Đào Sát

Chương 8



“Chứng cứ Phương đại nhân bao năm qua tham ô hối lộ, hãm hại trung lương — đều được cất giấu trong mật thất của thư phòng.”

 

Ta lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một quyển sổ sách:

 

“Nô tỳ liều mạng mới tìm được… chỉ mong một ngày có thể vì phu nhân mà báo thù!”

 

Liễu lão gia giật lấy quyển sổ, trong mắt lóe lên một tia sáng:

 

“Giỏi lắm, nha đầu! Nếu sổ sách này là thật, không chỉ có thể đòi lại công đạo cho nữ nhi của ta…”

 

“Còn có thể…”

 

Còn có thể chia được một phần gia sản của Phương Tử Tề.

 

Ta âm thầm thay lão nói nốt nửa câu ấy trong lòng.

 



 

Ba ngày sau, kinh thành rúng động vì một đại án chấn động triều đình.

 

Liễu lão gia dẫn theo một nhóm sĩ tử, tới trước nha môn Kinh Triệu phủ gióng trống kêu oan, giữa thanh thiên bạch nhật vạch trần tội trạng tham ô hối lộ, vu hãm trung lương của Phương Tử Tề.

 

Ông ta đem cuốn sổ và thư mật mà ta đưa, dâng từng thứ một lên trước mặt phủ doãn.

 

“Xin đại nhân minh giám!” - Liễu lão gia quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa:

 

“Tiểu nữ chính là vì phát hiện ra những điều này, mới bị Phương Tử Tề bày mưu hãm hại, rơi vào cảnh thân bại danh liệt!”

 

Phủ doãn giận dữ:

 

“Ý ngươi là… bản quan xét án sai ư?!”

 

“Người đâu, đánh ba mươi trượng cho ta!”

 

Liễu lão gia hoảng sợ:

 

“Đại nhân tha… tha mạng!”

 

Ông bị lôi ra ngoài chịu đòn, còn phủ doãn thì cầm lấy sổ sách xem kỹ, sắc mặt dần trở nên trầm ngâm.

 

“Người đâu, đi mời Phương Tử Tề tới công đường.”

 

Khi nha dịch đến Phương phủ, Phương Tử Tề đang ở trong thư phòng.

 

Tên dẫn đầu chắp tay hành lễ:

 

“Phương đại nhân, phủ doãn đại nhân triệu kiến, xin mời ngài lập tức tới công đường.”

 

Sắc mặt Phương Tử Tề trầm xuống:

 

“Là vì chuyện gì?”

 

Nha dịch thoáng ngập ngừng, Phương Tử Tề liền hiểu ra. Hắn lén rút ra một thỏi bạc, kín đáo nhét vào tay người nọ.

 

“Là… là Liễu lão gia mang sổ sách đến cáo buộc ngài tham ô…”

 

Nha dịch nhỏ giọng nói, ngừng một chút rồi tiếp:

 

“Còn nói… ngài hãm hại mệnh quan triều đình…”

 

Đồng tử Phương Tử Tề co rút lại, hắn gắng gượng trấn định:

 

“Đợi ta thay y phục một lát.”

 

Đã nhận bạc, nha dịch tất nhiên không thúc ép, để mặc hắn xoay xở.

 

Phương Tử Tề bước nhanh vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại.

 

Hắn đi thẳng đến cơ quan bí mật nơi giấu sổ sách.

 

Khi nhìn thấy cuốn sổ vẫn nằm y nguyên trong hộc bí mật, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hiện lên nụ cười khinh miệt:

 

“Lũ ngu xuẩn, cũng muốn hãm hại ta?”

 

Hắn chỉnh lại quan phục, ngẩng cao đầu, theo nha dịch đến công đường.

 

Mà sau khi bọn họ rời đi, ta từ sau giá sách lặng lẽ bước ra.

 

Ngón tay khẽ lướt qua cơ quan bí mật ấy, nhẹ giọng thở dài:

 

“Giấu kỹ thật đấy… nhưng cuối cùng cũng để ta tìm ra rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tại công đường Kinh Triệu phủ.

 

Lời khai của Liễu lão gia đầy sơ hở.

 

“Sổ sách này… là một nha hoàn đưa cho ta…” - ông ta ấp úng.

 

Phủ doãn vỗ bàn rầm một cái:

 

“Là nha hoàn nào? Họ tên là gì?!”

 

“Cái này… lão phu nhất thời không nhớ ra…”

 

Lúc này Liễu lão gia mới chợt tỉnh ngộ rằng có điều gì đó không ổn.

 

Ả nha hoàn kia xuất hiện quá kỳ lạ, từ đầu đến cuối… nàng chưa từng nói tên!

 

Vậy mà hắn và phu nhân của mình lại tin ngay không một chút nghi ngờ!

 

Quá bất cẩn rồi!

 

Hai lão nhân quỳ dưới công đường lớn tiếng khóc lóc kêu oan.

 

Phủ doãn hừ lạnh:

 

“Chứng cứ không có, nhân chứng không rõ, sổ sách thì nhìn qua đã thấy là giả! Người đâu, đánh!”

 

Trượng vừa giáng xuống, Liễu lão gia gào khóc thảm thiết.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Phương Tử Tề đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, trong lòng lại cảm thấy khoái trá vô cùng.

 

Ngay khi phủ doãn chuẩn bị tuyên án Liễu lão gia tội vu cáo, tiếng trống kêu oan nơi công đường lại vang lên lần nữa…

 

Phủ doãn cau mày:

 

“Ai đánh trống?”

 

Nha dịch chạy vào bẩm:

 

“Là nha hoàn Tiểu Đào ở Phương phủ.”

 

Phủ doãn bất giác liếc nhìn Phương Tử Tề.

 

Sắc mặt Phương Tử Tề cũng lập tức trầm xuống.

 

Phủ doãn thở dài một hơi, đầu đau như búa bổ, nhưng bao nhiêu dân chúng ngoài kia đang dõi theo, ông không thể làm ngơ.

 

“Truyền nàng ta vào công đường!”

 

Ta bước vào công đường, ngẩng đầu nhìn bốn chữ trên tấm biển treo cao “Minh kính cao huyền” sáng rực giữa công đường

 

[Minh kính cao huyền: Gương sáng treo cao]

 

Ta quỳ xuống, cất cao giọng:

 

“Xin đại nhân minh giám! Sổ sách trong tay Liễu lão gia, đích xác là giả.”

 

Toàn thể náo động.

 

Ta rút từ trong n.g.ự.c ra một quyển khác:

 

“Còn quyển này mới là sổ thật.”

 

Sắc mặt Phương Tử Tề… lập tức đại biến.

 

Cuốn sổ này tỉ mỉ gấp trăm lần quyển của Liễu lão gia kia, không chỉ ghi rõ từng khoản bạc bất chính đã đi đâu về đâu, mà còn kèm theo thư từ qua lại giữa Phương Tử Tề với các quan viên trong triều.

 

Thậm chí còn ghi chép tường tận đầu đuôi việc hắn cấu kết hãm hại Trình gia, khiến Trình gia tan nát.

 

Quan viên bị liên lụy quá nhiều, ảnh hưởng quá lớn, phủ doãn càng xem càng đổ mồ hôi lạnh.

 

Ông làm quan nhiều năm, chỉ liếc mắt đã biết thật giả.

 

“Không… không thể nào!” - sắc mặt Phương Tử Tề trắng như tro tàn:

 

“Rõ ràng… ta đã…”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mà ta lại thản nhiên đón lấy ánh mắt hắn.

 

Thật sự không nhịn được… ta bật cười khẽ.

 

Phương Tử Tề như bị sét đánh:

 

“Là ngươi…”