Dao Nương

Chương 9



8

 

Lưu Tri Ý âm thầm mắng một tiếng, lại bò đến bên cạnh Lưu thị:

 

“Mẫu thân! Mẫu thân tuổi đã cao, không bằng cứ nhận tội trước đi... Nhi tử thề, nhất định sẽ lo liệu ở nha môn, cứu mẫu thân ra ngoài.”

 

Lưu thị rên rỉ không ngớt dưới hình cụ, cuối cùng không chịu nổi cực hình, tay run rẩy ấn dấu vết m.á.u lên bản cung.

 

Đôi mắt đục ngầu của bà ta đầy oán độc, nhưng vẫn cố gắng khàn giọng nói:

 

“Là lão thân... lão thân nhất thời hồ đồ, lý chính ép buộc ta, ta thật sự là... thật sự không chịu nổi...”

 

Huyện lệnh hài lòng thu bản cung lại, vỗ mạnh mộc đường:

 

“Phạm nhân Lưu thị tạm giam chờ xét xử! Những người còn lại, tạm thời trở về nhà!”

 

Ta được nha dịch đỡ dậy, “yếu ớt” đứng lên, khóe mắt liếc thấy Lưu Tri Ý đang bị người ta dùng cửa gỗ khiêng đi.

 

Mông và đùi hắn thịt nát bấy, vậy mà vẫn cố chống đỡ nháy mắt ra hiệu với ta.

 

Trở về sân nhà Lưu gia đã đổ nát, ta và Lưu Tri Ý bị bổ khoái tùy tiện sắp xếp ở một gian phòng bên.

 

Vừa khép cửa lại, hắn đã túm chặt lấy cổ tay ta:

 

“Dao Nương... nay chỉ còn lại hai ta, bọn họ thấy nàng là nữ tử, ra tay chắc hẳn cũng nhẹ hơn nhiều.”

 

Hắn đau đến nghiến răng trợn mắt, vậy mà vẫn cố nặn ra một nụ cười:

 

“Đợi ta lành vết thương rồi vào kinh thi cử, nhất định không quên ngày hôm nay nàng đã...”

 

Ta cụp mắt che đi vẻ giễu cợt trong ánh nhìn, ngoan ngoãn kéo chăn đắp cho hắn:O mai d.a.o Muoi

 

“Phu quân hãy an tâm dưỡng thương.”

 

Ngày hôm sau, tại Lưu gia.

 

Lưu Tri Ý nằm sấp trên giường, phần m.ô.n.g và lưng đầy thương tích, đến cả lật mình cũng đau đến vã mồ hôi lạnh.

 

Còn ta thì đã có thể đi lại bình thường.

 

Ta viết thư gửi về nhà, báo cho phụ mẫu và đệ đệ biết: bà mẫu đã bị áp giải vào ngục, đợi Lưu Tri Ý vào kinh ứng thí, căn nhà này sẽ chỉ còn lại một mình ta ở, đặc biệt mời cả nhà đến hưởng phúc.

 

Sau đó ta bưng bát thuốc bước vào phòng trong, môi khẽ mỉm cười:

 

“Phu quân, đến giờ uống thuốc rồi.”

 

Lưu Tri Ý gắng gượng ngẩng đầu, trong mắt toàn là đau đớn:

 

“May... may mà có Dao Nương...”

 

Ta nhẹ nhàng khuấy thuốc bằng thìa, dịu giọng nói:

 

“Phu quân đừng nói vậy, thiếp sống là người của chàng, c.h.ế.t là ma của chàng. Nào, chúng ta uống hết bát thuốc này, một giọt cũng không được để lại.”

 

Hắn nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen kịt, đột nhiên rùng mình một cái:

 

“Đây... đây là thuốc gì vậy?!”

 

Ta cúi sát xuống, khẽ nói vào tai hắn:

 

“Chỉ là thuốc giúp phu quân thanh tịnh thân thể thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Con ngươi hắn co rút lại đột ngột.

 

Còn ta, vẫn mỉm cười đưa bát thuốc lên sát môi hắn.

 

Lưu Tri Ý đột ngột giơ tay hất đổ bát thuốc, nước thuốc đen nâu đổ lên giường!

 

“Tiện nhân!” 

 

Hắn gào lên, vì động tác quá mạnh làm rách vết thương ở mông, đau đến mặt mũi méo mó, vậy mà vẫn cố gắng uy h.i.ế.p ta:

 

“Hóa ra... hóa ra từ đầu đến cuối đều là ngươi?! Tại sao?! Dao Nương, chẳng phải chúng ta luôn ân ái mặn nồng sao?!”

 

Ta từ tốn rút một chiếc khăn tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau chỗ thuốc b.ắ.n lên tay:

 

“Ân ái?” 

 

Ta khẽ cười.

 

“Ý ngươi là việc ngươi vì ba mươi lượng bạc mà đẩy ta lên giường tên ngốc họ Đổng, đó gọi là ân ái sao?”

 

Con ngươi hắn co rút lần nữa, rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh:

 

“Nói bậy! Đó... đó đều là chủ ý của mẫu thân, ta hoàn toàn không hay biết gì!”

 

“Ồ?” 

 

Ta từ từ lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong n.g.ự.c.

 

“Vậy những ngân phiếu này, ta xin phép nhận lấy.”

 

Sắc mặt Lưu Tri Ý lập tức trắng bệch, môi run rẩy:

 

“Ngươi... ngươi lấy chúng từ đâu...”

 

“Còn nữa.”

 

Ta cúi người sát lại gần hắn, giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ.O mai d.a.o muoi

 

“Tất cả số bạc mà Lưu thị giấu riêng, đều cất phía sau bài vị trong từ đường, là để chuẩn bị lộ phí cho ngươi vào kinh thi phải không?”

 

Biểu cảm của hắn hoàn toàn sụp đổ, nỗi sợ trong mắt không thể giấu nổi nữa:

 

“Ngươi... ngươi là đồ độc phụ! Ta phải…”

 

“Ngươi muốn làm gì?” 

 

Ta lạnh lùng cắt lời, từ thắt lưng rút ra một cây kéo sáng loáng.

 

“Muốn tố cáo ta với quan phủ à? Đáng tiếc thay, mẫu thân ngươi đã nhận tội bằng chữ ký và dấu tay rồi. Còn ngươi...”

 

Ta vung cây kéo trước mắt hắn, ánh sáng lạnh chiếu lên gương mặt tái mét của hắn:

 

“Bây giờ cả huyện đều biết, tú tài Lưu vì mẫu thân phạm tội, xấu hổ không chịu nổi, tự vẫn để tỏ chí đấy.”

 

Lưu Tri Ý toàn thân run rẩy, bỗng gào lên:

 

“Có ai không! Cứu…”

 

Ta nhanh như chớp, lấy chiếc khăn tay tẩm mê dược bịt chặt miệng mũi hắn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com