Đào Sát

Chương 9



Ta quay về phía phủ doãn, nghiêm giọng:

 

“Đại nhân, từng trang sổ này đều có ấn tín riêng của Phương đại nhân. Thật giả, tra là rõ.”

 

Phủ doãn đích thân kiểm tra, xem xét kỹ càng, rồi giận dữ đập sổ lên bàn:

 

“Phương Tử Tề, ngươi còn gì để nói?!”

 

“Người đâu! Áp giải Phương Tử Tề vào đại lao chờ thẩm vấn! Bản quan sẽ vào cung tấu trình lên Hoàng thượng!”

 

Phương Tử Tề bỗng chỉ tay về phía ta, giận dữ hét lớn:

 

“Là ả ta! Tất cả đều là do ả bày ra! Chính ả ta hại c.h.ế.t Liễu Dung, hại c.h.ế.t Hứa Mặc, giờ còn muốn hại ta!”

 

Phủ doãn nhíu mày:

 

“Có chứng cứ không?”

 

Phương Tử Tề nghẹn lời, không nói được gì.

 

Ta lệ rơi đầy mặt:

 

“Đại nhân minh giám! Nô tỳ chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, nào có bản lĩnh ấy? Phương đại nhân là cáo già gặp nạn, giờ mới giãy giụa mà vu vạ lung tung!”

 

Phương Tử Tề bị áp giải vào đại lao.

 

Còn ta, vì tội nô tỳ phạm chủ, cũng bị giam giữ, trở thành hàng xóm của hắn trong ngục.

 

Trong lao, ta nhìn vị Thị lang quyền thế một thời, giờ đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, không nhịn được bật cười đến cong cả lưng.

 

“Tại sao?” - hắn khàn giọng hỏi.

 

Ta cười đủ rồi, mới chậm rãi đáp:

 

“Vì tiểu thư đối với ta như ruột thịt… mà ngươi đã hại c.h.ế.t nàng.”

 

“Ta không có…”

 

“Ngươi có!” - ánh mắt ta lạnh như băng:

 

“Nếu không vì ngươi… tiểu thư đâu đến nỗi phải chết.”

 

Tần Can phối hợp với ta đã dâng đầy đủ chứng cứ lên Hoàng thượng.

 

Hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ thẩm tra toàn diện.

 

Vụ án của Phương Tử Tề kéo dài suốt một tháng.

 

Một khi điều tra, lại lôi ra thêm vô số chuyện.

 

Bao năm qua hắn tham ô, vu cáo trung lương, tất cả chứng cứ đều được phơi bày.

 

Tội trạng xác thực, thánh thượng ban thánh chỉ xử tử!

 

Tội ác của hắn được công bố khắp thiên hạ.

 

Trình gia cũng vì vậy mà được rửa sạch oan khuất.

 

Mà ta, tuy là một hạ nhân mà dám đứng ra kiện cáo chủ tử, nhưng nhờ có công lớn vạch tội gian thần, nên được miễn tội, vô sự thả ra.

 

Ngày bước chân ra khỏi ngục, thời tiết rất đẹp.

 

Ánh nắng rọi lên người, ấm áp dễ chịu.

 

Phương phủ đã bị tịch thu, ta bỏ chút bạc, nhờ nha sai chặt cho ta một cành đào từ trong viện mang ra.

 

Cây đào trong viện, nay đã đ.â.m chồi nảy lộc, tươi tốt rợp trời.

 

Khi Tần Can đến tìm ta, ta đang nhẹ nhàng cắm nhành đào ấy bên mộ phần của tiểu thư.

 

“Cây đào này là tiểu thư tự tay trồng từ nhiều năm trước.”

 

“Người từng nói… chờ cây kết trái, sẽ cho ta bạc để chuộc thân, lại còn muốn thay ta tìm mối hôn sự tốt, để ta được gả đi thật rực rỡ.”

 

Nhưng rốt cuộc, chúng ta… chẳng ai kịp đợi đến ngày ấy.

 

Tần Can im lặng rất lâu, rồi khẽ ngồi xuống, chậm rãi lau bụi trên bia mộ nàng.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

 

“Gần đến giờ rồi. Phương Tử Tề sắp bị hành hình. Ngươi không đi xem sao?”

 

“Đi.” - ta gật đầu “Tất nhiên là phải đi.”

 

Lúc hành hình, ta đứng ở hàng đầu trong đám đông.

 

Phương Tử Tề nay đã chẳng còn dáng vẻ oai phong thuở trước, tóc rối, y phục rách nát, chẳng khác gì chó nhà có tang.

 

Gương mặt hắn vô cùng bình thản.

 

Trong mắt hắn có hận, có oán, có sợ… chỉ duy nhất là không có một chút ăn năn.

 

Hắn không hối cải, đến lúc c.h.ế.t vẫn không hối cải.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đao phủ vung đao, ánh sáng loé lên lạnh lẽo.

 

Đầu Phương Tử Tề rơi xuống đất.

 

Máu b.ắ.n tung tóe, nhuộm đỏ cả pháp trường.

 

Dân chúng vỗ tay hoan hô, hả hê mắng chửi.

 

Còn trong lòng ta… cuối cùng cũng nhẹ đi một phần.

 

Trong cơn mơ hồ, ta dường như trông thấy tiểu thư.

 

Nàng cau mày trách móc nhìn ta:

 

“Ngươi đó, ngươi đó, sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này?”

 

“Tiểu thư…” - ta khẽ gọi trong lòng:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tiểu Đào Nhi… đã báo thù cho người rồi.”

 

Gió xuân nhè nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa đào dìu dịu.

 

Ta xoay người rời khỏi pháp trường, không ngoảnh đầu nhìn lại.

 

Một buổi sáng tinh mơ, ta đến phủ của Tần Can.

 

“Ngươi muốn rời đi?” - hắn cau mày.

 

Ta khẽ gật đầu:

 

“Oan khuất của tiểu thư đã được rửa sạch… ta cũng nên rời đi thôi.”

 

“Ngươi muốn đi đâu?”

 

“Không biết, cứ đi tới đâu tính tới đó thôi.”

 

Tần Can trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói:

 

“Kỳ thực, trước khi qua đời, A Diên từng để lại cho ta một phong thư.”

 

Ta lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

 

“Nàng nói, nếu có bất trắc, ta nhất định phải bảo vệ ngươi chu toàn.”

 

Tần Can khẽ cười khổ:

 

“Đến tận lúc chết… nàng vẫn còn lo cho ngươi.”

 

Ta chớp mắt, không kìm được mà để nước mắt tuôn rơi.

 

Tần Can đưa cho ta một bọc hành lý:

 

“Trong này có ít bạc, cùng vài món đồ cũ của A Diên… ngươi mang theo đi.”

 

Hai tay ta tiếp nhận, cúi sâu hành lễ:

 

“Đa tạ tướng quân.”

 

Khi ta xoay người rời đi, Tần Can bỗng gọi:

 

“Tiểu Đào.”

 

“Vâng?”

 

“Trình Diên từng nói… điều may mắn nhất trong đời nàng… chính là gặp được ngươi.”

 

Ta mỉm cười:

 

“Gặp được tiểu thư, cũng là may mắn của đời ta.”

 



 

Ta đã đi qua rất nhiều nơi.

 

Sương mưa vùng Giang Nam, gió cát nơi Tái Bắc, tiếng lạc đà vang vọng ở Tây Vực…

 

Mỗi một cảnh sắc, ta đều thầm kể lại cho tiểu thư nghe trong lòng.

 

Năm năm sau, ta mở một trà quán ở một thị trấn nhỏ.

 

Trong sân sau, ta trồng một cây đào, mỗi độ hoa đào nở, trông rực rỡ vô cùng.

 

Giống như năm ấy, tiểu thư nằm trên đầu tường, mỉm cười gọi ta.

 

“Chưởng quầy! Cho một bình trà!”

 

“Vâng, tới ngay.” - ta đáp lời, xách ấm trà bước ra ngoài.

 

Nắng vừa đủ ấm, gió nhẹ chẳng hanh.

 

Mơ hồ trong làn gió ấy, ta dường như lại nghe thấy tiếng nàng gọi…

 

“Tiểu Đào Nhi…”

 

Hết.