Chương 5:
Càng chứng minh rằng đằng sau chuyến “du lịch” kia, ẩn giấu một bí mật không thể nói ra.
Việc tôi hủy vé, có lẽ vô tình đã chặn đứng một âm mưu lớn – một âm mưu có thể khiến cả nhà họ sụp đổ, thậm chí kéo công ty tôi xuống vực.
Tối đó, tôi kể hết tất cả những nghi ngờ và suy đoán của mình cho Trần Lâm.
Nghe xong, cô ấy c.h.ế.t lặng, hồi lâu mới thốt lên:
“Trời ơi, Khê Khê… chuyện này đâu còn là tranh chấp công sở nữa. Đây có thể là tội phạm kinh tế rồi!”
Chúng tôi nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương đều thấy sự nặng nề và quyết tâm.
Chúng tôi phải moi ra sự thật!
Trong tôi bùng lên một ngọn lửa chính nghĩa mãnh liệt.
Chuyện này, không chỉ còn là vì danh dự và lợi ích của riêng tôi.
Mà là để vạch trần sự đen tối giả dối nơi công sở, để những kẻ như Triệu Nhã không còn cơ hội tiếp tục hại người.
Triệu Nhã, ngày tàn của cô… sắp đến rồi.
Tôi và Trần Lâm ngồi trong quán cà phê suốt cả buổi tối, cùng nhau vạch ra một kế hoạch phản công chặt chẽ.
Trọng tâm của chúng tôi không phải là so xem ai chửi bới ầm ĩ hơn, mà là tận dụng chính mục đích thật sự của “chuyến du lịch xa hoa” kia, để Triệu Nhã tự tay vác đá, rồi đập nát chân mình.
Ngày hôm sau, tôi không đi giải thích với bất kỳ ai nữa.
Trước những ánh mắt thương hại hay khinh thường trong công ty, tôi hoàn toàn coi như không thấy.
Việc đầu tiên tôi làm, là gom toàn bộ chứng cứ mình có trong tay: tin nhắn với Triệu Nhã, ghi âm ba mẹ cô ta gây rối, cùng với những điều tra và suy đoán về mục đích thực sự của chuyến đi.
Tất cả được tôi mã hóa, đóng gói, hẹn giờ tự động gửi sau 72 giờ.
Người nhận là Trần Lâm và một người bạn luật sư mà tôi tuyệt đối tin tưởng.
Đây là lá bùa hộ mệnh của tôi.
Phòng khi Triệu Nhã cùng đường phát cuồng, làm ra chuyện gì đó cực đoan.
Làm xong bước chuẩn bị này, tôi bắt đầu âm thầm sắp đặt thế cục.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trong những lần tán gẫu ở phòng nghỉ với đồng nghiệp, tôi cố ý buông vài câu “bâng quơ” về Triệu Nhã.
“Lạ ghê nhỉ, dạo này chị Nhã cứ kêu sức khỏe không tốt nên xin nghỉ ốm, thế mà nhìn Facebook thấy vẫn tung tăng đi chơi, tinh thần còn sung lắm ấy chứ.”
“Ừ nhỉ, chị ấy chẳng bảo nhà đang khó khăn sao? Vậy mà còn lên kế hoạch cho chuyến du lịch sang chảnh thế kia, đúng là khiến người ta vừa tò mò vừa… ghen tị.”
Lời nói của tôi như từng hòn sỏi rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra những vòng sóng loang rộng dần.
Mà ai cũng biết, tin đồn… chính là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Triệu Nhã trước đây dùng tin đồn để đối phó tôi, giờ tôi sẽ lấy chính thứ đó, trả lại cho cô ta gấp bội.
Qua mối quan hệ của Trần Lâm, tôi âm thầm tiếp cận vài đồng nghiệp vốn đã chán ngán thói quen cậy quyền, cướp công và đổ vạ của Triệu Nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không nói thẳng, chỉ khẽ ám chỉ: mấy dự án nước ngoài mà Triệu Nhã phụ trách gần đây, có lẽ tồn tại vài điểm “không minh bạch”, mọi người có thể để mắt tới.
Mấy “lão làng” trong công ty chỉ cần gợi ý thế là hiểu ngay.
Không lâu sau, tin đồn về việc Triệu Nhã lợi dụng chức vụ để trục lợi, thậm chí làm giả số liệu, bắt đầu lặng lẽ lan khắp công ty.
Đúng lúc bị đủ loại áp lực dồn ép, Triệu Nhã lại tự tay đưa cho tôi một sơ hở chí mạng.
Để thanh toán khoản vi phạm hợp đồng đắt đỏ của khách sạn trên đảo, lại sợ người nhà phát hiện mình làm hỏng chuyện, cô ta dám gửi đơn lên phòng tài chính xin ứng trước… ba tháng lương.
Khoản yêu cầu bất thường này lập tức khiến tôi cảnh giác.
Tôi cẩn thận ghi lại chính xác thời điểm ấy.
Và chưa kịp yên ổn, mẹ Triệu Nhã lại kéo tới công ty gây náo loạn.
Lần này bà ta còn quá đáng hơn, xông thẳng đến bàn làm việc của tôi, chỉ tay vào mặt mắng xối xả:
“Đồ sao chổi! Đồ đàn bà cắt đứt đường làm ăn của người khác! Mày phải bồi thường cho nhà tao 100.000 tệ tiền ‘tổn thất tinh thần’ mới được!”
Bà ta thậm chí còn định lao tới túm tóc tôi.
Nhưng tôi đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng lùi lại một bước, tránh khỏi cú ra tay đó.
Tôi không cãi vã nửa lời.
Chỉ lẳng lặng mở điện thoại, bật quay video, ghi lại toàn bộ cảnh tượng bà ta la lối, làm ầm ĩ.
Sau đó, tôi mang đoạn video này cùng những file ghi âm trước đó nộp thẳng cho bộ phận nhân sự và bảo vệ, đồng thời nộp đơn khiếu nại bằng văn bản, tố cáo Triệu Nhã cùng người nhà đã nhiều lần quấy rối và đe dọa tôi trong môi trường làm việc.
Lần này, chứng cứ rành rành.
HR buộc phải ra văn bản cảnh cáo chính thức đối với Triệu Nhã, đồng thời thông báo rõ: nếu người nhà cô ta còn tới công ty gây chuyện, sẽ lập tức báo công an xử lý.
Khi từ phòng nhân sự bước ra, sắc mặt Triệu Nhã tái nhợt.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi không còn vênh váo ngang ngược như trước, mà xen lẫn hằn học, căm hận… và cả sợ hãi.
Cô ta bắt đầu biết kiềm chế.
Người nhà cô ta cũng không dám bén mảng tới công ty nữa.
Tôi biết, đòn phản công của mình đã có tác dụng.
Tôi nhân cơ hội, trong một lần lướt qua bên cô ta, cố ý buông nhẹ một câu:
“Phong cảnh ở quần đảo Cayman chắc đẹp lắm nhỉ?”
Rõ ràng thấy thân thể Triệu Nhã khựng lại, quay phắt sang nhìn tôi, trong mắt toàn là kinh hãi lẫn không thể tin nổi.
Tôi không thèm đáp lại, chỉ thản nhiên bước đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Tôi cảm nhận rõ rệt nỗi bất an và hoảng loạn trong lòng cô ta đang phình to từng giây từng phút.
Giống như một quả bóng bị bơm căng quá mức — tôi biết, ngày nó nổ tung… đã kề cận.
Mỗi lần nhẫn nhịn, đều là để đổi lấy một lần bùng nổ sau cùng, sảng khoái gấp trăm lần.
Cơ hội mà tôi chờ đợi, rất nhanh đã đến.