Đào Sát

Chương 1



Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.

 

Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:

 

“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”

 

Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:

 

“Tiểu Đào Nhi thề c.h.ế.t cũng sẽ theo tiểu thư!”

 

Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.

 

Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.

 

Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái c.h.ế.t của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.

 

Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.

 

Nàng ta vỗ tay cười lớn:

 

“Ngươi quả là một con ch.ó ngoan.”

 

Phải, ta là chó ngoan.

 

Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn c.h.ế.t người đã hại chủ tử của ta.

 

Chương 1:

 

Lúc Liễu di nương bước vào phủ, những dải lụa trắng vẫn còn chưa kịp tháo xuống.

 

Ngón tay sơn đỏ au khẽ vuốt qua làn vải trắng, nàng ta thản nhiên hỏi:

 

“Quản sự trong phủ là ai?”

 

Lão quản gia tuổi ngoài năm mươi vội vàng chạy đến, sắc mặt đầy hoang mang.

 

Liễu di nương nhẹ giọng nói:

 

“Ngươi già rồi, quản cả phủ lớn thế này e là khó tránh khỏi sơ sót. Ngày mai ta sẽ tìm người thay thế, ngươi cứ an tâm về quê dưỡng già đi.”

 

Sau đó, lão quản gia được ban cho một khoản bạc.

 

Tuy có phần không nỡ rời phủ, nhưng lão vẫn thu dọn hành lý rồi rời đi.

 

Hôm sau, trên đường hồi hương, xe ngựa lão bị lật, rồi truyền đến tin lão bị trọng thương khiến cả phủ chấn động.

 

Liễu di nương thở dài một tiếng:

 

“Đúng là mệnh không tốt.”

 

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, trong mắt nàng ta lại ánh lên ý cười.

 

Người trong phủ không ai là kẻ ngốc.

 

Ai nấy đều hiểu vị Liễu di nương này, tuyệt đối không phải người dễ chọc vào.

 

Có nha hoàn thân cận khe khẽ hỏi ta:

 

“Tiểu Đào Nhi, ngươi nói xem, nàng ta sẽ xử lý chúng ta thế nào?”

 

“Chúng ta đều là người bên viện cố phu nhân, e rằng nàng ta sẽ chẳng nể tình đâu.”

 

Động tác tỉa hoa trong tay ta khựng lại.

 

Giữa kẽ hở của hai chậu hoa trong viện, có kẹp một mảnh giấy tiền đã cháy nát.

 

Ta tiện tay chôn nó xuống đất, đang định mở lời, chợt liếc thấy bóng người ngoài cửa viện, ta lập tức ngậm miệng lại không nói gì.

 

Liễu di nương thong thả bước vào.

 

Nha hoàn bên cạnh nàng lên tiếng, giọng điệu nghênh ngang:

 

“Đi, mau gọi hết bọn hạ nhân từng hầu hạ trong Xuân Ý viện đến đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ đầu đến cuối, Liễu di nương không nói lấy một câu.

 

Toàn bộ đều do nha hoàn bên người nàng ta truyền đạt thay.

 

Nói tới nói lui, cũng chỉ là một ý:

 

Chủ nhân của Xuân Ý viện đã thay đổi, chủ nhân của các ngươi cũng phải đổi.

 

Đây là một sự răn đe trắng trợn.

 

Bọn nha hoàn, tiểu tư đưa mắt nhìn nhau, lòng dạ rối bời.

 

Ta bước lên một bước, quỳ gối ngay trước mặt Liễu di nương, không chút do dự:

 

“Nô tỳ nguyện vì phu nhân mà dốc sức, dù có vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ.”

 

Chữ “phu nhân” kia khiến Liễu di nương khẽ đưa mắt nhìn ta.

 

“Đồ phản bội!” trong đám nha hoàn, có người xông ra, giơ tay tát ta một cái thật mạnh.

 

“Lúc phu nhân còn sống có bạc đãi ngươi bao giờ chưa? Giờ xác của người còn chưa lạnh hẳn, ngươi đã vội vã tìm chủ mới rồi!”

 

“Đồ tiện nhân, đồ tiểu nhân! Ngươi sẽ không được c.h.ế.t yên thân đâu!”

 

Người đánh mắng ta tên Thúy Chi, nàng ta là nha hoàn hồi môn theo phu nhân vào phủ.

 

Liễu di nương vẫy tay, sai người kéo nàng ta ra.

 

Tóc ta bị giật rối tung, trên mặt nóng rát, còn hằn mấy dấu tay đỏ bừng.

 

Ta ngẩng đầu nhìn Thúy Chi, từng câu từng chữ đều vô cùng rành rọt:

 

“Không bạc đãi ta?”

 

Ta bước tới, giơ tay tát ngược lại nàng ta một cái:

 

“Năm đó, vị hôn phu của ta đến đón ta đi, là cố phu nhân ép buộc chia rẽ chúng ta. Sau đó người còn sai gia nhân đánh gãy chân chàng, nhốt ta vào phòng củi ba ngày ba đêm không cho ăn cơm, không cho uống nước. Vậy mà gọi là không bạc đãi?”

 

Thúy Chi trừng mắt nhìn ta, kinh hãi đến nói không nên lời:

 

“Không ngờ… ngươi lại là hạng người như vậy… chuyện nhỏ thế mà nhớ đến tận bây giờ…”

 

“Không phải chuyện nhỏ. Nàng đã hủy hoại cả đời ta.”

 

“Chết là phải! Chết cũng đáng!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta thở dốc mấy hơi, rồi lại lần nữa quỳ trước mặt Liễu di nương:

 

“Phu nhân, từ nay về sau, nô tỳ nguyện đi theo người. Cầu xin người thu nhận.”

 

Một màn kịch như vậy, Liễu di nương xem đến vô cùng hài lòng.

 

Bà ta cúi đầu nhìn ta, đôi mắt phượng khẽ cong:

 

“Ngươi tên gì?”

 

“Nô tỳ là Tiểu Đào.”

 

Liễu di nương vỗ tay cười lớn:

 

“Quả là một con ch.ó ngoan.”

 

“Từ nay theo ta về viện đi.”

 

“Tạ ơn phu nhân!”

 

Khi rời khỏi, nha hoàn thân cận bên người bà ta khẽ nhắc:

 

“Phu nhân, nha đầu Tiểu Đào kia tâm cơ thâm trầm, thù dai, lòng dạ lại hẹp hòi — người thật sự muốn giữ ả bên mình sao?”

 

Liễu di nương cười nhạt:

 

“Hạng người như vậy mới tốt, dễ khống chế, dễ lợi dụng. Cho vài khúc xương, ả sẽ sủa to hơn ai hết.”

 

“Đi tra xem, những lời nói đó là thật hay giả.”