Linh Lan liếc mắt nhìn nụ cười nở rộ trên môi Điền, biết rằng cậu chỉ trêu thôi nhưng trêu câu nào nguy hiểm câu đó. Cô không muốn bị trêu nữa, cất giọng nhắc cậu: “Lo viết bản tường trình đi kìa. Thầy quay lại bây giờ.”
Cậu chàng ngưng cười, nhướng mày nhìn Linh Lan rồi ngạo mạn nói: “Viết cái gì? Chẳng nhẽ viết vào giấy là em bị bắt vì cái tội đi vệ sinh?”
“...”
Cô á khẩu. Nhìn cái kiểu bất phục của Điền, cô cũng dần tin rằng lần này cậu bị bắt oan. Nhìn cậu không giống người hút thuốc, có lẽ đã thử rồi vì biết nó đắng nhưng hút dài lâu thì không. Với cả, một người ngăn cô hút thuốc thì chẳng thể nào nghiện thuốc lá đến mức độ hút trong trường. Thế là Linh Lan tự biến những suy diễn đó thành niềm tin và nghĩ rằng có thể thầy Tống đã bắt nhầm cậu thật. Nếu vậy thì Hòa Điên quá xui. Lát nữa chứng minh mình không hút thuốc là cả một vấn đề đấy.
Cái trường Vĩnh Thụy này “đất phong” của thầy Tống nên mấy thằng nhóc hút thuốc có chạy đằng trời. Thầy lượn thêm một vòng đã tóm được ba tên lôi về phòng giám thị, mặt mày đứa nào cũng hằm hằm bất trị, thái độ chống đối giáo viên rất rõ ràng. Đương nhiên thầy giám thị cũng nhận ra thái độ của bọn nó, vì vậy lần này thầy làm căng chuyện, khó đối phó gấp bội.
Thầy ném ba thằng nhóc vừa tóm được vào phòng giám thị, năm cặp mắt nhìn nhau chằm chằm. Thằng đầu đinh thấy Linh Lan, đầu mày nó nhíu lại như đã nhận ra cái gì đó. Ánh mắt như dao đâm xuyên qua người của thằng nhóc đó khiến cô rụt cổ. Hình như mọi chuyện đang dần đi quá xa, bởi cái thằng nhóc nhìn cô trân trân kia là cái thằng hút thuốc ngay trước cửa nhà vệ sinh nam lúc nãy. Chắc chắn là nó nhớ mặt cô nên mới nhìn như thế.
Thầy Tống không để ý mấy hành động nhỏ nhặt đó, bây giờ thầy đang bận quát thằng Điền.
“Tôi bảo em quỳ gối viết bản tường trình! Viết cái gì đây?”
“Hôm nay, em viết đơn này nhằm tường trình về sự việc bị bắt nhầm của em, cụ thể: Vào lúc 8 giờ 55 trong lúc đang đi vệ sinh tại tầng trệt khối 10, em đã bị thầy Vũ Văn Tống hiểu lầm là đang hút thuốc nên phải viết cái đơn này.” Giọng thầy càng về sau càng đáng sợ, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, còn đỉnh đầu thì muốn bùng nổ như núi lửa tuôn trào.
Ba thằng thật sự hút thuốc nghe xong bản tường trình của Điền thì nén cười khúc khích. Thầy Tống siết chặt tờ tường trình rồi quát bọn nó: “Im ngay!”
Tiếng cười trong phòng tắt ngấm, chẳng đứa nào dám hó hé nữa. Thầy Tống gõ thước gỗ xuống bàn một cái thật mạnh làm tim Linh Lan như muốn nhảy ra ngoài. Thầy chỉ tay về phía cô, à không, chính xác hơn là chỉ tay vào mặt Hòa Điền: “Càng ngày càng lộng hành, tôi sẽ mời phụ huynh em lên làm việc.”
Nghe đến ba chữ “mời phụ huynh”, Điền tối mặt, ngước mắt nhìn thầy: “Em không có hút thuốc, trên người em cũng không có mùi thuốc.”
Thầy ra hiệu cho Điền im lặng rồi cau mày chán ghét: “Miễn giải thích! Đem giấy về mời bà lên đây.”
Điền không cam lòng khi mình bị oan, cậu bắt đầu khó chịu: “Em không hút thuốc, thầy mời bà em làm gì?”
Thầy Tống khoanh tay trước ngực, dần mất kiên nhẫn.
“Không hút vậy sao tại sao có mặt trong nhà vệ sinh nam đúng lúc đó, em chứng minh là mình không hút cho tôi xem.”
Điền liếc mắt nhìn ba thằng ngổ ngáo trong phòng.
“Tụi mày nói thầy nghe, có tao trong đó không?”
Ba thằng kia liếc mắt nhìn nhau, nếu tụi nó xác nhận là Điền không có trong nhóm hút thuốc cũng đồng nghĩa với việc tụi nó nhận tội hút thuốc. Đương nhiên là tụi nó phải chối chứ, đâu có nhận dễ như vậy được. Và thế là ba thằng câm như hến, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Điền lúc này cáu lắm rồi. Cậu trừng mắt nhìn ba thằng kia, nóng nảy định cầm ghế lên nhưng Linh Lan nhanh tay cản lại. Bầu không khí đã đủ căng thẳng rồi, nếu Điền mất kiểm soát phang ghế ba thằng này thì từ vô tội thành có tội mất.
Thầy Tống nhướng mày nhìn ba đứa kia, gằn giọng: “Có hay không?”
Bọn nó quyết im lặng đến cùng.
Linh Lan nuốt nước bọt trong bầu không khí nghẹt thở, hết đảo mắt nhìn thầy rồi lại ngước mắt nhìn đôi mắt đỏ lên vì giận của Hòa Điền. Dáng vẻ nói cười cợt nhả biến mất rồi, lạnh lùng và cáu kỉnh lên ngôi ngự trị. Ban đầu Điền vẫn thoải mái lắm, cho đến khi nghe thầy nói sẽ mời bà lên trường nên mới đáng sợ như vậy. Chợt, cô nhớ ra lúc trước ở trong bệnh viện, Điền thường diễn cái vai ngoan ngoãn. Có lẽ vai diễn đó vẫn duy trì bền bỉ trước mặt bà, khiến bà vui lòng, an tâm về cậu cháu trai duy nhất. Nếu hôm nay thầy mời bà lên trường vì tội hút thuốc của cậu, vai diễn cháu ngoan sẽ đến hồi kết. Bà sẽ rất buồn. Mà đó cũng chính là điểm cấm của Điền, cậu không cho phép ai chạm vào khiến nó sụp đổ. Vì thế Điền sẽ sửng cồ bảo vệ nó tới cùng.
Cô nhìn cậu một hồi lâu, phản ứng gay gắt của Điền đã thuyết phục cô tin tưởng cậu không hút, chính cậu là người khuyên cô không nên hút cơ mà. Linh Lan nhắm mắt, cái tính bao đồng thích làm người tốt trỗi dậy. Dù biết khi đưa ra quyết định này mình sẽ gặp rắc rối phiền phức. Nhưng cô không muốn mọi chuyện căng thẳng hơn, Điền cũng miễn cưỡng được cô xem là bạn. Bênh vực bạn bè là điều nên làm.
“Thưa thầy, em chắc chắn bạn nam này không hút thuốc!”
Tất cả ánh mắt trong phòng giám thị đồng loạt hướng về phía cô, trong đó, cô cảm nhận được sự nghi ngờ của thầy Tống và vẻ mặt bất ngờ của Hòa Điền.
“Giờ ra chơi em được phân công dọn dẹp nhà vệ sinh nữ đối diện, em xin xác nhận là chỉ có ba bạn nam này...” Cô nói bằng giọng điệu chắc nịch rồi chỉ tay về phía ba thằng ngổ ngáo. “Là hút thuốc thôi ạ.”
Thằng đầu đinh sa sầm mặt mày, ngay từ khi bước vào phòng giám thị nó đã nghi ngờ Linh Lan là con vẹt mách lẻo. Quả nhiên trúng phốc! Nó liếc mắt hậm hực nhìn Linh Lan. “Biết gì mà nói.”
Cô chẳng quan tâm đến thái độ của thằng đầu đinh, tiếp tục nói: “Dọn dẹp xong em vẫn thấy bạn Điền ở hành lang khối 10, lúc đó đông nên thầy tìm vài bạn hỏi có thể sẽ thấy. Điền không có mặt trong lúc ba bạn này hút thuốc ạ.”
Thầy Tống nheo mắt nhìn cô: “Thật không? Nếu em nói dối thì người bị kỷ luật là em đấy.”
“Em nói thật ạ.” Cô gật đầu chắc nịch.
Thầy Tống bán tính bán nghi bước đến trước mặt Điền, nghiêng người khịt mũi hai cái. Đúng thật là không có mùi khói thuốc. Theo trí nhớ của thầy, Điền phạm luật đồng phục và đi trễ nhiều nhất. Chưa có tiền lệ hút thuốc. Lần này cũng không phải bắt tận tay là mồm ngậm điếu thuốc, cộng thêm nhân chứng bị dọa không run. Với nhiều năm kinh nghiệm bắt bài nói dối của học sinh, thầy đưa ra kết luận rằng nhân chứng này đáng tin.
Thầy khoanh tay trước ngực, tiến về phía ba thằng ngổ ngáo, mùi thuốc lá vẫn còn in trên cổ áo, tội trạng quá rõ.
“Ba đứa này ngồi xuống viết kiểm điểm và đọc số điện thoại phụ huynh. Tôi sẽ gọi trực tiếp.” Nói đoạn, thầy liếc mắt nhìn Điền: “Còn em vẫn phải viết tường trình vì có mặt ở đó.”
“Cả em nữa.” Thầy chỉ tay về phía Linh Lan.
Mắt cô mở to. Cái gì? Viết cái bản tường trình thứ hai trong ngày hả trời! Làm người tốt cũng bị ăn giấy trường trình hả? Linh Lan ức đến mức cắn môi, thầm nhủ: Biết vậy không làm người tốt, cút về lớp học cho khỏe cái thân.
“Nhân chứng cũng phải viết hả thầy!” Cô oán than.
“Có mặt là viết.”
“...”
Hòa Điền vẫn chưa hết bất ngờ, cậu nhìn cô không rời mắt. Vốn dĩ cậu chẳng nghĩ Linh Lan tin mình như thế, còn can đảm đứng ra làm chứng cho cậu dù hai đứa chỉ lướt qua nhau tại một đoạn hành lang ngắn ngủi. Lúc ấy, Điền thấy Linh Lan nhưng làm ngơ, vì chẳng muốn dính vào nữa. Song, cậu không ngờ chỉ dựa vào vài giây đó đã cứu cậu thoát khỏi cảnh oan. Hành động của cô vượt tầm kiểm soát của cậu cũng vì vậy mà mắt cậu dán trên người cô lâu hơn.
Năm đứa ngồi kín cái bàn họp ở giữa phòng, đứa nào cũng hí hoáy viết tường trình. Linh Lan cắm mặt vào giấy, cố viết cho xong rồi biến mất trong phút mốt. Khác với Linh Lan, tay cầm bút của Điền chậm rì, thi thoảng liếc mắt nhìn tờ tường trình của cô. Trông cậu có vẻ suy tư, hình như đang nghĩ ngợi gì đó.
Thằng đầu đinh ngồi đối diện Linh Lan, trên đôi giấy nó ghi tên họ là Trần Thanh Hưng. Mắt nó liếc nhìn tờ tường trình của cô, Phan Linh Lan, 12A3. Hưng nhếch môi cười khinh một cái, nó ghì bút xuống bàn rồi trừng mắt nhìn cô. Nó nghiến răng, giọng điệu sặc mùi đe dọa: “Tao nhớ tên rồi, mày đếch yên đâu.”
Linh Lan siết chặt cây bút trong tay, giả vờ như không nghe thấy.
Tiết thứ ba bắt đầu được mười lăm phút cô mới được thả về lớp, chính thức bắt đầu một ngày học mệt nhoài.
Năm tiết học kết thúc khi trống trường vang lên, hết giờ học Linh Lan mới dám lấy điện thoại nhắn cho Mai Thanh một tin. Vì không có xe về nên cô phải đi ké con bé.
Nhỏ Thơ khoác ba lô lên vai, tốt bụng ngỏ ý: “Thôi đừng nhắn cho em mày, tao chở về cho.”
Cô lắc đầu: “Ngược đường.”
Thơ chớp mắt: “Có sao đâu.”
Cô đáp: “Thôi, tao về với Mai Thanh luôn.”
Nhỏ bạn gật đầu rồi vẫy tay: “Vậy tao về trước đây. Bye bye!”
“Bye bye!”
Linh Lan vừa vẫy tay với Thơ xong, tin nhắn Mai Thanh cũng hồi âm.
Mai Thanh: Chị đợi em mười lăm phút nha, hôm nay em phải hợp ban cán sự với cô huhu.
Mai Thanh gửi sticker con mèo khóc hai dòng sông.
Linh Lan: Vậy chị đợi trước cổng nha.
Mai Thanh: Dạ.
Thế là cô vác ba lô xuống cổng trường, nép người vào chỗ mái hiên trường xây cho học sinh ngồi tránh nắng. Trước cổng trường hiện tại đang nghịt người, bọn học sinh tan học theo từng nhóm nhỏ nói cười ồn ào cả một vùng trời, nhóm thì rủ nhau đi chơi, nhóm thì tụ tập mua đồ ăn trước cổng trường. Song, lạc loài trong biển người là cái nhóm ba thằng hút thuốc đang nhìn cô chằm chằm. Trực giác mách bảo cho cô biết có chuyện không hay sắp ập vào đầu mình, nhớ lại lời thằng Hưng cảnh cáo lúc nãy, Linh Lan thầm đoán được nó sẽ tìm mình sinh sự.
Ba thằng ngổ ngáo không sơ vin hùng hồn tiến tới, mặt mày tụi nó như muốn ăn tươi nuốt sống cô tại chỗ. Linh Lan không muốn gặp phiền, vội vàng đứng dậy vơ ba lô bỏ đi. Vừa xoay người đã đụng mặt người quen không muốn gặp nhất. Hòa Điền khoác ba lô trên vai, hai tay đút vào túi quần, người nghiêng nghiêng tựa vào tường. Cậu cụp mắt nhìn cô: “Đi đâu?”
Linh Lan không đáp, chỉ ngoảnh đầu nhìn về phía sau tỏ ý sau lưng có mấy thằng làm phiền. Cậu liếc mắt nhìn bọn nó một cái rồi giơ tay kéo ba lô màu xanh trên lưng Linh Lan, bất ngờ bị kéo nên cô phải lùi lại mấy bước. Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn cậu: “Muốn gì?”
“Cái đám đó mới cần chạy.”
Đừng nói là tính đánh lộn với đám đó nha! Linh Lan không muốn dính vào phiền phức nữa, cô nghĩ chỉ cần trách mặt bọn nó là được rồi, mấy ngày nữa tụi nó cũng chán thôi. Cô hất tay cậu ra khỏi ba lô mình, định đi chỗ khác nhưng Điền cố chấp kéo cô đứng lại.
“Bảo chị đứng đây thì cứ đứng đây đi. Thằng nào dám làm gì chị?”
Cô trợn mắt nhìn cậu: “Làm ơn đi, chuyện tới đây là được rồi. Đừng đánh nhau được không?”
Điền cười khẩy một cái: “Tụi nó có dám đánh không?”
Dứt lời cậu nhướng mày, tay vẫn giữ ba lô của cô, lớn giọng gọi: “Ba thằng câm lại đây tao bảo!”
Cái câu đậm tính khiêu khích của Điền khiến Linh Lan sửng sốt. Cô xoay người nhìn đám thằng Hưng, bọn nó nhìn cậu chằm chằm nhưng không có gan qua đây. Có lẽ một mình Linh Lan thì bọn nó chẳng sợ, nhưng ở đây có thêm Hòa Điền và cách chỗ cậu không xa còn có thằng Hải Long đang ngồi trên xe đợi sẵn. Điền trước giờ không đánh lộn nhưng Hải Long thì có, trong cái trường này Long chưa ngán thằng nào.
“Qua đây tao bảo.” Điền gọi lần nữa nhưng bọn kia quyết định rút vì sợ Hải Long bởi thằng đó là đại ca trong trường. Bọn nó chỉ dám đánh một đứa con gái yếu đuối còn đại ca trường học thì xin khó nuốt. Vậy là chúng tản ra rồi lên xe về.
Điền nhếch miệng khinh: “Tưởng thế nào!”
Song, dù đám kia đã rút nhưng cậu vẫn không để cô đi, một tay bấm điện thoại, một tay giữ quai ba lô. Trông hai đứa lúc này rất kì cục, Linh Lan vùng ra mấy lần nhưng kết quả vẫn bị cậu giữ lại. Điền đứng cạnh cô hơn mười phút mà không nói tiếng nào. Linh Lan cũng chẳng biết nói gì ngoài hai chữ “buông ra”.
Mãi một lúc sau, khi Mai Thanh dắt xe ra khỏi cổng trường, quai ba lô của cô mới nhẹ đi. Điền nhét điện thoại vào túi, lấy lại bộ mặt cợt nhả thường ngày, cười đẹp trai một cái rồi nháy mắt: “Về đi baby. Thấy cảm động thì call cho anh.”
Cảm động con khỉ!
Linh Lan giơ ngón giữa lên rồi quay ngoắt đi.
Mai Thanh chở Linh Lan đi được một đoạn, Hải Long phóng xe đến rước Điền. Nó cười trêu: “Người đẹp đâu có hiểu lòng tốt của mày.”
Điền vuốt tóc một cái rồi đội mũ bảo hiểm: “Hiểu làm gì, nhỡ mê tao thì khổ.”
Long tức cười: “Giơ ngón giữa vào mặt mày là mê ấy à?”
“Cô ấy ngại thôi.”
“...” Nói vậy thì chịu.
Vụ này khiến Long thích thú. Cậu ta cảm thấy ngoài mặt thằng bạn cứng miệng nhưng đúng giờ tan học là bước thẳng ra cổng, dường như nó đoán được đám thằng Hưng định làm gì. Khi thấy Linh Lan đứng một mình dưới mái hiên đợi ai đó, nó lẳng lặng quan sát, đợi đám thằng Hưng kiếm chuyện là có mặt. Thật ra chỉ như vậy thôi thì Long sẽ nghĩ là thằng bạn trả ơn người giúp nó. Nhưng đám thằng Hưng giải tán rồi, Điền không về mà vẫn đứng cạnh Linh Lan, lúc đó Long mới hiểu ra Điền biết khi nó đi rồi bọn đó sẽ quay lại hăm dọa Linh Lan. Thế là nó đứng đó đến khi cô lên xe về nhà mới đi. Báo đáp rất có tâm.
Long càng nghĩ càng thấy buồn cười, cái thằng xem tình yêu là trò chơi đang yếu thế, rất có thể Điền sẽ thua trong chính cuộc đua mà nó là tay lái cừ khôi nhất.