Đậu Đỏ Và Cây Sơn Tra

Chương 2



Có lẽ ánh mắt ta quá mức lưu luyến, khiến Thẩm Hoài Cẩn cảm nhận được, ánh mắt vượt qua người đang nói chuyện, nhìn thẳng về phía ta.



Chỉ trong thoáng chốc, hồn thể ta run lên, vô thức bay ra sau lưng A Nô, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, ngơ ngác nhìn hắn.



“Thẩm… Thẩm Hoài Cẩn?”



Ta thử gọi tên hắn.



Ánh mắt Thẩm Hoài Cẩn giao với ta, trong mắt là sự ngạc nhiên, lại xen lẫn vẻ xa cách lạnh lùng.



“Một tên hạ nhân từ đâu tới, còn biết quy củ hay không?”



Một câu ngắn ngủi, khiến ta ngây người tại chỗ.



“Thẩm Hoài Cẩn, ta là Tương Tư, là…”



Ta run rẩy cất tiếng, lời còn chưa nói xong, Thẩm Hoài Cẩn đã lướt qua ta, đi ngang mà không hề dừng lại.



“Nếu còn lần sau, ngươi lập tức cút đi.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Bóng lưng lạnh lẽo, chẳng có lấy chút lưu luyến.



Ta buông rủ đôi cánh lông quạ dài, sững sờ nhìn chiếc vòng tay đậu đỏ trên cổ tay trắng muốt.



Đó là vật định tình Thẩm Hoài Cẩn đã tặng ta.



Hắn từng nói, ta tên là Tương Tư, mà đậu đỏ còn có tên là đậu tương tư.



Hắn muốn ta đeo chiếc vòng đậu đỏ này, để cả đời cũng không quên được hắn.



Ta chưa từng quên.



Ngay cả lúc sắp chết, trong lòng ta vẫn còn gọi tên hắn.



Nhưng Thẩm Hoài Cẩn… lại quên mất ta rồi.



A Cẩn của ta, đã quên ta thật rồi.



Hắn không cần ta nữa.



3.



A Nô chăm sóc rừng đậu đỏ rất tốt, được quản sự gọi vào phòng Tuyết Kiến nhận thưởng.



Ta không thể rời A Nô, cũng bay theo vào trong.



Không ngờ lại gặp được Thẩm Hoài Cẩn ở đó.



Hắn đang đút thuốc cho Tuyết Kiến, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận vô cùng.



“Cẩn thận kẻo nóng.”



“Cảm ơn A Cẩn.”



Đây là lần đầu tiên ta gặp tiểu thư Tuyết Kiến từ khi đến Thần Y Cốc.



Nàng chừng mới đến tuổi cập kê, ngũ quan rực rỡ, không giống nữ tử Bắc Đường, mà mang vẻ đẹp đặc trưng của người Hồ ở Nam Chiếu.



Tuyết Kiến vừa uống một ngụm thuốc đã lập tức phun ra, ôm n.g.ự.c ho không ngừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.



Tim ta nhói lên, vô thức bay đến gần muốn đỡ lưng cho nàng thuận khí.



Tay còn chưa kịp chạm đến, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hoài Cẩn quét tới, cứng đờ giữa không trung.



Dường như lúc này hắn mới phát hiện điều khác thường, ánh mắt dừng lại một chút trên hồn thể đang lơ lửng của ta, rồi lập tức rút về, toàn tâm toàn ý lo cho Tuyết Kiến.



“Tuyết Kiến, nàng không sao chứ?”



Giọng Thẩm Hoài Cẩn lo lắng, liên tục vỗ về lưng cho nàng.



Tuyết Kiến lắc đầu với hắn: “Không sao đâu, A Cẩn đừng lo.”



Hắn đưa nàng một miếng bánh đậu đỏ, Tuyết Kiến cắn một miếng, khóe môi dính vụn bánh, Thẩm Hoài Cẩn bật cười, cúi người dịu dàng lau giúp nàng.



“Bao lớn rồi mà ăn vẫn như trẻ con.”



Giọng điệu đó là sự bất đắc dĩ cưng chiều mà ta từng quá quen thuộc, nhưng giờ rơi vào tai ta lại đau như d.a.o cứa.



Ta không chịu nổi nữa, quay người bay đi.



A Nô nhanh chóng đuổi theo ta.



Hắn thật giống Thẩm Hoài Cẩn thuở trước.



Dù ta khóc ở đâu, hắn luôn có thể dễ dàng tìm thấy.



Tựa đầu vào vai A Nô, nước mắt ta lại không ngừng tuôn rơi:



“A Nô… đó là A Cẩn của ta mà, rõ ràng là…”



Rõ ràng người đó là A Cẩn của ta.



Rõ ràng thê tử của hắn là ta.



Người được hắn cẩn thận che chở, cưng chiều lẽ ra cũng phải là ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Vậy mà tại sao… tại sao lại thành ra thế này?



“Đừng khóc, công chúa.”



A Nô ra hiệu tay, đưa cho ta một miếng bánh đậu đỏ: “Muốn ăn không?”



“Ta ăn không được…”



Ta nức nở, trong lòng càng thêm ấm ức.



Làm ma thôi thì cũng đành, nhìn phu quân của mình âu yếm bên nữ nhân khác cũng đành…



Thế mà ngay đến một miếng bánh đậu đỏ, ta cũng không ăn nổi.



Hu hu hu, ta thật là đáng thương quá đi mà.



A Nô “nói”: “Công chúa có thể ngửi.”



Trong những ngày dài đằng đẵng hắn bầu bạn bên ta, hắn vẫn hay đưa đồ ăn đến cho ta ngửi một chút.



Ta dần dần ngừng khóc, cẩn thận ghé mũi lại gần ngửi thử hương bánh đậu đỏ…



Nhưng lại phát hiện, không thể ngửi thấy gì cả.



Hồn thể ta trong khoảnh khắc ấy bỗng khựng lại, run rẩy rồi tan ra, sau đó lại ngưng tụ tức thì.



Ta ngơ ngác nhìn A Nô, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con.



Ta nghĩ… có lẽ ta cũng sắp hồn phi phách tán rồi.



A Nô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta.



Ánh mắt ấy khiến lòng ta nghẹn lại, vô cùng khó chịu.



Ta đờ đẫn đối diện với ánh nhìn của hắn, rồi theo bản năng quay đi, lắp bắp tìm lời lấp l.i.ế.m cơn hoảng loạn trong lòng:



“Ta không biết vì sao… khi nhìn thấy Tuyết Kiến, lại không hề oán hận… thậm chí… thậm chí còn thấy đau lòng cho nàng, còn có chút áy náy.”



Cứ như thể, ta đã nợ nàng rất nhiều vậy.



Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi:



“Công chúa, vì sao người không nói sự thật cho Thẩm Công tử biết?”



“Ta không muốn hắn nhớ lại.” Ta cúi đầu, buồn bã nói nhỏ.



“Hơn nữa… ta cảm thấy mình đã quên rất nhiều chuyện, mà những chuyện đó… khiến ta rất đau lòng.”



Ta đã đau lòng đến thế rồi.



Ta không muốn để Thẩm Hoài Cẩn cũng phải đau lòng như vậy nữa.



“Ta… sau này ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn thôi. Nhìn hắn thành thân, sinh con, nhìn hắn sống vui vẻ, hạnh phúc… Chắc là… nhìn đủ rồi, thì sẽ không còn đau nữa…”



Trong mắt A Nô như chất chứa vạn lời, nhưng cuối cùng… hắn chẳng nói gì cả.

4.



Ngày hôm sau, ta đang ngủ trên cây đậu đỏ.



Thẩm Hoài Cẩn thường đến đây để thăm Tuyết Kiến, vì muốn gặp được hắn, ta ngày đêm trông chừng trên cây đậu đỏ.



Chỉ cần được nhìn thêm một lần… thì làm ma cũng đáng giá rồi.



“Này.”



Bên tai bỗng vang lên giọng gọi của Thẩm Hoài Cẩn, ta mở mắt, đối diện với ánh nhìn của hắn.



Trong mắt hắn chẳng còn chút dịu dàng quen thuộc nào, chỉ còn lại giá lạnh thấu xương.



Tim ta thắt lại, một nỗi chua xót lan ra khắp lồng ngực, nước mắt không kìm được mà lăn dài.



“Chàng… chàng tìm ta có chuyện gì sao?”



“Lẽ ra là ta phải hỏi ngươi, tại sao cứ mãi bám lấy ta không buông?”



“Thân thể của Tuyết Kiến yếu đuối, đừng để âm khí của ngươi ảnh hưởng đến nàng ấy!”



Trước đây, mỗi lần Thẩm Hoài Cẩn gọi ta, hoặc là một tiếng “Tương Tư” đầy cưng chiều, hoặc là một tiếng “Công chúa” pha lẫn bất đắc dĩ.



Giờ đây… lại chỉ còn những lời chất vấn lạnh lùng, vô tình.



Ta run rẩy hé môi.



Muốn nói với hắn rằng ta không hề bám theo, cũng chẳng hề làm ảnh hưởng gì đến vị hôn thê của hắn.



Ta chỉ là… muốn tranh thủ quãng thời gian cuối cùng của đời ma này, được nhìn hắn thêm một chút, một ánh nhìn cũng là quá quý giá.



Nhưng nhìn thấy sự lạnh nhạt và đề phòng trong mắt hắn, tim ta đau như bị xé nát.

Một ý nghĩ bất chợt trào lên trong đầu:



Nói cho hắn biết đi!

Cứ bất chấp tất cả mà nói ra hết!

Nói với Thẩm Hoài Cẩn rằng:

Ta là thê tử của hắn, là người mà hắn từng nâng niu trong lòng bàn tay.