Đậu Đỏ Và Cây Sơn Tra

Chương 1: 1



Khi ta sắp công lược thành công Thẩm Hoài Cẩn, thì hắn lại chiến tử nơi sa trường, xương cốt chẳng còn.



Hệ thống khuyên ta đổi mục tiêu công lược, để giữ mạng sống cho mình.



Nhưng ta nhớ rõ những điều tốt đẹp Thẩm Hoài Cẩn từng dành cho mình, nên kiên quyết không đổi.



Cuối cùng hệ thống chỉ đành phán rằng ta đã công lược thất bại.



Vì thế, ta phải gánh chịu hình phạt sau khi thất bại: ho ra máu, hôn mê, cơ thể ngày một suy yếu…



Cuối cùng, ta bệnh mà chết.



Vào năm thứ tư, ngày thứ ba mươi mốt kể từ khi ta làm quỷ, hệ thống bỗng tìm đến ta.



Nó nói, Thẩm Hoài Cẩn chưa chết.



Không những còn sống khỏe mạnh, mà còn sắp thành thân.



1.



Ta lơ lửng bên A Nô, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi:



“Thẩm Hoài Cẩn, Thẩm Hoài Cẩn, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy?!”



“Nếu không phải hắn chiến tử bốn năm trước, ta… ta đã công lược thành công rồi…”



Nói đến đây, ta lại không nhịn được mà run lên một cái.



Vì thất bại, hệ thống dùng trăm lần đau đớn để trừng phạt.



Ta không thể quên được cái c.h.ế.t đau đớn đến cùng cực ấy, như có người cầm d.a.o xé nát nội tạng ta.



Dù nay đã là hồn ma nhiều năm, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến ta lạnh sống lưng.



A Nô giơ tay ra hiệu trấn an ta: “Công chúa, đừng khóc.”



A Nô là người đã đắc tội với Thẩm Lão phu nhân, bị đày đến đây để trông nom cây đậu đỏ mà Thẩm Hoài Cẩn trồng cho ta.



Có lẽ vì A Nô là người đầu tiên ta nhìn thấy khi vừa tỉnh lại dưới dạng hồn ma, nên ta không thể rời xa hắn quá.



Không hiểu vì sao, mỗi lần ta nhìn vào mắt A Nô, tâm trạng kích động lại dần bình ổn trở lại.

Nhưng ta cứ cảm thấy ánh mắt sau chiếc mặt nạ ấy… rất quen thuộc.



Như thể đã từng gặp ở đâu đó.



Hệ thống nói với ta rằng Thẩm Hoài Cẩn hiện đang ở Thần Y Cốc, trong lãnh thổ Nam Chiếu.



Từ Bắc Đường đến Nam Chiếu, phải đi đường thủy rồi chuyển sang đường bộ, mất khoảng hai tháng.



Ta không biết các hồn ma khác có cần ngủ không, nhưng vì mong sớm gặp lại Thẩm Hoài Cẩn, suốt hai tháng qua ta chưa từng chợp mắt một lần.



Nếu không nhờ A Nô dùng m.á.u đốt Hương An Hồn, e là ta đã hồn phi phách tán từ lâu rồi.



“Công chúa, nhất định phải đi sao?”



Lại một lần nữa ta gần như tan biến vì quá yếu, A Nô không nhịn được lên tiếng hỏi.



“Phải.”



Giọng ta theo làn khói của An Hồn Hương bay lên, nhẹ đến mức như sắp bị gió cuốn đi.



Ta không biết phía trước sẽ ra sao, cũng chẳng biết cảnh tượng sẽ thế nào khi gặp lại Thẩm Hoài Cẩn.



Nhưng ta chỉ muốn hỏi hắn một câu:



Tại sao còn sống mà không quay về?



Tại sao đã hứa sẽ cùng ta bạc đầu, lại đi cưới người khác?



Ta là gì chứ?



Vì hắn, ta phản kháng nhiệm vụ của hệ thống, chịu bao nhiêu đau đớn không phải của con người, thì tính là gì?



Ngay cả khi đã hóa thành hồn ma, sắp bị tan biến hoàn toàn, ta vẫn khổ sở chờ đợi hắn suốt những năm ấy, thì tính là gì?!



2.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Vì đại tiểu thư Tuyết Kiến của Thần Y Cốc sắp thành thân với Thẩm Hoài Cẩn, Cốc chủ ra lệnh tuyển thêm nhóm nô bộc ngắn hạn vào cốc hầu hạ.



A Nô câm được phân vào viện của Tuyết Kiến, phụ trách chăm sóc rừng đậu đỏ trước sân.



“Rừng đậu đỏ này, ngươi phải chăm nom cho tốt. Nếu làm tốt, tiểu thư Tuyết Kiến nhất định sẽ thưởng.”



Quản sự không ngừng dặn dò A Nô.



Nghe đến hai chữ “Tuyết Kiến”, ta đang lơ lửng bên cạnh A Nô bỗng giật mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.



Chua xót lẫn lộn.



Không kịp nghĩ nhiều, ta nhìn thấy tiểu viện trước mặt thì hoàn toàn sững sờ.



Từng cành cây, ngọn cỏ, từng bông hoa, tán lá… nơi này giống hệt với tiểu viện ta từng ở trong phủ Trấn Bắc Hầu.



Chỉ khác là cây đậu đỏ trước sân, giờ đã trở thành một rừng đậu đỏ xanh um tươi tốt.



Có người đi ngược sáng từ xa bước đến.

Hạt Dẻ Rang Đường

Quản sự lập tức dừng lại, cúi đầu chào kính cẩn: “Thẩm Công tử.”



“Trong cốc có người mới à?”



Nghe thấy giọng nói ấy, ta kích động đến mức ngón tay cũng run lên, mắt cũng nóng bừng.



Là Thẩm Hoài Cẩn.



Là A Cẩn mà ta luôn nhung nhớ khôn nguôi.



Khoảnh khắc quay đầu ấy, tựa như dài bằng cả một kiếp người.



Thanh niên trước mắt hoàn toàn khác biệt với Thẩm Hoài Cẩn trong ký ức ta.



Hắn mặc áo dài màu xanh quạ, tóc vấn bằng ngọc trâm, ngũ quan đã mất đi vẻ ngạo nghễ thuở thiếu niên, thay vào đó là sự điềm tĩnh qua năm tháng.



Trông đã già dặn hơn đôi chút.



Tay áo bên phải của hắn rũ xuống trống không, từ thái dương kéo đến lông mày có một vết sẹo rộng bằng ngón út.



Chỉ nhìn một cái, cũng có thể tưởng tượng được những đau đớn mà hắn từng phải chịu, hẳn là rất dữ dội.



Trước đó ta còn nghĩ, đợi khi oán khí tích đủ, điều đầu tiên khi hóa thành lệ quỷ sẽ là cắn c.h.ế.t tên phụ bạc Thẩm Hoài Cẩn này!



Thế mà giờ đây, ta lại không nỡ.



Ta chỉ muốn hỏi A Cẩn của ta một câu: những năm qua… chàng sống có tốt không?



Quản sự để ý thấy vật trên tay Thẩm Hoài Cẩn, cất tiếng hỏi:



“Công tử xuống núi là để mua bánh đậu đỏ cho tiểu thư Tuyết Kiến sao?”



“Ừ, Tuyết Kiến không thích uống thuốc, ta phải nghĩ cách dụ nàng.”



Giọng nói hắn ôn hòa dịu dàng, khiến hồn thể ta khẽ run lên.

Ta là nữ nhi của một phi tần bị thất sủng trong lãnh cung, thể chất yếu đuối từ nhỏ, thuốc uống như cơm. Nhưng ta lại ghét uống thuốc vô cùng.



Để ta chịu uống thuốc, ngày nào Thẩm Hoài Cẩn cũng sau buổi thiết triều là về phủ mang cho ta một gói bánh đậu đỏ.



Sợ bánh nguội mất ngon, hắn luôn dùng nội lực giữ ấm suốt quãng đường, rồi ôm hộp bánh dỗ ta ăn.



Âm thanh còn văng vẳng bên tai, bóng dáng thiếu niên dịu dàng thuở ấy như vẫn còn hiện hữu trước mắt.



Từng chút từng chút, hòa làm một với người đàn ông gầy gò trước mặt.



Cho dù đã mất trí nhớ, Thẩm Hoài Cẩn vẫn giữ thói quen xưa.



Chỉ là người được mang bánh đậu đỏ đến… đã không còn là ta.



Mà là Tuyết Kiến.



Nhìn chàng trai xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc ấy, ta như thể đã đợi được Thẩm Hoài Cẩn trở về.



Nhưng lại chẳng thể đợi được A Cẩn của ta.



….