Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 18: Lỡ Tay



Hòa Điền kiên nhẫn chờ câu trả lời của Linh Lan nhưng ba ngày rồi không thấy hồi âm. Thậm chí cô còn không thèm chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, rất lâu rồi cậu mới có cảm giác bị ngó lơ như thế. Điền nhìn cành hoa trên ảnh đại diện của Linh Lan một lúc, vừa muốn nhắn tiếp một tin vừa không muốn.

Việc gì cậu phải nhắn? Người ta không muốn trả lời thì thôi.

Đó là câu hỏi hiện lên trong đầu cậu. Hòa Điền bỏ điện thoại xuống bàn, nhấc điều khiển tivi chuyển đến kênh chiếu giải bóng đá vô địch Đông Nam Á. Thầm nghĩ chờ đợi làm gì, xem bóng đỡ phí thời gian hơn. Sân cỏ xanh ngát hiện trên màn hình, hai đội bóng với hai màu áo khác nhau ra sân tranh giành một quả bóng nhỏ xíu trên tivi. Mỗi khi bóng đổi hướng, mấy ông bình luận viên gào lên dữ dội, ngôn từ bắn ra khỏi miệng như một khẩu liên thanh, đẩy cảm xúc người xem lên đến đỉnh.

Song, dẫu trận bóng đêm nay kịch tính hiếm thấy đến mấy, Điền vẫn không thể nào tập trung xem nổi. Mắt dán trên tivi, tai vẫn nghe thấy tiếng hoan hô nồng nhiệt nhưng đầu óc mơ mơ màng màng vô định. Bất chợt trí nhớ dìu cậu chạm đến đôi mắt trong vắt, đôi con ngươi nâu nhạt chứa đầy sự tin tưởng. Phòng giám thị mờ mờ ảo ảo trong tâm trí nhưng ánh mắt và giọng nói của cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Dường như chẳng đắn đo, cô mạnh dạn làm chứng cho cậu, tin tưởng cậu đến kì lạ. Kể từ giây phút đó, Điền tự nhủ mình phải tránh xa Linh Lan vì cậu không muốn trêu chọc và làm tổn thương một cô gái tốt với cậu như thế.

Nhưng ông trời không thích theo ý người khác nên mới có cái gọi là ý trời. Lúc cậu muốn tránh xa thì cô lại tình cờ cứu bà, thế là cậu nợ cô một ân tình rồi tiếp tục dây dưa. Đôi mày đen chau nhẹ, cậu có cảm giác nếu không cách xa Linh Lan, sau này sẽ rất khó tránh.

“Nhắn được cho con bé Lan chưa?” Giọng bà nội vang lên giữa những tiếng hoan hô nhiệt liệt trên tivi. Điền sực tỉnh, khuỷu tay đặt lên tay vịn ghế sofa, bàn tay chống nhẹ thái dương, cất tiếng pha thêm chút gì đó như chán nản: “Chị Lan chưa trả lời, chắc có việc bận rồi nội.”

Bà nội ngồi trên ghế bập bênh, trên gối có cái giỏ mây đựng vài cuộn len màu và kim móc. Hai tay bà thoăn thoắt đan một mảnh vài nhỏ nhiều màu. Nghe thấy câu trả lời là chưa, bà bèn gợi ý phương án khác: “Mai lên trường mời miệng đi. Con nói là bà rất cảm kích bé Lan, muốn mời nó qua nhà ăn một bữa cơm ngày Trung Thu.”

“Chắc gì chị ấy chịu qua.” Con người đó tránh cậu như tránh tà, dễ gì đồng ý qua nhà ăn cơm.

“Cứ quảng cáo là bà nội bánh làm Trung Thu ngon lắm, qua ăn một lần cho biết.”

Cậu khẽ thở dài rồi liếc mắt nhìn bà: “Nội ơi, người ta có phải con nít giống mấy đứa trong xóm đâu.”

Thằng cháu nói thế nhưng bà chẳng quan tâm, đôi mắt già nua cong thành một đường trăng khuyết, bà vui vẻ bảo: “Mày cứ làm như mày lớn lắm không bằng, đứa nào trong mắt tao cũng nhỏ xíu hết.”

Điền chuyển kênh có chương trình vọng cổ cho bà, đút tay vào túi quần rồi đủng đỉnh bước lên phòng. Trong lòng thầm cân nhắc, có thể nên dùng phương pháp mời miệng cho bà khỏi trông ngày trông đêm. Đi hay không, một câu là xong.

Vừa đóng cửa phòng, thông báo tin nhắn từ điện thoại bất ngờ vang lên. Cậu thả người trên chiếc giường êm ái, lười biếng cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn. Người mới gửi tin nhắn là thằng Long, mà cái nó gửi gọi đúng hơn là hình dìm của cậu. Thằng điên đó hễ rảnh thân không có việc gì làm sẽ xả hết hình dìm trong máy vào nhóm chat, mục đích là để cười vào mặt mấy đứa nạn nhân của nó.

Đương nhiên là Điền cũng không phải là ngoại lệ. Cậu gác tay sau đầu, ngón cái lướt sang phải xem từng tấm một. Chắc là cái đống hình này được chụp từ mấy tháng trước, có cái cậu đã quên luôn thời gian bị dìm. Điền vừa xem vừa nhăn mặt, thằng chó Long chụp xấu dã man. Mặt cậu qua tay nó thì tròn vuông đủ kiểu, càng xem mặt càng thấy mình xấu. Cái việc hạ thấp nhan sắc kiểu này không nên tiếp tục. Thế là Điền nghiêng người, quyết định lướt thêm tấm nữa rồi tắt điện thoại ngủ sớm.

Thật tình là chính Hòa Điền cũng không ngờ tấm sau lại khác hẳn mấy tấm trước. Chẳng biết thằng khỉ này chụp từ bao giờ, trong bức ảnh là cảnh cậu ngồi sau xe Linh Lan. Cô mặc một chiếc áo thun xám, dáng người gầy guộc đang đèo một thằng to gấp rưỡi cô, là cậu. Điền nhớ lần duy nhất hai người đi chung một xe là hôm anh Lâm nhờ cậu chở Linh Lan đi mua sách, hình như hôm đó cậu cũng có gặp Long thì phải. Có lẽ tấm ảnh này cũng từ đó mà ra. Để xem nào. Mặt mũi cậu trong tấm này cũng không tệ.

Đầu cậu bỗng lóe lên một ý.

Linh Lan ơi là Linh Lan, chị định lơ tôi đến bao giờ?

***

Sau 10 giờ 30 tối là khoảng thời gian giải trí Linh Lan tự thưởng cho mình. Theo thói quen, cứ đến khung giờ này cô sẽ mở Facebook xem loạt video tổng hợp, đọc vài tin vỉa hè trong ngày, thi thoảng là xem story của vài người lạ. Mấy năm qua cô vẫn giữ thái độ thản nhiên khi lướt mạng xã hội, cho đến hôm nay, lúc lướt trúng cái story chấn động trời đất. Vụ này còn kinh hoàng hơn cả mấy tin cắm sừng trong giới giải trí và cô sốc toàn tập, dây thần kinh gần như đóng băng toàn bộ. Phải mất một lúc cô mới có thể rã đông trạng thái của mình.

“Cái gì vậy trời?!” Cô gào lên.

Điền Phạm dám đăng ảnh cô lên story của cậu! Bộ điên rồi hả? Bức ảnh trong story chỉ có mái tóc dài và cái lưng áo thun xám cô hay mặc. Phần lớn khung hình là cậu, Điền ngồi ở yên sau, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm đuôi tóc cô. Tổng thể hình ảnh gây hiểu lầm một, nhạc gắn kèm theo ảnh gây hiểu lầm tuyệt đối! Đã vậy còn chỉnh dạng lyric chạy thành dòng nữa! Người dở tiếng anh dù không nghe rõ lời cũng đọc được hết!

Lời bài hát là:

That's my baby, with no makeup she a ten.

Đó là bé cưng nhà anh đấy, khi không trang điểm, cô ấy vẫn 10 điểm.

And she the best with that head, even better than Karrine

Cô ấy đỉnh nhất với gương mặt xinh đẹp ấy, thậm chí còn xinh hơn cả Karrine

She don't want money, she want the time we could spend

Cô ấy không tiền, thứ cô ấy muốn là thời gian bên nhau kìa.

Dám gắn nhạc như vầy nữa hả! Trời ơi! Điên mất thôi!

Đầu óc Linh Lan lúc này trống rỗng, không nghĩ được gì ngoài chuyện bị bại lộ. Rồi cả trường, cả lớp sẽ nhìn cô bằng con mắt khác, một đống drama đổ lên đầu, học hành cũng không được yên thân. Suy đi tính lại một hồi, Linh Lan lại nghĩ, chỉ là một tấm lưng thôi mà người ta cũng đâu biết là ai. Điền đăng gì mặc xác nó. Thế nhưng vậy không được! Nhỡ vẫn có người nhận ra thì phiền chết mất.

Trời ơi! Đau đầu quá!

Linh Lan nằm lăn lộn trên giường, vừa nghĩ vừa tức Hòa Điền, đăng tấm ảnh đó lên story là có ý đồ gì? Cậu muốn cái gì ở cô? Cô giúp cậu thoát nạn mấy lần và được trả ơn bằng kiểu này đó hả? Ai nói là công đức vô lượng? Là công đức vô dụng thì có.

Không được! Cô phải nhắn tin bảo cậu gỡ cái story chết tiệt kia xuống ngay! Nghĩ là làm, ngón tay Linh Lan gõ lia lịa trên màn hình chưa đầy ba mươi giây đã ấn gửi đối phương.

Mà ai kia đang hả hê lắm, vừa huýt sáo vừa nhịp chân đợi con mồi tới nộp mạng. Quả đúng là chiêu này vô cùng hiệu nghiệm, mới đăng nửa tiếng đã thấy phần tin nhắn bị lơ ba ngày nhận thêm tin mới. Khỏi xem cũng biết Linh Lan nhắn gì. Chắc chắn là...

Phan Linh Lan: Gỡ cái story xuống mau!

Phan Linh Lan đã gửi sticker mèo thét ra lửa.

Phan Linh Lan: Ê!

Phan Linh Lan: Gỡ nhanh!

Phan Linh Lan đã gửi một sticker nắm đấm thép.

Đây mới chính là cảm giác cậu muốn, cái cảm giác tin nhắn đổ như thác lũ vào hộp thư. Phải như vậy mới đúng là Phạm Hòa Điền. Lúc trước người ta không coi cậu có tí kí lô nào, vậy bây giờ cậu cũng phải làm giá một chút. Khoan trả lời vội, cứ để đối phương hoảng hốt thêm chút nữa.

Phía bên này, Linh Lan gửi một đống tin nhắn nhưng đối phương không trả lời. Cái hình kia nằm trên story cậu được một tiếng hơn rồi, nếu không gỡ sớm thì lớn chuyện. Cái thằng nhóc kia làm gì mà không chịu trả lời tin nhắn vậy hả? Cô sốt ruột đến mức cắn chặt môi, tức đến mức muốn hét thật to, hận không thể đấm Hòa Điền một cái đau thấu xương.

Lăn qua lăn lại chờ tin nhắn, Linh Lan nghĩ đến chuyện gọi luôn cho Điền. Tới đường cùng rồi, con giun xéo lắm cũng quằn, còn gì để ngại ngùng nữa đâu. Nếu là do cậu ngủ không trả lời tin nhắn được thì tiện thể gọi cậu dậy xóa story luôn. Còn nếu cậu lơ cô hả? Vậy thì gọi đến khi nào bắt máy mới thôi. Là Điền ép cô phải thế!

Máu điên đã sôi tận đỉnh đầu, không chút đắn đo nào mà não bộ duyệt luôn phương án gọi điện trực tiếp. Linh Lan dứt khoát ấn vào biểu tượng gọi trên góc phải. Nhưng! Máu điên hay trăm tính vạn tính không bằng một lần lỡ tay, xui rủi thế nào mà nút gọi biến thành nút gọi video mới chết.

Khi thấy màn hình kết nối video, Linh Lan hoảng hốt tột độ, tay chân luống cuống bấm tắt nhưng đối phương nhanh tay kết nối. Nhắn một chục tin không thấy trả lời, gọi video năm giây bắt máy ngay. May mà cô kịp tắt chế độ video bên mình. Màn hình hiển thị ngay tức khắc, nhanh đến mức cô phải mở to mắt khi bất ngờ thấy Điền sau màn ảnh. Hòa Điền ngáp nhẹ một cái, không quên giơ tay vuốt tóc ngược sau đầu. Ban đêm đầu tóc không vuốt keo, mấy lọn tóc mềm rủ hờ che đi đôi con ngươi sâu thẳm. Cậu cất giọng uể oải ngái ngủ: “Gọi gì? Nhớ hả?”

Sao bây giờ nhìn điển trai vậy? Rõ ràng ban ngày nhìn chướng mắt lắm mà. Thật lòng cảm ơn cậu vì đã mở miệng, nếu không cô sẽ bị dáng vẻ vừa tỉnh ngủ của cậu thôi miên mất. Linh Lan trừng mắt nhìn Điền, nói với cậu một cách nghiêm túc nhất có thể: “Gỡ story xuống.”

Điền nheo mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, ra chiều khó hiểu: “Sao phải gỡ?”

Cô trừng mắt: “Trong tấm hình có chị.”

Cậu lười biếng tựa lưng vào gối: “Có chút xíu góc áo thôi mà, còn lại là hình của em.”

“Một chút cũng là hình của chị. Còn nữa, gắn cái nhạc gì vậy hả? Người ta nghĩ lung tung rồi sao? Tóm lại là gỡ story đi.”

“Đang thích nghe bài đó thì gắn bài đó. Hình của em thì em đăng.”

Nghe vậy Linh Lan tức lắm, cô gằn giọng: “Không đùa.”

Hòa Điền lúc này cũng chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa, nhướng mày nhìn cô: “Muốn xóa đúng không? Chiều mai chị học mấy tiết?”

“Hỏi làm gì?” Cô hằn hộc.

“Cứ trả lời đi.”

“Hai tiết cuối môn thể dục.”

Cậu chớp mắt một cái, chậm rãi quyết định cuộc hẹn: “Giờ ra chơi buổi chiều, gặp nhau sau nhà đa năng.”

Cô cau mày: “Làm gì?”

“Gặp rồi biết. Ok thì em xóa story.”

“Ok.” Linh Lan trộm nghĩ cứ xóa trước đã, mai không gặp cũng được mà. Nhưng Điền không phải là đồ đần, như đọc được ý đồ của cô nên cậu nhắc nhở nhẹ: “Thất hứa thì đăng ảnh khác, còn cả tấm chưa cắt đấy.”

Xem kìa! Người gì mà thấy ghét vậy trời, đẹp trai cỡ nào cũng không ưa nổi. Cô cắn môi: “Biết rồi!”

Ném lại một câu rồi tắt máy không thương tiếc. Nếu mà cô mở video, chắc chắn Điền sẽ thấy gương mặt hằm hằm của cô bây giờ đáng sợ đến mức nào. Linh Lan ức mà không biết trút vào đâu, đành xoay lưng rồi tưởng tượng Hòa Điền là cái gối gác chân. Dứt khoát vung tay đấm vào gối mấy cái cho bõ tức. Mai gặp đi rồi biết tay!

* Tên bài hát: Love Me - Lil Wayne