Chương 10:
Tôi trình bày rõ ràng, đầy đủ toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Từ việc Triệu Nhã làm nũng cầu xin tôi giúp đặt vé, đến lúc nhận được hóa đơn thì trở mặt chối bỏ và sỉ nhục, rồi sau đó là hàng loạt hành vi tung tin, vu khống và uy hiếp.
Lời khai của tôi, cùng toàn bộ chứng cứ tôi nộp lên tòa, đã khép kín thành một chuỗi logic hoàn chỉnh.
Ngồi trên ghế bị cáo, Triệu Nhã mặc áo tù màu xám, đã hoàn toàn mất đi vẻ hào nhoáng ngày nào.
Cô ta nước mắt giàn giụa biện hộ cho mình, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, nói rằng cô ta bị người hãm hại.
Nhưng những lời ngụy biện đó, trước chứng cứ như núi, lại trở nên yếu ớt và nực cười.
Cuối cùng, tòa tuyên án.
Triệu Nhã phạm nhiều tội, bị phạt tù 5 năm, đồng thời nộp phạt 500.000 tệ.
Khi tiếng búa gõ xuống, tôi thấy toàn thân Triệu Nhã mềm nhũn, ngã quỵ ngay tại ghế bị cáo.
Tất cả sự kiêu căng, ngạo mạn từng có, trong sự phán quyết nghiêm minh của pháp luật, đều tan biến thành hư vô.
Bước ra khỏi tòa án, tôi hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ngoài kia.
Tôi ngoái đầu lại, vừa hay nhìn thấy cảnh Triệu Nhã bị cảnh sát tư pháp còng tay, áp giải lên xe tù trong bộ dạng chật vật.
Cô ta đã không còn là “chị cả công sở” với lớp trang điểm tinh xảo, giày cao gót lộ vẻ kiêu căng ngày nào nữa.
Truyền thông tiếp tục đưa tin về vụ án, coi đây như một điển hình về sự liêm chính trong chốn công sở, nhấn mạnh tầm quan trọng của đạo đức nghề nghiệp và ranh giới pháp luật.
Tên tôi, cũng với tư cách là nạn nhân và nhân chứng then chốt, được nhắc đến.
Trong bản tin, tôi được khắc họa như hình mẫu của một nữ nhân viên công sở thời đại mới – dũng cảm, lý trí, biết dùng pháp luật để bảo vệ bản thân – và nhận được sự đồng tình, khen ngợi rộng rãi của dư luận xã hội.
Công ty, để biểu dương sự chính trực và khôn ngoan tôi đã thể hiện trong sự việc lần này, đặc biệt tổ chức một buổi lễ nhỏ, trao tặng tôi danh hiệu “Nhân viên xuất sắc của năm”, đồng thời thưởng thêm một khoản tiền hậu hĩnh.
Câu chuyện của tôi, nhanh chóng lan truyền rộng rãi cả trong lẫn ngoài công ty.
Nó trở thành một trường hợp cảnh tỉnh, răn đe những kẻ mang lòng bất chính, và cũng khích lệ nhiều người từng âm thầm chịu đựng bất công, phải dũng cảm đứng ra bảo vệ quyền lợi của chính mình.
Tôi đứng trên bục nhận thưởng, nhìn xuống ánh mắt tán thưởng của đồng nghiệp, trong lòng sáng tỏ.
Tất cả những tủi nhục, bất bình, oán hận – đều đã tan biến như khói mây.
Lúc này tôi mới thật sự hiểu ra:
Công lý có thể đến muộn, nhưng nó – sẽ không bao giờ vắng mặt.
Vài năm sau.
Tôi đã trở thành một trong những lãnh đạo cấp cao của công ty, phụ trách toàn bộ nghiệp vụ khu vực Hoa Đông.
Sự nghiệp thành công, cuộc sống viên mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bằng số tiền tiết kiệm của mình, tôi mua được một căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố, có thể nhìn ra sông, và cũng đón ba mẹ về ở cùng.
Trần Lâm sớm đã trở thành tinh anh trong ngành quảng cáo và hoạch định, chúng tôi vẫn là đôi bạn thân tốt nhất, chuyện gì cũng có thể thổ lộ.
Chúng tôi thường ngồi trên ban công nhà tôi, vừa uống rượu vang, vừa hóng gió sông, vừa cảm thán thế sự biến đổi, lại vừa chân thành mừng cho sự trưởng thành của nhau.
Bởi vì sự kiện Triệu Nhã, văn hóa công sở trong công ty đã được thanh lọc triệt để.
Ban lãnh đạo bắt đầu chú trọng hơn đến phẩm chất và sự liêm chính của nhân viên, đối với những hành vi kéo bè kết phái, chơi trò chính trị văn phòng, đều áp dụng thái độ “không khoan nhượng”.
Bầu không khí làm việc của cả công ty trở nên trong sáng và hiệu quả hơn bao giờ hết.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn thấy tin tức về Triệu Nhã ở một vài góc nhỏ trong chuyên mục xã hội.
Nghe nói sau khi mãn hạn tù, vì có án tích nên cô ta tìm không được công việc tử tế, chỉ có thể đi làm thuê ở vài quán ăn nhỏ, cuộc sống chật vật khó khăn.
Cô ta hoàn toàn sa sút xuống tầng đáy của xã hội, vĩnh viễn không còn khả năng lật mình.
Sự kiện “38.000 tệ tiền vé máy bay” năm ấy, từng chấn động một thời, đối với tôi giờ đây, đã không còn là một ký ức đau khổ nữa.
Nó giống như một cột mốc quan trọng trên con đường đời của tôi.
Nó khiến tôi chỉ sau một đêm mà trưởng thành, trở nên kiên cường, quả quyết và sáng suốt hơn.
Tôi học được cách làm thế nào để trong luật rừng phức tạp này tự bảo vệ mình, không dễ dàng bị lợi dụng, cũng không bị những thứ đạo đức giả dối trói buộc.
Tôi học được cách nhìn thấu sự u tối trong lòng người, và càng biết trân trọng sự thiện ý quanh mình.
Tôi đem trải nghiệm này, viết thành một bài văn ẩn danh, đăng trên mạng xã hội.
Ngoài dự liệu, bài viết ấy lại gợi lên sự cộng hưởng như núi lở sóng trào.
Vô số cư dân mạng để lại lời nhắn bên dưới, kể lại những trải qua tương tự mà họ từng gặp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Câu chuyện của tôi, đã cho rất nhiều người dũng khí để đứng ra phản kháng.
Tôi bắt đầu quan tâm đến một số dự án công ích xã hội, đặc biệt là cung cấp sự hỗ trợ pháp lý và tâm lý trong khả năng cho những nạn nhân từng chịu bất công và bắt nạt nơi công sở.
Tôi hy vọng có thể dùng sức lực của bản thân, để giúp được nhiều người hơn, để thế giới này, có thêm một chút công bằng và chính nghĩa.
Một buổi chiều nắng ấm, tôi xử lý xong công việc trong tay, một mình đi lên ban công tầng thượng của công ty.
Tôi cúi xuống, ngắm nhìn thành phố phồn hoa dưới chân, xe cộ tấp nập, người qua kẻ lại.
Trong lòng tôi, không còn bóng mây đen của quá khứ, chỉ còn lại khát vọng và hy vọng vô hạn cho tương lai.
Tôi biết, câu chuyện đời tôi vẫn còn lâu mới kết thúc.
Nhưng cái chương đầy gai góc và đấu tranh – đã hoàn toàn được lật qua rồi.
Hết.