Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 16: Họp Phụ Huynh



Sau khi nghe thằng Long trình bày cái suy nghĩ cậu sẽ thua trong cuộc chơi tình cảm, Hòa Điền chỉ biết nhếch mép cười khinh.

“Mày não yêu đương vừa thôi.”

Long quyết không để cậu có cơ hội chối, nó hỏi xoáy vào trọng tâm: “Vậy hôm đó mày ra mặt bảo kê làm gì? Chứ không phải nguyên tắc của mày là không tham gia đánh lộn à?”

Điền ngửa người tựa vào cái ghế inox nóng hổi, thời tiết oi ả biến không gian căng tin thành cái lò luyện đan trong truyền thuyết. Cái nóng ban trưa làm cậu có cảm giác da thịt đang dần khô héo. Điền tuôn một dòng nước suối mát lạnh vào cổ họng nhằm cứu vớt đôi môi khô cằn. Cậu không buồn nhìn mặt Long, đôi mắt đen láy lười biếng khép hờ, miễn cưỡng giải thích: “Người ta giúp tao, không lẽ tao để người ta bị đánh. Linh Lan còn là em gái của anh Lâm, về lý hay về tình thì cũng phải giúp cả thôi.”

Câu trả lời của cậu khiến Long chợt nhớ ra Linh Lan là ai, nó chống cằm, nói: “Không thích thì đừng dính vào nữa. Mày làm tổn thương em anh Lâm thì khó nhìn mặt nhau đấy.”

“Chán rồi.”

“Thật?” Hải Long nheo mắt.

“Ừ.”

Long đứng dậy, vươn vai một cái rồi vơ lon Redbull đi trước: “Chắc họp phụ huynh xong rồi đấy.”



Lúc này lầu ba của khối 12, giáo viên vẫn còn sinh hoạt. Điểm kiểm tra chất lượng đầu năm và thứ hạng trong lớp được công bố trước lớp để phụ huynh dễ bề nắm bắt học lực của con cái. Từ đó định hướng phương pháp học tập tại nhà cho các em học sinh. Ngoài ra, thầy Kiên còn đánh giá ưu nhược điểm của từng cá thể trong lớp 12A3. Những gương mặt được thầy khen ngợi dĩ nhiên là tốp mười của lớp và hai cái tên đồng hạng nhất được nêu lên để làm mát mặt quý phụ huynh. Thầy cầm danh sách nhìn hai cái tên vàng đứng đầu, cất lời khen ngợi.

“Lớp 12A3 có hai cá thể nổi trội đồng hạng nhất với điểm kiểm tra trung bình tổng các môn là 9.5. Tôi có lời khen dành cho em Vũ Đông Phong và em Phan Linh Lan. Để giữ vững thành tích tích cực hiện tại, tôi hi vọng phụ huynh để mắt đến tiến trình học tập của các em, tránh để các em xao nhãng làm mất phong độ.”

Phụ huynh được bố trí ngồi ở chỗ của con em mình, tại bàn bốn tổ 4, dì năm ngẩng cao đầu trước ánh mắt ngưỡng mộ của những phụ huynh còn lại. Bà có một đứa cháu quá giỏi, vừa chuyển đến trường mới đã giành được hạng nhất được thầy giáo tuyên dương. Trước đây hai đứa Lâm, Thanh nhà bà còn chưa được khen lần nào. Ôi! Bà tự hào quá đi mất! Dì năm cười tươi đến mức gò má đẩy mi dưới sát vào mi trên. Mẹ của Anh Thơ thấy con gái mình ngồi kế tốp một của lớp, bà ấy tranh thủ làm thân với dì năm hòng nhắn nhủ Linh Lan giúp đỡ Anh Thơ trong quá trình học tập. Dì năm khoái chí gật đầu lia lịa.

Song, vị trí tổ 3 của hội trưởng hội phụ huynh là ông Vũ Hưng Thịnh không được rạng rỡ như dì năm dù con trai mình cùng là tốp một. Ông Thịnh vẫn giữ một vẻ nhẹ nhàng thư thái như thể con trai mình đạt hạng nhất là điều hiển nhiên. Nhưng ánh mắt ông không trung thực, nó trầm xuống và ánh lên tia không hài lòng một cách kín cẩn khó nhận ra. Có lẽ buổi họp phụ huynh hôm nay không vinh quang như ông nghĩ vì phải san bớt hào quang cho kẻ khác. Điều đó trái với quy tắc của ông, một rừng không thể có hai hổ.

Nơi cửa sổ bên ngoài phòng học, Anh Thơ và Linh Lan nắp sau bức tường vàng nhạt, lắng nghe tất cả nội dung thầy sinh hoạt ngày hôm nay, bao gồm cả màn tuyên dương vừa rồi. Thơ tựa lưng vào tường, rùng mình một cái rồi nghiêng đầu thì thầm vào tai Linh Lan: “Này, tao nghĩ vụ đồng hạng này là cái điềm cực xui của thằng Phong đấy.”

“Điềm cực xui là sao?” Cô cau mà thắc mắc.

“Tao có biết một chút về gia đình Phong, nhà nó giàu sụ nhưng chẳng sướng thân gì mấy. Cực kì quan trọng thành tích, ba thằng Phong quản nghiêm lắm. Mày có tin không? Sau khi họp phụ huynh thì kiểu gì về nhà nó cũng bị mắng.”

“Hạng nhất mà vẫn bị mắng?”

Nhỏ Thơ gật đầu: “Ba nó sẽ mắng tại sao là 9,5 mà không phải là 9,6. Tại sao không vượt được mày mà để đồng hạng.”

Thú thật thì nghe xong Linh Lan không tin đâu, trên đời làm gì có người như thế.

“Sao mày biết?” Cô nghi hoặc.

“Crush của tao là anh họ của Đông Phong, anh ấy kể là sang nhà rủ nó đi đá bóng cũng không được đấy. Tất cả thời gian là dành cho việc học hết. Gia đình định hướng học Y, mà mày biết điểm trường Y nằm ở cái level quái thai cỡ nào mà.”

“Trời!”

Linh Lan ngạc nhiên thốt lên mà không điều chỉnh âm lượng thành ra quả kêu trời vừa rồi có hơi to. Phụ huynh trong lớp không ai để tâm tới âm thanh vừa rồi nhưng một người thính tai như thầy Kiên lại khác. Thầy tạm dừng cuộc họp rồi chắp tay bước ra ngoài, chân vừa chạm đến cửa đã thấy hai cô trò ngồi nép vào vách tường nghe lén, đã vậy còn làm ồn. Thế là thầy hắng giọng một cái rồi đuổi hai đứa đi: “Giải tán ngay cho tôi, đây không phải chỗ mấy em làm ồn!”

Vì thầy làm mặt nghiêm nên hai đứa dắt tay nhau chuồn đi ngay, tuyệt nhiên không dám phát ra một tiếng động nào nữa.

Cái con nhỏ Anh Thơ này sớm không khát nước, muộn không khát nước, ngay lúc bỏ chạy thì rẽ xuống căng tin mua nước uống. Linh Lan đứng ở một góc sân trường tránh nắng, đoạn gần sảnh ngoài, băng qua cái sảnh này và đi thêm một đoạn ngắn là tới cổng trường. Cô đảo mắt nhìn một lượt quan sát khắp sân, tìm cái gì đó nhìn ngó để giết thời gian trong lúc đợi Thơ. Bỗng, tấm lưng gầy hơi cong cong bước ngược nắng lọt vào tầm mắt, mái tóc hoa râm điểm bạc cùng với gương mặt phúc hậu. Đôi mắt hiền từ đảo nhẹ, nhìn về phía góc trái, nơi mà Linh Lan đang trú nắng. Niềm vui thoáng hiện lên trong đôi mắt đục mờ, chân bà bước nhanh hơn, mũi chân hướng về phía cô. Mặt trời bị bà bỏ lại ở sau lưng, cái bóng in trên sân thành một vệt đen dài tựa như mũi tên dẫn đường. Cụ ấy là bà nội của Hòa Điền.

Linh Lan nhanh chân tiến lên phía trước đỡ lấy bà. Trông thấy cô, bà rất vui: “Bé Lan đợi mẹ hả con?”

Cô lắc đầu: “Dạ con đợi dì họp.”

Bà nheo nheo mắt: “Mẹ con đâu?”

“Dạ mẹ con ở quê.”

Bà nội gật đầu rồi không nhịn được thở dài phiền não. Khi nãy sinh họat với giáo viên chủ nhiệm, cô giáo bảo Hòa Điền gần đây có tiến bộ, ít khi vi phạm nội quy. Thứ hạng cũng không tới nỗi bét lớp nhưng con số 34 cũng không vẻ vang gì, thuộc hàng “chờ” đội sổ trong lớp. Bà rầu lắm. Bố của Điền thông minh ưu tú nhưng thằng cháu bà thì không được sáng sủa như vậy. Năm nào đi họp cũng hạng ba mươi mấy, học hành kiểu này làm sao thành danh đây? Nghĩ tới cái đà học hành chểnh mảng của Điền, bà không khỏi lo lắng.

“Thằng Điền học dở quá con ơi, cô giáo chê không ngớt lời.”

“...” Chê không ngớt lời luôn hả...

Thật chẳng sai, nhìn cũng biết cái thằng nhóc đó không ưa sách vở. Song, sự thật rành rành như vậy nhưng Linh Lan không dám nói thẳng sợ bà buồn nên lựa lời tốt đẹp hơn, cụ thể là: “Chắc Điền cần thời gian học nhiều hơn. 34 cũng không thấp lắm, chịu học sẽ thăng hạng thôi ạ.”

Bà nội lắc đầu ngao ngán: “Bà thấy nó cũng siêng học lắm, 8 giờ tối là nó đóng cửa phòng tập trung học hành. Vậy mà điểm vẫn kém.”

“...” Bà nội có nhầm lẫn gì không nhở? Mỗi ngày cứ 8 giờ hơn là Hòa Điền sẽ có mặt ở 1998 Billiards. Là một cơ thủ cao tay nhất nhì quán, tối nào nó cũng luyện bắn bi chăm chỉ, có thấy học hành quái đâu?

Cô ho khan, khẽ hỏi: “Bà ơi, mấy giờ bà ngủ vậy ạ?”

Câu hỏi kì lạ của cô khiến bà hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Tuổi già ấy mà, 8 giờ đúng là bà buồn ngủ rồi.”

“À, dạ...” Bảo sao Hòa Điền học mãi không tăng hạng. 8 giờ ngồi trong phòng học bài, 8 giờ 30 cầm cơ chơi bi-a tại quán kia mà.

“Sao vậy con?”

Thôi thì vì tốt cho Điền vậy. “Bà ơi, con nghĩ bà nên kiểm tra bài vở của Điền sẽ hiệu quả hơn ấy, mời gia sư về kèm riêng cho em ấy cũng được.”

Nghe đến hai chữ “gia sư” dường như bà nhớ ra cái gì đó. À phải rồi, hôm ở bệnh viện Điền có nói bé Lan học giỏi, kèm tiếng Anh trong thư viện cho nó thì phải. Đột nhiên đôi mắt đục mờ sáng lên, bà cầm tay Linh Lan, nhìn cô đầy chờ mong: “Con còn kèm tiếng Anh cho Điền không?”

Linh Lan cảm thấy cơ mặt mình tê cứng, khóe môi giật giật hai cái. Ôi trời ơi! Bà nội vẫn còn nhớ câu chuyện bịa đặt đó ư? Cô muốn kết thúc lời nói dối kéo dài từ hôm ấy đến nay bằng một chữ “không” thật dứt khoát. Song, chữ vang trong đầu, rơi xuống bụng rồi dâng lên cổ họng toan bật ra ngoài nhưng không thành công. Cô vội nuốt chữ xuống bụng khi ngay khi bắt gặp niềm mong chờ từ đôi mắt trìu mến của bà. Ai có thể từ chối một bà cụ hiền hậu như thế chứ! Dù biết nói dối là xấu nhưng cô đành tiếp tục duy trì.

“Dạ còn...”

Đôi lúc làm người tốt thật khó khi phải bao che cho một thằng cá biệt như Điền.

Vừa nhắc tên được mấy câu đã lù lù xuất hiện, người gì mà linh dữ! Chân Điền dài nên bước mấy bước đã đứng bên cạnh bà nội. Chiều cao vượt trội như che bớt một phần ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu Linh Lan, cô ngước mắt nhìn chàng thiếu niên đứng ngược nắng. Hai cái khuyên bên tai trái của cậu sáng lên, cô nheo mắt, lúc nào cậu xuất hiện cũng rạng ngời từ phong thái tới vẻ ngoài. Ở Điền có một loại khí chất bí ẩn gì đó rất khó lí giải, là trông cậu tuy có ngông cuồng, có ăn chơi nhưng không giống người IQ thấp. Cái kiểu nhìn là biết thông minh ấy. Nhưng ông bà ta có câu “đừng trông mặt mà bắt hình dong” còn gì.

Mấy dòng suy nghĩ vẩn vơ khi Điền xuất hiện bị giọng của cậu cắt đứt: “Nội với chị Lan đang nói gì thế?”

Thế là bà nội không cần nể mặt Linh Lan mà phê bình Điền luôn: “Cô giáo nói con học quá dở, không chịu tiến bộ. Sẵn gặp bé Lan nên nội hỏi thăm môn tiếng Anh của con.”

Nói đoạn, bà quay sang nhìn cô, nhẹ giọng: “Cũng may có con kèm nó tiếng Anh, khi nãy cô giáo nói điểm tiếng Anh của nó được hơn mấy môn khác.”

Ngoài cười ra thì hai đứa chẳng dám mở miệng. Sợ nói thêm lộ chuyện nên Điền dắt tay bà: “Thôi mình về đi nội.”

Bà nội không về ngay, gạt tay thằng cháu ra và nắm lấy tay cô.

“Chủ nhật tuần sau là Trung Thu, con sang chơi nhé?”

Linh Lan từ chối ngay: “Dạ chủ nhật con bận rồi ạ.”

Lại nữa rồi! Lại là đôi mắt rót đầy mong chờ đó! Linh Lan thở dài, lần này không mềm lòng đâu.

Hòa Điền cụp mắt nhìn cô, quả đúng như cậu đoán, kiểu gì cô cũng sẽ từ chối thôi. Mà cậu, cũng không muốn Linh Lan tham gia. Hai đứa không giao tiếp với nhau bằng lời nói, cũng chẳng thông qua ánh mắt nhưng đều hiểu đối phương nghĩ gì. Đó là không nên dây vào nhau. Cậu không muốn trêu nữa vì cô là em gái của anh Lâm, rất dễ sứt mẻ tình cảm chí cốt. Còn cô thì thấy cậu nguy hiểm, sợ mình gặp phiền phức.

Điền vỗ nhẹ vai bà: “Chủ nhật chị ấy giúp anh Lâm trông nhà rồi nội.”

Bà nội hơi buồn nhưng đành chấp nhận thôi.

Ba người chào nhau rồi đường ai nấy đi. Anh Thơ mua nước xong từ lâu, thấy cảnh cô bạn nói chuyện với thằng tai tiếng nhất trường, nhỏ ngạc nhiên lắm. Thơ nhanh chân chạy đến vỗ vai Linh Lan một cái: “Mày nói chuyện với thằng đó hả?”

Thơ thấy hết rồi thì cô chối đằng nào nữa, nên thôi, khai luôn: “Ừa, thằng đó là bạn của anh tao.”

Xác nhận xong, cô bịa ra một cái lý do để giấu đi nguyên nhân mình quen biết Hòa Điền. “Điền hỏi thăm anh tao dạo này khỏe không.”

Anh Thơ “à” miệng tiếng. Nhỏ thấy hợp lý. Vì ngoài lý do ấy thì Linh Lan không thể nào quen biết thằng đó được. Vì cô không phải gu của nó, ngoại hình không nổi bật, sống cũng khép kín. Hai đứa chẳng khác nào hai đường thẳng song song, sinh ra đã là thứ đối lập nhau.

Thơ nghĩ vậy nên chẳng hỏi han gì tới nữa, hai đứa chuyển chủ đề nói về loại nước mới ra dưới căng tin, vị không ngon lắm, lần sau không mua.