Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 14: Kiểu Gì Cũng Gặp Nhau



Tối một hôm nọ.

Linh Lan ngồi trước bàn học, một bên giải bài tập môn Anh, một bên kèm Vật Lí cho Mai Thanh. Con nhỏ cặm cụi ghi ghi chép chép, thi thoảng ngân nga giai điệu tươi trẻ của một bản nhạc nào đó. Cô liếc mắt nhìn cô bé, thầm đoán hôm nay nó có chuyện vui. Linh Lan gấp sách tiếng Anh lại, kéo ghế ngồi gần Thanh hơn.

"Có gì vui vậy? Kể chị nghe đi."

Mai Thanh dừng bút, hai tay ôm lấy gò má, đôi mắt trong trẻo híp thành vầng trăng khuyết. Con nhỏ nói: "Chị nghĩ sao nếu em là thành viên thứ tư của hội hoa?"

Cô chớp mắt: "Hở?"

Con bé đặt cây bút bi xuống bàn, xoay ghế nói với cô: "Hôm nay Hạ Trúc nói chuyện với em đó, tụi em còn kết bạn Facebook nữa nè."

"Hạ Trúc là bạn cùng lớp với em hở?" Linh Lan không biết nhân vật tên Hạ Trúc là ai trong trường, nghe có vẻ quen đấy nhưng cô không tài nào nhớ nổi.

Thấy Linh Lan quên mất cô bạn Hạ Trúc của mình, Thanh vội nhắc lại: "Hạ Trúc nằm trong hội hoa với Xuân Đào đó chị."

Cô "à" một tiếng.

"Hôm nay bạn ấy chủ động bắt chuyện với em, người gì đâu mà vừa xinh vừa hiền lành." Thanh tiếp tục nói.

"Em thích bạn đó lắm hở?"

Nhỏ Thanh gật đầu: "Đúng vậy! Em siêu thích hội hoa trường mình. Vừa xinh vừa nổi tiếng, tình tính cũng tốt nữa."

Đối với cô bạn mới của Mai Thanh, Linh Lan không có ý kiến gì hết vì bản thân chưa tiếp xúc lần nào. Vậy nên cô đáp: "Ừm, có bạn mới là vui rồi."

Mai Thanh gật đầu lia lịa, vui vẻ cầm bút lên định giải bài tiếp. Chợt, nhỏ nhớ ra điều gì đó, liền ngó nghiêng nhìn quanh phòng Linh Lan. Trông thấy Thanh dáo dác tìm thứ gì, cô hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

"Hôm trước em thấy chị có mua một đôi bata nên tính nhắc chị ngoài tiết thể dục ra thì đừng mang lên trường. Dạo này siêu sao đỏ trực gắt lắm, bắt thẳng tay luôn, không tha là không. Bây giờ tụi nó toàn nói thằng Điền thành trợ thủ đắc lực của thầy Tống rồi."

Linh Lan ngạc nhiên. Sao Hòa Điền trong lời Mai Thanh lại khác với trong trí nhớ của cô vậy! Lần trước cô cũng bị bắt vì vi phạm nội quy, cậu chỉ cười nói mấy câu rồi thả đi luôn. Xin số điện thoại xong cũng không thấy làm phiền. Sao bây giờ lại chính trực thế?

Cô buột miệng: "Có nhầm không?"

Mai Thanh vỗ đùi một cái đét: "Ngạc nhiên lắm đúng không? Tự nhiên thằng đó ngoan đột xuất, đồng phục chỉn chu, đi học đúng giờ. Làm sao đỏ nghiêm túc nữa chứ. Mấy hôm nay nó còn học bài cơ."

Thánh thần thiên địa cũng phải choáng váng trước sự thay đổi chóng mặt của Điền. Linh Lan nghe Mai Thanh kể mà mắt tròn mắt dẹt, bán tín bán nghi hỏi: "Lớp em có mấy Điền vậy?"

"Trời ơi! Chỉ có một thằng tên Điền thôi chị. Cô chủ nhiệm của em còn giật mình mà, cô nói nó cải tà quy chính rồi đó chị."

Ơ? Sao mà nghe dễ dàng thế nhỉ? Cá biệt hoàn lương thành học sinh gương mẫu chỉ trong vỏn vẹn mấy ngày làm sao đỏ. Nghe nó cứ giả giả làm sao ấy. Quá khó tin! Không tin! Linh Lan cá chắc là thằng nhóc Hòa Điền đang ủ mưu gì đó. Chắc chắn!

Mai Thanh không thấy Linh Lan trả lời, nhỏ tưởng cô chị không thích bàn luận mấy chuyện vẩn vơ trên trường. Thế là cô nhóc nói qua chuyện khác, cái chuyện mà có thể Linh Lan quan tâm hơn.

"Hồi chiều ba nói chiếc xe của chị có cái chui cắm sạc bị lỏng đó, ba có dặn là sạc xe phải để ý kĩ."

Linh Lan ném luôn chuyện thằng Điền qua một bên, vội vàng bật dậy: "Chết! Nhắc mới nhớ chị chưa sạc xe."

Dứt lời, cô phóng như bay xuống nhà, đi tìm dây sạc. Miệng thầm cảm ơn Mai Thanh đã cứu mình một mạng, nếu không ngày mai cô sẽ phải đi xe "căng hải".

***

Có lẽ Mai Thanh có lòng nhắc Linh Lan sạc xe nhưng ông trời không đồng ý. Vì dù cô đã xem đi xem lại chui sạc một cách kĩ lưỡng nhưng nó vẫn cố chấp không vào điện. Một người chủ quan và một xe hết điện khi đi cùng nhau sẽ như thế nào? Câu trả lời là khi cách trường một cây số thì “chiến mã” biểu tình còn người cưỡi thì hoảng hốt tột độ. Chiếc xe máy điện yêu dấu dừng lại hẳn trước ánh mắt ngỡ ngàng của chủ nhân.

Linh Lan dắt xe vào lề, trong đầu xuất hiện một nghìn dấu chấm hỏi, cô thốt lên: “Sao tự dưng ngừng ngang vậy trời!”

Đương nhiên chiếc xe không thể nào trả lời cho cô biết được, cô đành tự mình kiểm tra một lượt. Bánh xe không có vấn đề gì, mấy chỗ khác cũng bình thường. Thế sao nó lại dừng nhỉ? Hết điện ư? Không thể nào! Tối qua khi sạc, tận mắt cô thấy cục sạc sáng đèn cơ mà!

Không muốn tin là con “chiến mã” của mình hết điện. Linh Lan lên xe vặn chìa khóa, mặt đồng hồ sáng lên, vạch năng lượng chạm đáy đỏ hoét, biểu thị không còn một tí điện nào trong xe. Linh Lan tức đến độ trợn mắt, hận không thể tả được.

“Giờ sao đây trời!”

Cô ngửa cổ than trời. Dắt xe đến trường thì tan học phải dắt xe về, cái xe máy này nặng như trâu, thân gái yếu ớt chắc chắn dắt không nổi. Mà nếu dắt cái của nợ này về nhà thì trễ giờ học mất. Linh Lan nuốt lửa giận, cắn răng chọn phương án dắt xe về nhà rồi nhờ dì chở đi học và phương án này 100% muộn học, phải nói là rất muộn.

Song, dù muộn cỡ nào thì tinh thần hiếu học của Linh Lan vẫn cháy, bị phạt một chút nhưng vẫn học được mấy tiết sau. Thế là cô vội vàng quay đầu xe, băng qua đường, cố đẩy thật nhanh về nhà.

Và kết quả của sự lựa chọn này là Linh Lan đáp ở trường lúc 7 giờ rưỡi. Lần này ngay cả siêu sao đỏ trực cực gắt cũng không bắt được cô. Sao đỏ cũng phải lên lớp học mà. Đổi lại, người với vẻ mặt hằm hằm đón Linh Lan vào trường chính là giám thị khét tiếng nhất – thầy Vũ Văn Tống.

Thầy khoanh tay trước ngực, mặt đằng đằng sát khí: “Bộ em tưởng cái trường này là resort hay sao mà muốn đến giờ nào là đến? Vô tổ chức vừa thôi chứ!”

Linh Lan sợ chết khiếp, nào dám nhìn thẳng mắt thầy, chỉ cúi đầu lí nhí một cách yếu ớt: “Dạ xe của em bị hỏng.”

“Cái trường này một ngày có khoảng 20 đứa bị hỏng xe đấy! Em còn lý do nào mới lạ hơn không?”

“Em nói thật mà thầy...” Giọng cô ỉu xìu rồi tắt ngấm.

Thầy Tống hừ lạnh một cái rồi vác cây bảo kiếm lên vai, lạnh giọng: “Đi theo tôi lên phòng giám thị viết bản kiểm điểm rồi mang về cho phụ huynh kí.”

Linh Lan ngoan ngoãn theo sau chân thầy. Cảm giác bị hộ tống lên phòng giám thị chẳng vẻ vang gì, đi ngang qua phòng giáo viên, thầy cô chau mày lắc đầu tỏ ý chê trách. Linh Lan càng xấu hổ hơn, thề với lòng không bao giờ đi trễ nữa.

Bứt một đôi giấy trắng từ quyển vở môn Sinh, cô đặt bút hí hoáy từng dòng kiểm điểm đầu tiên trong năm học. Thầy Tống đứng bên cạnh quan sát, hướng dẫn từng li từng tí. Sau khi thu lại bản kiểm điểm, thầy cao giọng: “Tờ này tôi tạm thời giữ lại, ra chơi em tự giác đi cọ nhà vệ sinh nữ khối 10. Cọ xong thì quay về đây lấy giấy cho bố mẹ kí.”

Bị viết giấy kiểm điểm rồi còn phải cọ nhà vệ sinh nữ nữa. Bấy giờ Linh Lan mới thấm thía cái danh nghiêm khắc của thầy. Linh Lan nuốt nước mắt vào trong, “Dạ” một tiếng rồi kéo ba lô lên lớp như người mất hồn.

Linh Lan vào lớp trước ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, giáo viên môn Sinh tuy khó chịu nhưng không trách mắng, nhân từ cho cô vào lớp học. Anh Thơ thì thầm hỏi tại sao cô đi học muộn vậy, nhưng Linh Lan sợ giáo viên nên không dám trả lời. Thế là tiết Sinh trôi qua trong im lặng.

Hồi trống kéo dài rồi dứt hẳn báo hiệu cửa thiên đường đã mở, giờ ra chơi đến. Bọn học sinh như thây ma được tái sinh sau khoảng thời gian mất hồn trong giờ học, bọn nó đổ xô xuống sân trường tập thể dục theo nội quy rồi mới tràn xuống căng tin tấn công quầy đồ ăn sáng. Linh Lan cũng biến mất trong tíc tắc mà chẳng kịp giải thích gì với Thơ. Cô xuống kho dụng cụ của cô lao công, mượn đồ rồi có mặt ở nhà vệ sinh nữ khối 10.

Nhà vệ sinh là cái nơi không ai muốn đến cả, vì vừa âm u vừa bẩn. Biết rằng ma cỏ cũng không rảnh mà trốn ở cái chỗ bẩn thỉu này để dọa người khác, nhưng Linh Lan vẫn thấy rờn rợn không muốn vào. À, chắc là do nó bẩn chứ không phải do sợ ma. Nghĩ rồi cô dứt khoát vào cọ nhà vệ sinh. Một phần vì muốn làm cho nhanh rồi biến khỏi chỗ này, một phần vì đối diện nhà vệ sinh nữ, là nhà vệ sinh nam. Mấy bạn nam đi giải quyết nỗi buồn thấy có con gái đứng tần ngần trên hành lang cũng ngại lắm chứ!

Linh Lan chui vào nhà vệ sinh nữ, đóng cửa, xả nước, khuấy xà bông và cọ. Vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng sạch sẽ và vô cùng... tâm huyết.

Cọ được một lúc, bỗng nhiên có tiếng nhạc từ đâu vọng tới. Là mấy bài Rap có lyric chất chất mà cô ít khi nghe. Nhà vệ sinh nữ chỉ có mình cô vì đã đóng cửa và treo bảng dọn dẹp bên ngoài. Vậy thì chắc chắn tiếng nhạc từ bên ngoài truyền vào. Linh Lan không để tâm tới, đổ nước chà sàn nhà rồi chuẩn bị rút quân về lớp.

Nhà vệ sinh nữ bấy giờ sạch bóng, cô hài lòng trước thành quả lao động của mình. Đầu khẽ gật gù rồi xách xô với chổi ra ngoài. Lúc này mới nhận ra, nhạc là từ nhà vệ sinh nam phát ra. Thật lòng cô chẳng muốn nhìn vào đó chút nào, nhưng tiếng nhạc cứ khiến mắt cô phải nghía vào. Ngoài cửa có hai ba cậu học sinh, không sơ vin, đứa cầm loa, đứa cầm điếu thuốc phì phèo khói trắng. Thì ra là bọn hư hỏng trốn ở đây hút thuốc lén.

Linh Lan lên án trong lòng nhưng ngoài mặt vờ như không thấy, phương châm của cô là không phải việc của mình thì mình không lo. Cứ thế cô cầm xô chổi lướt qua bọn nó, rẽ vào dãy hành lang các lớp học. Chợt thấy cái bóng cao lêu nghêu xuất hiện giữa biển người, gương mặt ấy, thái độ ngông cuồng kia đích thị là người quen mà cô không muốn gặp. Linh Lan cúi gầm mặt, rụt cổ nép sang một bên tránh tầm nhìn Hòa Điền. Mà có vẻ cậu cũng đang vội, hoàn toàn không thấy Linh Lan.

Khi hai đứa lướt qua nhau rồi cách xa một đoạn, cô mới ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng Hòa Điền, đến cuối hành lang cậu rẽ vào nhà vệ sinh. Đột nhiên, hình ảnh mấy thằng quậy phá hư hỏng hiện lên trong đầu, vô tình có thêm Hòa Điền xen lẫn trong đó. Cô lóe lên ý nghĩ: Điền nhập bọn với tụi nó là cái chắc.

Linh Lan lắc đầu xua tan suy nghĩ đó, tiếp tục lo việc của mình, đó là đến phòng giám thị nhận lại giấy kiểm điểm.

Mọi chuyện sẽ theo đúng quỹ đạo của nó, tức là cô sẽ được về lớp sớm và thoát khỏi cái phòng giám thị đầy căng thẳng. Nhưng quỹ đạo lệch vào phút cuối, cô vừa bước vào phòng, thầy Tống đã vác bảo kiếm thước gỗ lao ra ngoài. Loáng thoáng bên tai là tiếng thầy lầm bầm: “Mấy cái thằng hư đốn còn dám hút thuốc trong trường!”

Chân thầy như gắn tên lửa, chớp mắt một cái đã mất tăm hơi.

“...” Thầy ơi! Bản kiểm điểm của em thì sao hả thầy!

Nội tâm Linh Lan gào lên trong vô vọng. Cô ngoái đầu nhìn phòng giám thị sáng sủa, giữa bàn có một cái bàn họp dài, đối diện là tấm bảng xanh cỡ hai phần ba cái trong lớp học. Tủ tài liệu được niêm phong bởi lớp băng keo vàng. Kế bên là cái tủ có khóa, giấy dán trên đó có ghi dòng chữ “Đồ tịch thu” to tướng. Cô như lạc lõng giữa căn phòng vắng, nhất thời không biết nên về lớp hay ở lại đợi thầy.

“Thôi ở lại vậy.” Linh Lan mấp máy môi: “Mắc công thầy lại xuống tới lớp tìm.”

Cô quanh quẩn trong phòng một lúc, cuối cùng thầy Tống cũng quay lại. Song, lần này theo sau thầy còn có chiến lợi phẩm, một gương mặt quen thuộc trong làng vi phạm nội quy. Mặt mũi cậu trai kia nhăn nhó, thái độ không tự giác mà bị thầy giám thị kéo lê về. Trớ trêu thế nào mà vừa nãy không chạm mặt nhau trên hành lang thì giờ cũng gặp nhau trên phòng giám thị. Linh Lan tự hỏi không quen biết thì sẽ không bao giờ gặp nhau còn một khi đã thành người quen thì sẽ chạm mặt mãi, đúng không?

Cặp thầy trò này chưa thấy hình đã nghe tiếng.

“Thầy ơi thầy bắt nhầm người rồi, không phải em đâu mà.”

“Khỏi giải thích, vô ích thôi.”

“Thầy ơi em thề là không phải em.”

Thầy Tống ném Điền vào phòng giám thị: “Vừa quỳ gối vừa viết tường trình cho tôi!”

“Thầy bắt em làm gì, bắt mấy thằng khối 10 kìa!”

Thầy Tống gõ bảo kiếm vào cửa một phát, tiếng động lớn khiến Linh Lan giật mình. Thầy lườm Điền sắc lạnh: “Anh không phải nhắc.”

Dứt lời, ánh mắt lia đến cô: “Em ở đây trông thằng này cho tôi.”

Cô ngạc nhiên chỉ tay vào mặt mình: “Em hả thầy?”

Thầy Tống không đáp mà sải bước đi luôn.

“...”

Điên mất thôi!

Hòa Điền quen phòng giám thị đến mức thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, trà trên bàn cũng dám rót uống. Cậu liếc mắt nhìn Linh Lan: “Chị báo giám thị à?”

Cô lắc đầu: “Không có!”

“Vậy ở đây làm gì?” Cậu lại hỏi.

“Chị đi trễ.” Cô đáp rồi ngước mắt nhìn dáng vẻ thong dong của Điền. Dù biết trước lý do cậu bị bắt lên đây nhưng vẫn giả vờ hỏi lý do, mục đích là tránh bị nghi ngờ mình là người méc thầy: “Còn em sao lên đây?”

“Bị bắt nhầm trong mấy đứa hút thuốc.”

Một câu trả lời rất ư là liêm chính.

Linh Lan cũng chẳng biết thực hư ra sao, cô đành đáp: “Ừ.”

Điền ngước mắt nhìn Linh Lan, dáng vẻ khúm núm khi ở trong phòng giám thị của cô khiến cậu bất giác muốn trêu vài câu. Cậu kéo ghế đứng dậy, chớp mắt với cô: “Em bị oan đó, chị làm chứng giúp em được không?”

Cô tròn mắt nhìn cậu. Làm chứng? Bằng cách nào? Nói với thầy là cô từ trong nhà vệ sinh nam đi ra hả? Sao mà nói vậy được!

Thế là cô từ chối cậu: “Chắc chị không làm chứng được đâu.”

Nghe vậy thằng nhóc ranh mãnh này bắt đầu nhai lại bài ca cũ: “Em chở chị đi mua sách, ngăn chị hút thuốc, tha cho chị lúc phạm quy. Giờ gặp nạn chị không cứu, sao chị sống không có tình nghĩa gì hết vậy?”

“...” Còn có cả chiêu đánh vào lòng biết ơn hả?

Mà nghĩ lại thì cô cũng phũ thật! Đúng là Điền giúp cô nhiều việc, nếu cậu không cản thì cô đã động vào thuốc lá và mất đôi giày mới rồi. Về tình về lý thì cô cũng phải báo ơn cậu một chút.

“Làm chứng thế nào?”

“Nhắm mắt lại đi.”

“Làm gì?”

Cậu hắng giọng, khẽ nói: “Thầy nói em hút thuốc, chị thử môi xem có đắng không?”

Linh Lan á khẩu nhìn cậu, mắt tròn mắt dẹt tỏ ý khó tiêu hóa nổi cái câu vừa rồi.

Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc hồng của cô, Điền thích chí nhếch môi cười: “Có giúp không?”

Linh Lan không trả lời mà thẳng tay búng vào trán cậu một cái đau điếng. “Này thì làm chứng.”

Điền cất ngay cái nụ cười ngông nghênh đó, ôm trán than trời: “Đau!”

“Cấm giỡn kiểu đó!”

Điền hạ tay xuống, chống cằm cười: “Em đâu có giỡn, phải thử mới biết có mùi thuốc không.”

“Ngậm miệng được rồi đó.” Cô nhíu mày né tránh đôi mắt biết cười của cậu.

Câu vừa rồi khiến cô hồi hộp, có thêm chút hoảng hốt và nâng cao cảnh giác.