Dao Nương

Chương 8



Lưu thị tóc tai bù xù, nghe vậy liền ngẩng phắt lên: 

 

“Đại nhân minh giám! Lão thân… thực sự không biết gì hết!”

 

Bà ta chỉ tay về phía ta, ánh mắt như rắn độc: 

 

“Là nó… nhất định là nó đã bỏ thuốc lão thân!”

 

“Ồ?” 

 

Huyện lệnh nhướng mày.

 

“Dao nương tử, ngươi có gì muốn biện giải?”

 

Ta yếu ớt quỳ rạp xuống đất, dập đầu: 

 

“Dân phụ… đêm tân hôn uống canh do bà mẫu đưa liền bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì thấy bà mẫu cùng Lý chính đại nhân…”

 

Đúng lúc nghẹn ngào, giọng ta run rẩy: 

 

“Dân phụ… không dám nói bừa.”

 

Nha dịch trình lên vật chứng:

 

Chân đèn dính m.á.u.

 

Mạch án của ta và Lưu thị. Đại phu xác nhận cả hai đều trúng mê dược.

 

Và các bát canh còn lại.O mai d.a.o Muoi

 

“Đại nhân!” 

 

Ta giọng run run bổ sung.

 

“Trước khi bất tỉnh, dân phụ thấy bà mẫu… bỏ gì đó vào rượu hợp cẩn…”

 

Lưu thị giận dữ quát lên: “Tiện nhân kia! Thuốc đó rõ ràng là...”

 

“Im lặng!” 

 

Huyện lệnh lạnh giọng cắt ngang.

 

“Lưu thị, ngươi nói tức phụ bỏ thuốc, có nhân chứng không?”

 

Bát canh ta dùng vẫn còn vật chứng, nhưng bát của Lưu thị đã bị phòng bếp rửa sạch từ lâu.

 

Lưu thị cứng họng.

 

Bỗng nhiên, pháp y bước ra bẩm báo:

 

“Lý chính bị thương ở mũi, hung khí là vật dài đầu tù, chính là đinh sắt trên giá nến này, vết thương xiên chéo từ trên xuống, lực rất mạnh.”

 

Huyện lệnh nheo mắt: 

 

“Lưu Tri Ý, lúc xảy ra án mạng, ngươi ở đâu?”

 

Lưu Tri Ý không ngần ngại: 

 

“Học trò đang cùng bằng hữu uống rượu luận đàm.”

 

“Nói láo!” 

 

Đổng thị hét lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta tận mắt thấy hắn cầm chân đèn đứng cạnh phu quân ta!”

 

“Đại nhân minh giám!” 

 

Lưu Tri Ý bất ngờ quỳ bò lên trước, trán dập mạnh xuống nền gạch xanh.

 

“Giá nến trong tay học trò, thật ra là nhặt được dưới đất, tuyệt đối chưa từng dùng làm hung khí!”

 

Nha dịch bỗng mang theo một gói giấy chạy vội vào công đường: 

 

“Bẩm đại nhân, tìm thấy vật này trên người Lưu thị!”

 

Nha dịch dâng gói giấy lên. Huyện lệnh mở ra xem, nửa gói mê dược chưa dùng hết.

 

Lưu thị trông thấy, sắc mặt trắng bệch, vẫn gào lên: 

 

“Không phải của lão thân! Nhất định là tiện nhân kia gài bẫy!”

 

Lưu Tri Ý cũng quỳ rạp xuống, giọng run rẩy: 

 

“Đại nhân minh giám! Học trò dùi mài kinh sử, sao có thể làm chuyện bất trung bất hiếu như vậy? Nhất định là có người vu oan!”

 

Pháp y lạnh lùng cười khẩy, lại bước ra: 

 

“Đại nhân, trong lòng bàn tay Lý chính có in chữ ‘Lưu’, giá nến chỉ có dấu vân tay của mẹ con họ.”

 

Huyện lệnh nheo mắt lại, chưa kịp mở miệng, Đổng thị đã ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, khóc lóc gào thét:

 

“Xin đại nhân làm chủ! Phu quân ta sống c.h.ế.t chưa rõ, không dùng hình sao ép được tiện nhân kia nhận tội?!”

 

“Đã vậy.” 

 

Huyện lệnh ném hỏa ký, lạnh giọng ra lệnh:

 

“Cả ba lôi xuống, đánh mỗi người ba mươi trượng!”

 

Khi bị kéo đến ghế hình, ta nhân lúc giơ tay áo che mặt, trộm nhét hết bạc vụn giấu trong áo yếm vào tay nha dịch thi hành hình.O mai d.a.o muoi

 

Nha dịch xoay cổ tay, bạc biến mất, chỉ kín đáo gật đầu với ta.

 

“Cô nương cố chịu một chút.” 

 

Hắn khẽ nói, cây gậy lớn giơ cao lên, nhưng khi hạ xuống lại giảm đi bảy phần lực.

 

Tà váy cưới dày nặng tung bay, vừa khéo che đi chỗ gậy chạm vào da thịt là thật hay giả.

 

“Chát!”

 

Tiếng roi nện xuống tuy vang, nhưng chỉ ba phần lực đánh vào.

 

Ta kêu lên một tiếng đau đớn đúng lúc, khoé mắt lại lướt qua thấy bên Lưu Tri Ý đang bị đánh thật sự, từng roi nện xuống, m.á.u dần thấm ướt lớp áo lót màu nhạt.

 

Hình phạt xong, ta yếu ớt ngã lăn ra đất, liếc mắt thấy Lưu Tri Ý đang lê tấm thân đầy m.á.u thịt, từng tấc từng tấc bò về phía ta…

 

“Dao nương…”

 

Hắn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, giọng thấp hẳn:

 

“Ngươi… cứ nhận tội đi… cứ nói là mẫu thân ta bức ép… Đợi ta đỗ trạng nguyên… nhất định đón ngươi nở mày nở mặt…”

 

Ta khép mắt lại, nghiêng đầu, giả bộ ngất lịm.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com