Chương 4:
Tôi men theo đầu mối đó, bắt đầu lướt lại mạng xã hội của Triệu Nhã.
Gần đây cô ta liên tục khoe túi xách hàng hiệu, đồng hồ xa xỉ, đúng chuẩn dáng vẻ một quý bà “thượng lưu”.
Nhưng so với tin Trần Lâm điều tra được về gia cảnh túng quẫn, hình ảnh đó lại đối lập chói mắt.
Chắc chắn ở đây có vấn đề.
Một ý nghĩ chợt lóe lên: chuyến “du lịch xa hoa” lần này, cùng tất cả những biểu hiện phô trương kia, có lẽ chỉ là vỏ bọc.
Sau lớp mặt nạ hào nhoáng ấy, Triệu Nhã đang che giấu một bí mật nào đó… thậm chí còn lớn hơn nhiều so với tôi tưởng.
Mà bí mật đó, có thể sẽ trở thành vũ khí quan trọng nhất để tôi phản đòn, triệt hạ cô ta.
Trong lòng tôi dấy lên một luồng hưng phấn xen lẫn chờ mong.
Triệu Nhã, chiếc mặt nạ giả tạo mà cô dày công tô vẽ… sắp bị tôi chính tay xé toạc.
Tôi bắt đầu quan tâm đặc biệt đến cái “gói du lịch xa hoa” mà Triệu Nhã vẫn vênh váo khoe khoang.
Dựa vào mấy mẩu thông tin cô ta từng buột miệng trong lúc khoác lác ở văn phòng, tôi lần mò tìm hiểu.
Phòng tổng thống ở đảo, du thuyền riêng… những dịch vụ đắt đỏ ấy, cô ta đặt kiểu gì?
Tôi thử tra trên các nền tảng du lịch lớn, nhưng không hề thấy có gói nào trùng khớp.
Điều này quá bất thường.
Trừ phi, cô ta đặt qua kênh không công khai.
Tôi đem nghi ngờ kể với Trần Lâm.
Quả nhiên, cái đầu của một người làm kế hoạch nhanh chóng mở rộng hướng suy nghĩ.
Cô ấy nhờ vài thủ thuật kỹ thuật, cộng thêm mối quan hệ trong ngành du lịch, chẳng mấy chốc đã tìm ra chuyện động trời.
“Khê Khê, đoán xem nào? Cái khách sạn ở đảo mà nhà Triệu Nhã đặt, hoàn toàn không phải qua công ty du lịch chính thống. Họ đặt qua một công ty tư vấn du lịch tư nhân đăng ký ở Quần đảo Cayman cơ!”
Trong giọng Trần Lâm còn lộ vẻ phấn khích:
“Không chỉ vậy, tớ còn kiểm tra thêm về công ty này. Người đại diện pháp nhân là người nước ngoài, nhưng luồng tiền phía sau lại dính chặt đến mấy dự án đầu tư nước ngoài mà gia đình chồng cô ta mới tiếp xúc gần đây!”
Quần đảo Cayman, công ty offshore, dòng tiền…
Những từ này ghép lại khiến tim tôi khựng một nhịp.
Chuyện này nghe chẳng giống một chuyến du lịch đơn thuần.
“Còn nữa, tin nóng đây!” Trần Lâm hạ giọng nhưng càng kích động:
“Tớ nhờ người check loạt đồ hiệu mà Triệu Nhã khoe gần đây. Hơn nửa là hàng fake loại A! Nhưng nhờ cách chụp ảnh, chỉnh màu, kèm caption, nhìn thì y như hàng thật. Kiểu như sợ người khác không biết mình sống kiểu quý bà vậy.”
Một người có gia cảnh sa sút, phải dựa vào hàng fake để giữ thể diện, thế mà lại bỏ ra cả trăm ngàn tệ cho chuyến đi xa hoa này sao?
Quá mâu thuẫn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chính vào lúc ấy, một cơ hội tình cờ đã giúp tôi xâu chuỗi tất cả những manh mối rời rạc lại với nhau.
Hôm đó, tôi mang tài liệu lên cho lãnh đạo cấp cao, đi ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc thì thấy cửa khép hờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên trong loáng thoáng truyền ra cuộc bàn bạc về “tính tuân thủ kinh doanh” và “dự án hợp tác Đông Nam Á”.
Giọng một phó tổng rất nghiêm trọng:
“Dự án bên Tổng giám đốc Vương rủi ro quá cao, nguồn vốn không rõ ràng. Nếu bị điều tra, cả công ty chúng ta có thể bị liên lụy.”
Một người khác phụ họa:
“Đúng vậy, đặc biệt nghe nói gần đây nhà họ còn qua lại với mấy công ty offshore mờ ám, càng phải đề phòng.”
Tổng giám đốc Vương?
Chồng Triệu Nhã họ Vương!
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi gần như có thể chắc chắn: cái gọi là “kỳ nghỉ xa hoa” kia, hoàn toàn chỉ là một vỏ bọc!
Rất có khả năng đó thực chất là một buổi gặp gỡ thương mại được ngụy trang, thậm chí là một phi vụ chuyển tiền mờ ám nào đó!
Việc tôi hủy vé máy bay, vô tình lại phá hỏng toàn bộ kế hoạch của họ.
Khó trách Triệu Nhã lại phát điên đến mức ấy!
Nhận ra điều này, tôi vừa rùng mình lo sợ, vừa càng thêm tin vào suy đoán của mình.
Từ đó, tôi âm thầm để ý từng hành động của Triệu Nhã trong công ty.
Quả nhiên, gần đây cô ta thường xuyên bí mật gặp gỡ vài đồng nghiệp phụ trách mảng kinh doanh quốc tế, vẻ mặt lén lút, không biết đang bàn những chuyện gì.
Nhưng đúng lúc tôi tưởng rằng mình đã nắm thế chủ động, thì một cơn khủng hoảng mới bất ngờ ập đến.
Sáng thứ Hai, ba mẹ Triệu Nhã bất ngờ kéo thẳng đến công ty.
Hai ông bà đã ngoài năm mươi, vừa bước vào đã khóc lóc om sòm, gào lên rằng tôi – “con đồng nghiệp lòng dạ ác độc” – đã phá hỏng “chuyến du lịch trong mơ cả đời của họ”.
Mẹ Triệu Nhã thậm chí còn ngồi bệt ngay trước cửa phòng ban của chúng tôi, vừa đập đùi vừa gào khóc thảm thiết, mồm không ngừng chửi bới tôi.
Bà ta nói chính tôi cố tình làm khó, khiến nhà họ tổn thất nặng nề, và đòi tôi phải bồi thường!
Bảo vệ công ty cũng phải chạy tới, hiện trường náo loạn như một cái chợ.
Không ít đồng nghiệp chưa hiểu đầu đuôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ và trách móc.
Mặt quản lý thì đen sì như đáy nồi.
Ông ta lại gọi tôi vào phòng, lần này thái độ gay gắt gấp bội.
“Lâm Khê! Tôi mặc kệ giữa cô và Triệu Nhã có mâu thuẫn gì! Bây giờ chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của công ty rồi!”
Ông ta ném một tập tài liệu xuống bàn:
“Cô tự xem đi! Tổng công ty cũng biết cả rồi! Nếu cô còn muốn tiếp tục làm việc ở đây, thì biết điều một chút, lo giải quyết ổn thỏa đi! Bằng không, hậu quả tự cô gánh!”
Nghe giọng điệu gần như là mệnh lệnh, tôi cảm nhận rõ áp lực từ bốn phương tám hướng đang đè ép xuống.
Cả nhà Triệu Nhã chẳng khác nào lũ chó điên, quyết tâm dồn tôi đến đường cùng.
Nhưng tôi không hề sợ hãi.
Ngược lại, tôi càng tin chắc rằng mình đang đi đúng đường.
Bởi vì, họ càng điên cuồng, càng chứng minh rằng họ có tật giật mình.