Anh Thơ và Linh Lan sóng vai bên nhau thêm một đoạn thì gặp bà lần nữa. Bà nội đứng trước cổng trường, có lẽ là đang đợi Điền lấy xe ra ngoài.
Dạo này thời tiết ở Bình Dương thất thường, dù đang độ mùa thu nhưng nắng trời trên đỉnh đầu vẫn gắt gỏng đến lạ. Hôm nay là một ngày ngoại lệ của mùa thu tháng Mười, cái nắng chói chang đến mức nhỏ Thơ vừa uống hết chai trà xanh vẫn thấy khát. Linh Lan cũng cảm thấy nóng, trán rỉ mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu, mái tóc dài mượt mà đã mất đi độ bồng bềnh vì cái ẩm của mồ hôi. Những lúc như thế này cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, nép mình vào góc rồi ngồi đối diện quạt máy, há miệng thật to để gió thổi vào tận tim phổi. Có vậy cô mới cảm thấy mình được thanh nhiệt từ trong ra ngoài theo đúng nghĩa nhất.
Thơ quệt ngang trán lau đi vệt mồ hôi chảy dài, miệng làu bàu: “Thời tiết bị điên hả trời! Giờ nắng chang chang, xíu nữa thế nào cũng mưa ào ào cho coi.”
“Mùa mưa mà mày.”
Linh Lan đáp với giọng cam chịu rồi đảo mắt tìm chỗ mát mát cho hai đứa tránh nắng. Vô thức cô lại nhìn bà lần nữa, cổng trưởng không có bóng cây nào nên nắng cứ thế đổ hết lên mái tóc hoa râm, len lỏi qua từng sợi tóc rồi truyền thẳng cái nóng vào đầu. Đột nhiên người bà đảo nhẹ, chân như bị rút hết sức sống xuống mặt đất. Bà nội chao đảo thêm mấy cái nữa rồi quờ quạng tìm một điểm tựa giữ thăng bằng.
Nhận ra có điều bất thường, Linh Lan không nói không rằng, cắm đầu chạy thật nhanh về phía trước, trong đầu cô ngập tràn hình bóng của bà ngoại. Hồi đó cũng có lần bà ngoại bị mấy triệu chứng như vừa rồi, cô sợ phát khiếp nên khóc òa lên, mọi người xung quanh nói bà bị sốc nhiệt. Bà nội của Điền có lẽ cũng thế, hôm nay nóng muốn nổ nhiệt kế cơ mà. Với cả người lớn tuổi thường dễ sốc nhiệt lắm.
Trước khi bà khuỵu xuống đất, cô đã đỡ lấy bà kịp thời. Cơ thể bà nội lúc này mềm oặt, đôi mắt già nua mờ căm không thấy đường, đầu thì đau như búa bổ. Còn đường hô hấp như có cái gì đó chắn ngang gây nghẹn và khó thở. Linh Lan hoảng quá, tay chân cuống cuồng đưa bà tới gốc cây phượng gần nhà xe. Thơ thấy có người gặp nạn cũng phóng như bay về phía bên này, nhỏ chưa kịp mở miệng hỏi thì Linh Lan đã nói trước, giọng điệu cực kì khẩn cấp: “Gọi cô y tế đi! Nhanh lên!”
Nhỏ Thơ cũng hoảng, nghe vậy thì xoay người cắm đầu chạy vào phòng y tế. Thơ vừa đi thì Điền cũng dắt xe tới. Thấy người ngồi mê man dưới gốc cây là bà của mình, cậu quăng chiếc xe qua một bên, chẳng màng để ý người bên cạnh là ai. Mắt mở to, lo lắng cứ thế tràn từ đồng tử ra ngoài. Cậu gọi to: “Nội ơi! Nội làm sao vậy? Nội ơi!”
Lúc này không phải là lúc chờ bà nội trả lời, Linh Lan xoay người gấp gáp nói với cậu: “Cõng bà nội vào phòng học đi, mở hết quạt làm mát cho bà.”
Điền nén lo lắng, bế xốc bà lên rồi tìm phóng vào phòng học gần nhất. Bản thân Linh Lan cũng không ngồi yên, cô chạy bạt mạng, băng qua sân trường trong tích tắc, đáp xuống căng tin và mua ba chai nước suối. Cứ thế cô lại vượt qua quãng đường ấy lần nữa, cố gắng tới chỗ bà càng nhanh càng tốt. Năm xưa khi bà ngoại bị sốc nhiệt, mọi người chỉ cô cách cởi bớt quần áo, làm mát người và uống nước ngay. Bây giờ nước là thứ cần thiết nhất trước khi cô y tế xuống.
Cô chạy băng băng mà không biết mệt. Cái phòng học gần nhà xe nhất là đích đến của cô. Trước của phòng hiện giờ có rất nhiều người, chắc là do Điền hô hoán hoặc thế nào đó. Mấy vị phụ huynh họp xong sớm xông vào phòng sơ cứu cho bà. Mấy dì vừa dứt lời bảo cậu đi mua nước thì Linh Lan mang theo ba chai nước suối nhảy vào phòng như một vị cứu tinh đầy quyền năng. Mọi người liền làm mát người cho bà bằng nước suối và cho bà uống nước.
Ngay sau đó cô y tế cũng mang đồ xuống thăm khám, cô Liễu xem qua một lượt, tiến hành sơ cứu giảm thân nhiệt và bổ sung điện giải. Mọi người tập trung cao độ nhìn cô y tế sơ cứu cho bà. Người ngoài còn cảm thấy căng thẳng thì huống chi là Điền. Cậu đứng ngay bên cạnh bà, quan sát từng động tác của cô Liễu, sốt ruột đến mức muốn chính tay mình làm hết. Đôi mắt đen láy bị sợ hãi bao phủ, tay siết lại thành nắm như lặng lẽ cầu nguyện trong lòng. Linh Lan rất hiểu cảm giác của cậu vì chính cô cũng từng như thế. Không có cách nào an ủi Điền trong lúc này, ngoại trừ một cái hé mắt của bà.
May mà sau khi được sơ cứu, bà đã tỉnh táo hơn một chút.
“Bà lớn tuổi rồi nên cần phải đi bệnh viện kiểm tra. Mọi người gọi taxi và dặn tài xế bật máy lạnh.”
Điền gọi taxi ngay tức khắc, mồ hôi trên trán chảy dài.
Lại một lần nữa Linh Lan bắt gặp hình ảnh của mình thuở bé, hồi đó cô rất mong có một người xuất hiện nói với cô rằng bà ngoại sẽ ổn thôi, không sao hết. Dẫu nói mấy lời đó không thể khiến cô hết lo lắng nhưng ít ra cũng có một điểm sáng để niềm tin không đi lạc, có thể dễ dàng tựa vào trong lúc hoảng loạn.
Xe taxi đến, mọi người cùng nhau đưa bà lên xe. Nhân lúc đám đông vây quanh Điền không để ý đến ai, cô đứng sát bên cậu, khẽ thì thầm: “Hạ thân nhiệt rồi thì không sao đâu, bà sẽ ổn thôi.”
Thật kỳ lạ! Xung quanh có rất nhiều người, vậy mà Điền vẫn có thể nghe rõ giọng Linh Lan. Chỉ một câu nói thôi, gánh nặng trong lòng cậu đã đỡ hoành hành, có một cái gì đó vô hình nhưng vững chắc để niềm tin của cậu có thể bám vào. Điền hướng mắt nhìn chiếc taxi đậu sẵn, chân sải như bay.
***
Trong một ngày, dì năm được nở mũi tận hai lần. Lần thứ nhất là Linh Lan được tuyên dương vì tốp một, những phụ huynh khác phải nhìn bà với ánh mắt ngưỡng mộ. Lần thứ hai là cô y tế khen ngợi Linh Lan và Anh Thơ sơ cứu cho người bị sốc nhiệt tốt, thứ hai tuần sau sẽ được tuyên dương trước cờ. Dì năm vô cùng tự hào về cô cháu gái, vừa học giỏi vừa tốt bụng. Một cô bé như thế phải được thưởng một bữa ngon lành. Thế là tối nay có gấp đôi món ngày thường và nhỏ Thanh hí hửng mời thêm bạn thân về ăn tối.
Linh Lan ngồi ở trước nhà trông tiệm tạp hóa cho dì nấu nướng, thấy Thanh đèo một cô bé tóc ngắn chạm vai, đỉnh đầu cài một chiếc nơ màu đỏ đô. Con bé vừa xuống xe đã gập người lễ phép chào cô: “Em chào chị.”
Mai Thanh đá chống dựng xe, vui vẻ giới thiệu: “Đây là Lan Khuê, con nhỏ cao cao mà em hay kể với chị đó.”
Thấy con bé Lan Khuê lễ phép quá làm cô có cảm giác mình ngồi ở mâm người lớn, nhưng cô chỉ cách hai đứa này có một tuổi thôi mà. Đã vậy thì cô sẽ đóng thật tròn vai chị gái. Cô bật dậy dẫn Lan Khuê vào nhà rồi xắn tay áo xuống bếp phụ dì năm nấu cơm. Song, dì năm không chịu nên cô vừa ló mặt đã bị đuổi lên phòng khách.
Không khí phòng khách lúc này đang rơi vào trầm mặt. Vì Lan Khuê ngại khi đến nhà bạn, còn Linh Lan vốn không nói nhiều, gặp người lạ thì tắt đài luôn. May mà có Mai Thanh vớt lại bầu không khí bởi con bé hoạt ngôn.
“Đây là chị họ của tao, hạng nhất 12A3 đấy.” Thanh khoe với bạn, mặt hất hất lên trời hãnh diện hết nấc.
Ngay lập tức đôi mắt to tròn của Lan Khuê sáng lên có sao rơi vào, nhỏ nhìn cô với ánh mắt nể phục: “Chị mới chuyển đến mà giỏi vậy?”
Sáng giờ được khen suốt nên Linh Lan ngại muốn độn thổ, cô ngượng ngùng gãi má. “Chị ăn may thôi.”
Lan Khuê tiếp tục nói: “Vậy là chị vượt mặt cả anh Đông Phong luôn hở?”
Tuy Mai Thanh là em gái của Linh Lan nhưng nhỏ rất ái mộ Đông Phong, thần tượng trong lòng ấy mà, làm sao chấp nhận như thế được. Thanh nhanh nhảu nói: “Không nhé! Đồng hạng, bất phân thắng bại.”
“Ồ!” Lan Khuê kinh ngạc, lần đầu con nhỏ nghe thấy đồng hạng.
Cả ngày hôm nay toàn nói về học hành, Linh Lan muốn đổi sang chủ đề khác mới mẻ hơn nhưng không giỏi bắt chuyện nên cô hỏi về chủ đề quen thuộc nhất.
“Hai đứa chơi với nhau lâu chưa?”
“Từ hồi lớp 10 tới giờ ạ.” Thanh đáp rồi nghiêng đầu nhìn Khuê. “Ngồi cùng bàn rồi thân với nhau luôn.”
Khuê cười tươi: “Chính xác hơn là nhỏ Thanh ngủ gật bị cô giáo bắt đứng dậy đọc bài, em nhắc bài giùm rồi thân với nhau luôn.”
Mai Thanh trợn mắt nhìn Lan Khuê rồi bổ nhào tới bịt miệng con bé. “Nói nhỏ thôi, mẹ mà nghe là hôm nay khỏi cơm nước gì nghe chưa!”
Linh Lan thấy đôi bạn thân này vô cùng dễ thương, bỗng nhiên cô nhớ đến Anh Thơ, sau này cô cũng sẽ lựa dịp nào đó dẫn nhỏ về nhà chơi.
Hai con bé này thật sự rất ăn ý. Trên bàn ăn, Thanh hiểu ý gắp thật nhiều cánh gà chiên cho Khuê vì biết nhỏ thích ăn, Khuê thì chăm rót tương vì biết rõ thói quen chấm nhiều của cô bạn. Có thêm hai cô nương nói cười mà bàn ăn sôi nổi hơn hẳn. Thi thoảng Khuê và Thanh còn vô tình đồng thanh. Dì năm rất thích bé Khuê, vì nhỏ mang đến cho người khác một cảm giác bạn tốt. Linh Lan lặng im quan sát cặp bạn thân nhà mình, chợt cô nhận ra thế nào là cùng tần số. Là một người rất hiểu mình, hiểu sở thích, cách nói chuyện và cả những lời định nói. Một sự tương đồng mà không phải ở ai cũng có.
Ăn tối xong, hai đứa nhóc này kéo nhau ra quán trà sữa tán gẫu. Linh Lan cũng được rủ rê nhưng cô từ chối. Tối nay cô muốn nói chuyện với mẹ và dành thời gian học thêm môn Sinh. Sinh học lớp 12 là một cái gì đó rất đau đầu.
Ánh đèn vàng trên bàn học hất lên quyển sách sinh học khiến mặt bìa có độ bóng nhẹ. Quyển vở nhỏ với những trang giấy bốn ô li xếp cạnh nhau ngay ngắn bị gió quạt máy thổi bay vài trang đầu. Hai cây bút bi đặt ngay bên cạnh, một đỏ một xanh đã lên ngòi. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chờ cô lao đầu vào học nhưng Linh Lan vẫn chưa động bút. Chờ đợi đến 8 giờ đúng, cô lấy điện thoại gọi cho mẹ. Hồi chuông đổ đến hồi thứ năm, người ở bên kia đầu dây bắt cuộc gọi. Dạo này không khí giữa hai mẹ con đã bớt phần gay gắt nên Linh Lan cũng nói cười tự nhiên hơn.
“Alo mẹ hả? Dì năm kể cho mẹ nghe chưa?”
“Kể cái gì?”
Mũi Linh Lan phồng lên, cô khiêm tốn với người ngoài nhưng thích khoe với mẹ.
“Hôm nay dì năm đi họp cho con được thầy chủ nhiệm khen nhiều lắm. Hồi trưa con có sơ cứu giúp một bà lão bị sốc nhiệt. Cô y tế nói tuần sau sẽ tuyên dương con trước cờ.”
Bà Hương hứng thú chuyện Linh Lan đạt hạng nhất hơn, hết lời khen ngợi: “Giỏi quá, cứ giữ vững phong độ như thế. Năm nay là năm quan trọng. Đi chơi ít thôi, tập trung học hành.”
Cô khoanh chân trên ghế nhựa, người chồm về phía trước, ngực chạm vào mép bàn học rồi chống má hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tuần sau là Trung Thu rồi, mẹ có xem lịch chưa vậy?”
“Bận quá nên chưa xem nữa. Sao thế?”
Nội tâm Linh Lan như chứa một nốt trầm lạc loài làm cả đoạn tiết tấu êm dịu tối nay lệch điệu. Cô nén cái gì đó trong lòng, cười cười: “Mẹ nhớ mua bánh Trung Thu thắp hương cho ba với ông bà ngoại đó.”
“Mẹ nhớ rồi.”
Cô không nói về tết Trung Thu nữa mà chuyển sang hỏi han mẹ.
“Dạo này người ta đặt chiếu bên cô Khánh nhiều không mẹ?” Mẹ của cô là người dệt chiếu thuê cho xưởng chiếu Phúc Khánh ở Cà Mau.
“Cũng như ngày thường thôi, ngày nào mẹ cũng mỏi tay.”
“Mẹ nhớ thoa thuốc rượu đó, đi làm mệt rồi thì nhớ nghỉ ngơi nhiều vào.”
Bà Hương bắt đầu than vãn: “Từ ngày con đi mẹ phải làm việc nhà, nấu nướng, xong hết việc cũng phải 8 giờ tối.”
Nghe đến đây Linh Lan liền biết lão già kia chỉ biết ăn và uống rượu thôi. Lúc trước còn ở dưới quê, việc nhà và nấu nướng một tay Linh Lan phụ giúp mẹ. Lão ta chớ hề động đến đầu móng tay. Sau khi cô lên nhà dì năm ở, người thay cô hầu hạ ông ta là mẹ. Mà cứ nghĩ đến việc mẹ phải hầu hạ lão già biếng nhác đó. Cô vô cùng khó chịu: “Mẹ phải kêu ông ta phụ việc nhà chứ, kiếm tiền cũng mẹ, việc nhà cũng mẹ. Ông ta chẳng làm được cái gì!”
“Thôi lo học bài đi. Mẹ phải ngủ rồi.”
Linh Lan biết mẹ trốn tránh nên chẳng buồn đôi co. Cô để điện thoại sang một góc khuất mắt cho đỡ bực bội rồi cắm đầu vào môn Sinh học để trút giận. Linh Lan muốn mình phải học thật giỏi, giỏi toàn diện. Sau đó kiếm thật nhiều tiền đưa mẹ đi, bỏ mặc lão cha dượng tự sinh tự diệt. Mãi mãi không bao giờ gặp lại.
Ngòi bút bi trong tay Linh Lan chợt dừng lại, màu mực xanh đậm tụ thành một chấm tròn xoay trên trang giấy. Cô thấy lòng mình rát đau. Có lẽ thực tế vừa tát vào mặt cô một cái khi nó đọc được mấy dòng suy nghĩ non nớt đó. Cốt lõi không phải vì nhà không giàu hay do cô không đủ giỏi mà là mẹ chưa từng có ý định rời xa ông ta. Người muốn đi trước sau chỉ có một mình cô. Thế là Linh Lan không muốn vùi đầu vào Sinh học nữa, cô ôm điện thoại lên giường tìm cái gì đó giết thời gian. Đột nhiên cái thông báo Facebook nhảy lên màn hình, dòng chữ to rõ đập thẳng vào mắt cô đau điếng.
Điền Phạm đã gửi lời mời kết bạn.
Mắt phải cô giật nhẹ một cái.
Chắc chắn là cảnh báo điềm xui!
Linh Lan ấn vào ảnh đại diện tài khoản Điền Phạm, muốn xác nhận xem đó có phải là nick thật không. Facebook của Điền có rất nhiều lượt theo dõi, bài đăng mới nhất cũng bốn trăm lượt thả tim. Đó là tấm ảnh cậu ngồi ở quán cà phê có rất nhiều cây xanh, vận áo sơ mi màu rêu nhạt. Góc chụp là góc nghiêng nên không rõ mặt, ngoài mái tóc đen nhánh ra còn để lộ hai chiếc khuyên bạc sáng lấp lánh. Thật tình thì Điền trên mạng nhìn nghiêm chỉnh đứng đắn hơn ngoài đời nhiều nhưng thiếu mất cái chất ngông nghênh đặc trưng vốn có của cậu.
Nghiên cứu xong trang cá nhân của Điền Phạm, lời mời kết bạn vẫn còn đó, cô không chấp nhận. Messenger nhảy một thông báo lạ, có tin nhắn chờ. Cô vào mục chờ kiểm tra thử, cái tên Điền Phạm bơ vơ trong hộp thư chờ.
Điền Phạm: Cảm ơn chị đã cứu bà. Bác sĩ nói bà không sao hết, do lớn tuổi nên dễ sốc nhiệt.
Phan Linh Lan: Bà về nhà chưa?
Điền Phạm: Bà về rồi.
Điền Phạm: Bà nói cảm ơn chị nhiều lắm.
Phan Linh Lan: Bà không sao là tốt rồi.
Linh Lan gửi tin nhắn xong thì tắt máy xuống giường soạn sách vở và không có ý định duy trì cuộc trò chuyện.
10 phút sau.
Hòa Điền nhìn chiếc ảnh đại diện không phải ảnh mặt thật, không trang điểm hay filter xinh xắn, cũng chẳng đăng dáng vóc gì hết. Trong khung tròn đại diện là một cành linh lan nằm im lìm trên trang giấy nhạt màu hệt như con người trầm lặng của cô vậy. Cậu liếc mắt nhìn dòng tin nhắn gửi đi mười phút trước.
Điền Phạm: Bà nội muốn mời chị sang nhà chơi Trung Thu để cảm ơn chị.
Điền Phạm: Đi không?