Chương 9:
Tôi nhìn theo bóng lưng chật vật ấy, trong lòng không gợn sóng.
Không còn khoái cảm trả thù, cũng chẳng có chút xót thương.
Chỉ thấy rõ ràng – tất cả là cái giá mà cô ta tự chuốc lấy.
Hai ngày sau, tôi chính thức nhận được thông báo thăng chức.
Tôi được bổ nhiệm làm trưởng bộ phận mới, lương bổng và cấp bậc đều có bước nhảy vọt.
Trần Lâm đặc biệt hẹn tôi đi ăn mừng.
Trong nhà hàng, chúng tôi nâng ly chạm cốc.
“Cạn cho tinh thần không bao giờ gục ngã, cũng cạn cho mấy kẻ tự giăng kén rồi tự mắc kẹt!” – Trần Lâm cười nói.
Chúng tôi cùng nhau cảm thán về sự phức tạp của lòng người và sự tàn khốc của chốn công sở.
Nếu không có 38.000 tệ tiền vé máy bay kia, có lẽ Triệu Nhã vẫn còn sống sau lớp mặt nạ hào nhoáng, tiếp tục diễn vở kịch giả dối của mình.
Nhưng chính tôi… đã tự tay xé toang tất cả.
Nhìn ra ngoài cửa kính, dòng xe cộ tấp nập qua lại, tôi chợt nhận ra – biến cố này không chỉ làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời Triệu Nhã, mà cũng đã triệt để đổi thay sự nghiệp và cả quỹ đạo cuộc sống của tôi.
Tôi không còn là kẻ nhẫn nhịn, chấp nhận chịu thiệt để làm “người tốt” nơi công sở.
Tôi đã học được cách phản kháng.
Và quan trọng nhất – tôi đã học được cách tự bảo vệ mình.
Sự sụp đổ của Triệu Nhã, là toàn diện – và cũng là hủy diệt hoàn toàn.
Ba mẹ cô ta vì hành vi trốn thuế với số tiền khổng lồ, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, cuối cùng bị tuyên án tù giam.
Gia tộc mà cô ta từng ngạo nghễ khoe khoang, giờ hóa thành tro bụi, để lại chỉ là đống hỗn độn và núi nợ chất chồng.
Bản thân Triệu Nhã, cũng bị tòa án phán quyết bồi thường cho công ty khoản thiệt hại kinh tế do cô ta làm lộ bí mật thương mại.
Cộng thêm vụ ly hôn, toàn bộ tài sản còn lại bị chồng cũ chiếm phần lớn, cô ta chẳng những không giữ được đồng nào, mà còn gánh thêm những món nợ khổng lồ.
Cô ta buộc phải bán đi căn hộ duy nhất đứng tên mình, bán hết cả đống đồ xa xỉ từng lấy ra để khoe mẽ – trong đó không ít là hàng giả.
Nhưng tất cả những thứ ấy, cũng chỉ như muối bỏ biển.
Người đàn bà từng ở nhà sang trọng, sống như một “quý phu nhân”, nay chỉ còn lại thân phận một con nợ, phải chen chúc trong khu trọ tồi tàn, lo từng bữa cơm từng đồng tiền sinh hoạt.
Cái xấu xí của lòng người, khi rơi vào cảnh khốn cùng, bộc lộ càng rõ rệt.
Những họ hàng nghèo khổ từng bị cô ta khinh bỉ, xem thường, giờ quay lại mỉa mai, coi cô ta như nỗi nhục của cả gia tộc.
Mỗi lần gặp, họ lại cố tình nhắc lại “chiến tích huy hoàng” của cô ta năm xưa để giễu cợt, xé nát nốt chút thể diện mong manh còn sót lại.
Con của cô ta ở trường, vì biến cố gia đình và loạt tin tức ầm ĩ trên truyền thông, cũng trở thành đối tượng bị bạn bè xa lánh, kỳ thị.
Ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của người làm mẹ, cô ta cũng sắp mất nốt.
Gia đình – hoàn toàn tan vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Nhã thử liên lạc lại với đồng nghiệp cũ, những người từng bị cô ta chèn ép, lợi dụng, hy vọng có thể tìm được một chút giúp đỡ, hay ít nhất… một lời trò chuyện.
Nhưng đáp lại, chỉ là những cuộc gọi không bắt máy, và những tin nhắn “đã đọc nhưng không trả lời.”
Mọi người đều tránh cô ta như tránh dịch.
Một ngày, cô ta thậm chí lần mò đến tận nhà tôi, đứng chờ dưới tầng.
Bóng dáng còn thảm hại hơn cả lần trước: áo quần rẻ tiền, gương mặt xám xịt không chút máu, tiều tụy đến mức chẳng còn chút khí chất nào của người đàn bà từng ngồi chễm chệ trong văn phòng.
Thấy tôi, cô ta lại giở lại chiêu cũ – vừa khóc vừa van xin.
“Lâm Khê… à không, Trưởng phòng Lâm…”
Ngay cả cách gọi cũng đổi rồi.
“Tôi xin cô, nể tình từng là đồng nghiệp, cô nói giúp với công ty, để họ giảm bớt khoản bồi thường được không? Hoặc… cô cho tôi vay chút tiền thôi, một ít thôi, tôi nhất định sẽ trả…”
Tôi nhìn cô ta – kẻ từng dồn tôi vào tuyệt, từng nhe nanh nuốt m.á.u – giờ đây gục ngã, nức nở cầu khẩn.
Trong lòng tôi, không hề dấy lên bất cứ gợn sóng nào.
Tôi lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô ta.
Cô ta nghi hoặc nhận lấy, liếc mắt nhìn, vẻ mặt lập tức cứng lại.
Trên danh thiếp in rõ: Trung tâm trợ giúp pháp lý quận XX.
Tôi nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh nhưng lạnh lùng:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Thể diện của cô, tự mình giành. Nợ của cô, tự mình trả. Tôi không mở nhà từ thiện.”
Nói xong, tôi quay người bước vào tòa nhà, không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi đem chuyện này kể cho Trần Lâm.
Trần Lâm cảm thán:
“Đúng là ông trời có mắt. Ngày trước cô ta đối xử với cậu thế nào, giờ liền bị người khác đối xử như thế. Cô ta tự tay hủy hoại hết thảy, trách được ai?”
Tôi cũng rất cảm khái.
Kết cục của Triệu Nhã, còn thê thảm hơn cả những gì tôi từng tưởng tượng.
Cô ta không phải bị đánh trở về nguyên hình, mà là bị đánh xuống tận mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay mình.
Điều này cũng khiến tôi càng thêm cảnh tỉnh, càng biết trân trọng tất cả những gì mình đang có.
Thành tựu nơi công sở có được thật gian nan, tình bạn đồng cam cộng khổ, và cả sự thiện lương cùng ranh giới trong nội tâm mà tôi vẫn luôn giữ vững.
Phiên tòa cuối cùng của Triệu Nhã, chính thức diễn ra nửa năm sau khi cô ta bị công ty khai trừ.
Cô ta vì bị tình nghi tội danh lừa đảo hợp đồng và chiếm dụng chức vụ, bị viện kiểm sát chính thức khởi tố.
Kế hoạch “du lịch xa hoa” từng bị truyền thông phanh phui, trở thành một trong những chứng cứ trọng yếu trong tội danh lừa đảo hợp đồng của cô ta.
Ngày xét xử, tôi – với tư cách nhân chứng then chốt của vụ án – ra tòa làm chứng.
Đứng trên bục nhân chứng, đối mặt với thẩm phán và toàn thể người ngồi nghe xử, tâm trạng tôi bất ngờ lại bình tĩnh đến lạ.