Dao Nương

Chương 7



Một tiếng gào thét như sấm nổ vang trời, xé tan sự yên tĩnh của màn đêm.

 

“Rầm!” 

 

Cánh cửa bị đạp tung, vô số ánh lửa đuốc tràn vào nội thất, soi rõ từng tấc hỗn loạn trong phòng, không nơi nào có thể ẩn giấu.

 

Lưu Tri Ý tay trái siết chặt cổ áo A Ngưu, tay phải lại nắm c.h.ặ.t c.h.â.n đèn đồng nhuốm m.á.u.

 

Còn Lưu thị trên giường, tóc tai rối bời, mắt đỏ ngầu, tay chỉ thẳng vào Lý chính áo quần tả tơi dưới đất, gào lên chói tai:

 

“Lão già khốn kiếp này… hắn dám làm chuyện đó với ta…”

 

Đám đông lập tức xôn xao.

 

“Trời ơi! Quả là đại họa giáng xuống!”

 

“Lý chính đại nhân sao lại ở đây?!”

 

Khung cảnh trở nên hỗn loạn cực độ, ánh lửa hắt lên gương mặt kinh hãi của từng người, nhấp nhô như bóng ma.

 

Đột nhiên.

 

“AAAAA!!!”

 

Một tiếng thét xé lòng vang vọng khắp không trung.

 

Chỉ thấy phu nhân của Lý chính, Đổng phu nhân, phát ra một tiếng tru như dã thú, lao thẳng vào phòng, nhào lên giường.O Mai d.a.o Muoi

 

Bà ta vung tay đánh tới tấp vào mặt nam nhân trên giường: 

 

“Bốp! Bốp! Bốp!” 

 

Tiếng tát vang dội.

 

Bộ móng tay gắn ngọc bích để lại vài vết m.á.u trên gương mặt kia, nhưng nam nhân vẫn bất động.

 

“Phu quân! Phu quân, tỉnh lại đi! Chàng làm sao vậy?!”

 

Búi tóc được chải chuốt kỹ lưỡng ngày thường nay đã rối tung như kẻ điên.

 

Đôi mắt đỏ ngầu cuối cùng cũng dừng lại trên người Lưu thị bên cạnh đang lả đi.

 

Trong ánh mắt bà ta lóe lên sát khí đáng sợ, gào thét lao tới chụp lấy Lưu thị.

 

Bà ta túm tóc Lưu thị, móng tay sơn đỏ cắm sâu vào da đầu: 

 

“Lão tiện nhân này! Ngươi dám dụ dỗ phu quân ta?!”

 

Lưu thị đau quá tỉnh hẳn, thấy là Đổng thị thì lập tức hét lên:

 

“Buông ra! Độc phụ này!”

 

Bà ta giơ chân đạp thẳng vào n.g.ự.c Đổng thị, nhân lúc đối phương loạng choạng, liền giật mạnh đôi khuyên tai ngọc trai.

 

m.á.u lập tức lăn xuống từ vành tai Đổng thị, nhuộm đỏ lớp trung y trắng muốt.

 

“Ta sẽ xé nát cái mặt già này của ngươi!” 

 

Đổng thị phát cuồng thật sự, mười ngón tay như móc vuốt lên mặt Lưu thị.

 

Lưu thị vội giơ tay đỡ, nhưng bị Đổng thị thừa cơ kéo tung áo trước, lộ ra một mảng da nhăn nheo.

 

Dân làng vây quanh lập tức xôn xao kinh hô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nhìn cái thân già này kìa!”

 

Đổng thị cười the thé: 

 

“Ngay cả kỹ nữ trong lầu xanh cũng còn hơn ngươi vài phần!”

 

Bà ta nhổ toẹt một bãi đờm đặc, rơi thẳng lên n.g.ự.c trần của Lưu thị.

 

Lưu thị vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghiến răng cắn mạnh vào cổ tay Đổng thị.

 

“Nếu phu quân ta có mệnh hệ gì...” 

 

Đổng thị thở dốc, đột nhiên túm tóc Lưu thị, đập mạnh đầu bà ta vào cột giường.

 

“Ta bắt cả nhà ngươi chôn cùng!”

 

Lúc này, ta đang tựa vào cột giường chạm hoa, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn.

 

Thuốc mê lúc này mới phát tác hoàn toàn, mắt ta tối sầm từng cơn.

 

Ngón tay cố bám chặt lấy mép giường, nhưng thân thể vẫn không kìm được mà trượt xuống.

 

“Phu… phu quân…” 

 

Ta gọi khẽ, hơi thở mong manh, giọng nói chìm lấp trong đám ồn ào.

 

Giữa cảnh hỗn loạn, không biết ai đó hét lên: 

 

“Báo quan! Mau báo quan!”

 

Ta tựa lưng vào cột giường, ý thức dần rút lui như thủy triều.O mai d.a.o Muoi

 

“Khặc… ” Ta cắn mạnh đầu lưỡi, m.á.u tươi tràn trong khoang miệng.

 

Cơn đau nhói xé toạc hiệu lực của thuốc, miễn cưỡng giữ lại chút tỉnh táo.

 

Bọn quan sai đến rất nhanh, tên bộ đầu đi đầu quát lớn: 

 

“Tất cả bắt lại cho ta!”

 

Lưu Tri Ý bị đè xuống đất, chân đèn “choang” một tiếng rơi ra. Hắn vùng vẫy gào to:

 

“Đại nhân minh giám! Oan uổng! Ta bị oan!”

 

7

 

“Uy vũ… !”

 

Một tiếng gõ mạnh vang lên, khối gỗ va vào mặt bàn như sấm dội. Trong công đường đèn đuốc sáng trưng.

 

Huyện lệnh mặt mày u ám, quét mắt nhìn đám người bên dưới:

 

Lưu thị áo quần xốc xếch, Lý chính bất tỉnh nhân sự, tên ngốc Đổng gia nước dãi lòng thòng, Lưu Tri Ý mặt mũi bối rối.

 

Và ta, được người dìu vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

“Lưu thị lớn gan thật!” 

 

Huyện lệnh quát lớn:

 

“Ngươi hãm hại Lý chính, bị bắt quả tang, còn gì để nói?!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com