linh biết rất rõ cuối cùng hương đồ rơi vào Đỉnh Kiếm Tông.
Bởi vì về sau vai chính hợp tác với Ngọc Tiên Tông, thế lực hùng mạnh, từng thông qua Ngọc Tiên Tông bỏ ra cái giá không nhỏ để mua nửa cây hương đồ từ Đỉnh Kiếm Tông.
Bây giờ đã là thù địch…
Thế thì thứ kia Tạ Linh muốn.
Thẩm Từ Thu lại không lập tức đáp ứng.
“Ngươi còn chưa tới Nguyên Anh.” Hắn nói.
“Dù sao tu vi cũng sẽ bị áp chế, cao nhất chỉ còn Nguyên Anh đại viên mãn thôi. Kim Đan đi tranh đoạt cũng không phải vô dụng.”
Tạ Linh gập lấy cây quạt, miệng lưỡi tùy ý mà ung dung:
“Hơn nữa ta có cảm giác ta sắp bước vào Kim Đan đại viên mãn rồi. Vượt cấp đ.á.n.h một trận Nguyên Anh, chắc cũng không thành vấn đề.”
Thẩm Từ Thu: “……”
Hai tháng trước người này còn vừa mới bước vào Kim Đan hậu kỳ, giờ đã muốn đại viên mãn?
Có người khổ tu mãi chẳng tiến nổi một bước.
Có người uống ngụm nước cũng có thể phình tu vi.
Thẩm Từ Thu rốt cuộc xem như mở mang kiến thức.
Tạ Linh nhìn vẻ mặt của hắn, đôi mắt màu hổ phách khẽ chuyển:
“Huynh lo lắng cho ta à?”
Thẩm Từ Thu: “Không có.”
“Thật không có?”
Gương mặt tuấn lãng của Tạ Linh lại hiện ý cười phong lưu, y nghiêng sát vào:
“A Từ… ưm—!”
Một cái túi vỗ thẳng lên mặt y.
Tạ Linh lập tức đưa tay gỡ xuống, bóp bóp túi, nghi hoặc: Cái gì đây?
Y mở ra xem, bên trong là vài lá bùa, mấy món chú khí, còn có hai bình đựng thứ gì đó không rõ.
“Hai cái bình này là độc Vũ Thần Lệ.”
Tạ Linh đã cho hắn quá nhiều Vũ Thần Lệ, đến mức ngoài dùng để tu luyện, hắn còn có thể lấy ra làm vật liệu.
Thẩm Từ Thu dời mắt đi, không nhìn hắn:
“Có thể phối hợp với chú khí cùng…”
Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, trong tình huống vô cùng bất ngờ.
Tạ Linh trực tiếp vòng tay qua vai, ôm chặt hắn kéo vào n.g.ự.c mình.
Thẩm Từ Thu: “!”
Hắn lập tức đẩy người ra:
“Buông tay!”
Tạ Linh dùng sức chống lại: “Ta không!”
Còn nói không lo lắng cho ta? Hừ.
Vừa bị đẩy ra, cái đuôi cáo phía sau y cũng như muốn dựng thẳng lên trời.
Hai người họ mà phân cao thấp thì đúng là không cần linh lực, chỉ cần so tay sức thôi, Thẩm Từ Thu thật không chắc thắng được Tạ Linh. Hắn đẩy hồi lâu vẫn không ra được. Mãi đến khi cửa xa xa vang lên tiếng bước chân, hai người bất ngờ, lúc thu lực lúc dùng lực không hợp nhau, một bên hụt tay rồi nghiêng người quăng ngã xuống.
Ngay cửa, Tạ Yểm và Diệp Khanh lập tức đứng khựng lại.
Cạnh bàn, Tạ Linh chống một tay xuống đất, tay còn lại ôm lấy Thẩm Từ Thu, để tránh hắn bị đè xuống đất chịu khổ.
Mà Thẩm Từ Thu cũng kịp đặt một tay chống xuống mép bàn, tay kia đỡ lên vai Tạ Linh.
Thành ra tư thế… thân mật đến quỷ thần cũng ngại nhìn.
“Oaaaa…”
Hai đứa nhỏ không nhịn được thốt lên một tiếng rồi lập tức chậm nửa nhịp nhận ra hình như bọn họ tới không đúng lúc.
Thế là cả hai lùi một bước, đưa tay che mắt nhau, chạy thẳng vào sân như thể chưa nhìn thấy gì hết.
Rất chi là “bịt tai trộm chuông”.
Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều suýt bị tình huống vừa rồi làm cho cứng người ra.
Một Nguyên Anh, một Kim Đan…
Nếu thật sự ở mép bàn mà xô xô đẩy đẩy thành ra ngã xuống đất, nói ra ngoài, đến trẻ ba tuổi cũng không tin nổi.
Nhưng mà…
Tạ Linh nhịn không được bật cười.
Càng cười càng lớn, y ổn định lại thân hình, rồi lại duỗi hai tay ôm Thẩm Từ Thu vào lòng lần nữa.
Lần này Thẩm Từ Thu không còn đẩy ra.
Giọng cười của Tạ Linh vang lên trong n.g.ự.c hắn, chấn động truyền đến tận lòng.
Gió nhẹ thổi qua, Thẩm Từ Thu cảm thấy trái tim mình như theo tiếng cười kia nhảy nhót lạ lẫm mà rạo rực.
Nam Cung Tư Uyển
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng cười của Tạ Linh bỗng ngừng lại.
Y kinh ngạc giữ lấy vai Thẩm Từ Thu, kéo ra một chút khoảng cách, hoảng hốt nhìn vào mắt hắn.
“Vừa rồi… huynh có phải cười không?!”
Thẩm Từ Thu hạ mắt, vẻ mặt vẫn tĩnh lặng như giếng cổ, nhàn nhạt:
“Không có.”
“Thật sự?”
Tạ Linh không bỏ cuộc, cố tìm trên mặt hắn chút dấu vết nào còn lưu lại.
Biểu tình Thẩm Từ Thu không đổi, hàng mi đen khẽ che đôi mắt:
“Ừ.”
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, Tạ Linh hình như thật sự nghe được một tiếng cười nhẹ.
Hay là do y quá muốn nghe thấy, nên tự ảo giác?
Thẩm Từ Thu chỉnh lại áo quần bị cọ xô, đứng dậy:
“Nếu muốn đi, phải chuẩn bị nhiều thứ.”
Tạ Linh lên tiếng đáp, nhưng vẫn còn đang cố nhớ lại âm thanh kia.
Thẩm Từ Thu xoay người thong dong.
Trong gió, linh vũ sau lưng nhẹ lay động, và ở sau vành tai lớp da mỏng ấy khẽ ửng hồng.
Là thứ mà chính hắn không thể giấu nổi.