Khi ta thu dọn hành lý, đám nha hoàn đều đứng cách xa, không ai lại gần.
Nhưng ta biết, các nàng đều đang nhìn ta.
Ánh mắt mang theo sự phẫn nộ và khinh miệt.
Thúy Chi đã bị nhốt vào phòng củi, chẳng biết bao giờ mới được thả ra.
Lúc ta xách hành lý ra ngoài, có người đuổi theo, hắt cả một chậu nước bẩn ngay trước cửa.
Nước đen bẩn thỉu văng cả lên y phục của ta, nhưng ta không dừng bước, chỉ lặng lẽ rẽ sang hướng khác.
Trời đã về chiều, ma ma của viện Liễu di nương sắp xếp qua loa cho ta một chỗ ở tạm.
Khi ta đến, trong phòng đã có mấy nha hoàn đang ngồi trên giường bàn tán.
“Nghe nói cố phu nhân của phủ này là nữ nhi của quan lớn, chỉ tiếc là gia cảnh sa sút, bản thân lại chẳng biết giữ mình, gả vào phủ rồi mà còn dây dưa với nam nhân khác.”
“Cũng may lão gia mềm lòng, mới chịu giữ nàng ta ở lại phủ, còn nuôi ăn nuôi mặc.”
“Ta còn nghe nói nàng ta mắc phải loại bệnh kia! Khổ sở chịu đựng, sau đó không chịu nổi nữa mới treo cổ tự vẫn đó.”
“Không phải đâu, ta nghe là nàng ta bị bắt gian tại giường, mất mặt không sống nổi nên mới...”
“Trời ơi, sao lại có chuyện nhục nhã như thế.”
Các nàng đều là người mới đến phủ chưa bao lâu, lúc rảnh rỗi nên chẳng giữ nổi miệng mình.
Thấy ta bước vào, ai nấy đều sững người rồi lập tức im bặt.
Ta thu dọn hành lý xong cũng đã tới đêm muộn.
Các nha hoàn khác đều đã ngủ cả.
Ta nằm trên giường, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây đào trong viện khô cằn trụi lủi, không còn chút sức sống.
Ta vùi mặt vào trong chăn, khẽ nhắm mắt lại.
Tiểu thư à... Tiểu Đào có chút nhớ người rồi.
…
Khi ta mười hai tuổi, bị bán vào Trình phủ làm nha hoàn.
Khi đó ta không biết chữ, không hiểu lễ nghi, ngay cả công việc được giao cũng làm không ra hồn.
Thế nên ta chẳng có tư cách vào nội viện hầu hạ, chỉ có thể làm một hạ nhân thấp kém nhất.
Lần đầu ta gặp tiểu thư là vào một buổi trưa nắng đẹp.
Ta đang quét dọn trong sân, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một người xinh xắn như ngọc, đang nằm bò trên đầu tường.
Nàng mặc nam trang, giả làm nam tử.
Có vẻ sốt ruột, vẫy tay gọi ta:
“Lại đây giúp ta một chút, ta xuống không được!”
Ta vội vàng chạy tới đỡ nàng.
Nàng phủi phủi y phục, vui vẻ rời phủ.
Tối hôm đó, nàng cố ý tới tiền viện, tìm ta rất lâu mới gặp được:
“Này, ăn đi, ta cố tình mang về cho ngươi đó.”
Là món điểm tâm tinh xảo ta chưa từng được nếm qua.
Tiểu thư — là quý nhân của đời ta.
Cũng là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này.
Nàng cho phép ta lén nghe tiên sinh giảng bài trong thư viện, nàng còn lén dạy ta đọc chữ, học viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi bọn tiểu tư bắt nạt ta, nàng luôn đứng ra che chở.
Nàng thường xuyên dí ngón tay vào trán ta, nghiêm mặt giáo huấn:
“Tiểu Đào Nhi, ngươi phải hung dữ một chút, ác một chút, thì người ta mới không dám ức h.i.ế.p ngươi.”
“Cứ mềm nhũn thế này, ai cũng có thể giẫm lên đầu ngươi đấy.”
Ta lí nhí đáp:
“Nhưng tiểu thư sẽ bảo vệ ta mà.”
Nàng hừ nhẹ:
“Lần sau ta sẽ mặc kệ, để ngươi rút ra bài học mới được!”
Nhưng đến lần sau, khi gã thanh mai trúc mã thuở nhỏ của ta tìm đến, muốn rủ ta bỏ trốn, tiểu thư vẫn là người đứng ra.
“Tên đó nợ nần chồng chất, giờ nhắm đến ngươi là để bán ngươi cho lão địa chủ làm thiếp đấy. Tiểu Đào nhi, ngươi không thể chỉ biết ăn mà không biết suy nghĩ như vậy được!”
“Ngươi mà đi rồi, y phục ta không mặc, bánh ngọt ta không ăn, bạc ta không tiêu hết, chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Nàng mắng ta, nhưng trong mắt lại đong đầy sự lo lắng.
Ta nhào tới, ôm lấy chân nàng:
“Tiểu Đào Nhi không đi! Tiểu Đào Nhi thề sẽ sống c.h.ế.t theo tiểu thư!”
Tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ tiếc mắt nhìn người quá kém.
Nàng lại đi si mê Phương Tử Tề, một kẻ thư sinh sa sút.
Ngoài gương mặt tuấn tú cùng mấy bài thơ văn nhạt nhẽo ra, hắn chẳng có gì đáng nói.
So với tiểu tướng quân nhà họ Tần, hắn còn không bằng một ngón tay.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế nhưng tiểu thư không thích tiểu tướng quân, lại một lòng một dạ thương nhớ Phương Tử Tề.
Về mặt tình cảm, tiểu thư thực sự hồ đồ.
Nàng bất chấp tất cả để gả cho Phương Tử Tề, suýt chút nữa đoạn tuyệt với người nhà.
Ngày thành thân, Phương Tử Tề nắm tay nàng, thề thốt sẽ một đời một kiếp một đôi người.
Tiểu thư đỏ mặt thẹn thùng, ánh mắt đầy kỳ vọng.
Thế nhưng, sau khi thành thân, ta hiếm khi thấy nàng cười nữa.
Phương Tử Tề nhờ sự nâng đỡ của lão gia mà có được một chức quan bát phẩm.
Nhưng đến khi lão gia gặp họa, hắn lại khoanh tay đứng nhìn.
Thậm chí vì để bảo toàn bản thân, hắn còn chủ động đến Đại Lý Tự tố cáo lão gia tham ô nhận hối lộ.
Còn bịa ra chứng cứ hoàn mỹ không chút sơ hở.
Trình gia từ đó sụp đổ.
Mà Phương Tử Tề lại giẫm lên xác Trình gia, bám lấy chỗ dựa mới, từ đó quan lộ hanh thông như diều gặp gió.
Từ khi tiểu thư mất đi chỗ dựa, hắn rốt cuộc cũng hiện nguyên hình.
Hắn keo kiệt, nghi ngờ, tính toán mọi thứ.
Điều đau đớn nhất là, hắn chưa từng yêu nàng.
Tất cả những dịu dàng ân cần trước kia, đều chỉ là vỏ bọc.
Hắn nuôi một ả ngoại thất trong thành Đông.
Khi tiểu thư nổi giận đến phát điên, hắn lại bình tĩnh đến đáng sợ:
“Liễu Dung là biểu muội của ta, ta nợ nàng ấy nhiều năm. Tháng sau ta sẽ rước nàng ấy vào phủ, cho nàng ấy một danh phận.”
“Còn ngươi, cứ an phận thủ thường, ta sẽ nuôi ngươi tử tế.”