Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 19: Scrunchies



“Giờ ra chơi buổi chiều, gặp sau nhà đa năng.”

“Giờ ra chơi buổi chiều, gặp sau nhà đa năng.”

“Giờ ra chơi buổi chiều, gặp sau nhà đa năng."

Anh Thơ thấy Linh Lan ghì cây bút bi xuống vở suýt nữa thì gãy ngòi, nhỏ lo lắng giật lại cây bút rồi lắc lắc người cô: “Mày bị gì vậy? Cứ thẫn thờ nhìn cuốn tập chằm chằm là sao.”

Linh Lan ôm cục tức mà không biết xả vào đâu mới thỏa, đành cắn môi nuốt ngược vào trong: “Tao không sao, không có gì hết.”

Câu trả lời của cô đổi được một cái nhìn kì quái đến từ cô bạn cùng bàn, thế nhưng Thơ chẳng nghĩ ngợi gì mấy vì nhỏ cho rằng người học giỏi đôi lúc có chỗ bất bình thường, hay cười một mình hoặc ngẩn ngẩn ngơ ngơ là chuyện thường ngày. Cái quan trọng là lúc Linh Lan mơ màng như người mất hồn thì cô cũng bỏ ngoài tai luôn lời của Thơ, nhỏ biết chắc chắn là thế nên nhăn mặt đánh nhẹ vào vai cô một cái rồi nói với vẻ cằn nhằn: “Nè không nghe tao dặn là chiều thầy phạt cho thấy cái cảnh đó nha.”

Nghe tới vụ bị phạt Linh Lan mới tỉnh hẳn, cô khoác tay Thơ, kéo nhỏ nghiêng về phía mình: “Mày nói lại đi, nãy tao không có nghe.”

“Buổi trước thầy có nói phải mang giày bata trắng trong tiết thể dục, sơ vin đồng phục, không được đi trễ và phải thuộc bài tập khởi động.”

Quy định này được thắt chặt hơn nhờ tinh thần lười biếng của lớp tuần trước. Học thể dục mà không thèm mang giày đàng hoàng, lúc tập thì sai bài nên thầy giận lắm, cảnh báo nếu không nghiêm túc sẽ bị chấm không đạt luôn. Song, lúc trước còn được châm chước mang quai hậu cho đỡ nóng nhưng giờ thì miễn bàn.

Linh Lan cúi đầu nhìn đôi giày trắng giấu trong hộc bàn. Chiều nay cô phải mang nó đi học thể dục, không biết chạy bộ thì giày có bị mòn hay trầy xước gì không nữa. Dẫu xót giày lắm nhưng cô không dám cãi lời thầy, nhỡ đâu rớt môn thể dục thì vô phương cứu chữa.

“Tao nhớ rồi.” Cô nặng nề nói.

***

Chiều nay buổi học thể dục rơi vào tiết 3 và tiết 4, tức là sẽ bắt đầu từ 2 giờ 50 phút. Đáng lý ra khoảng thời gian trống này, Linh Lan có thể ngủ trưa một giấc rồi thong thả lên xe tới trường. Nhưng vì buổi hẹn miễn cưỡng với Hòa Điền mà cô phải đi sớm hơn dự định vì sợ giờ ra chơi đông người bị bắt gặp thì rước thêm phiền. Vậy là đoạn đường từ nhà đa năng đến nhà xe xuất hiện một nữ sinh lén la lén lút như đi ăn trộm gà hàng xóm.

Đi hết một đoạn nắng chang chang, cuối cùng Linh Lan cũng tới chỗ hẹn. Đằng sau nhà đa năng là một đoạn trống gần sát vách tường, bề ngang từ bậc thềm tới vách áng chừng năm sáu bước chân. Nhìn nó tựa như một con đường ngắn mà hoang vắng ít ai thèm qua lại. Cũng vì thế mà nó trở thành chỗ hút thuốc hay tụ tập lí tưởng nhất của những thành phần bất hảo. Tàn thuốc và lá thu nằm ngổn ngang trên sân, dưới cái nắng xế chiều nó càng khô héo thê thảm hơn.

Cũng may trên đầu còn có một cái mái hiên nho nhỏ che nắng, gió từ cây cổ thụ gần đó thổi hiu hiu đánh tan phần nào cái oi ả ban trưa. Phía sau nhà có một cái cửa sắt gỉ sét bị khóa từ bên trong, do nền nhà đổ cao hơn so với mặt đất nên phải xây thêm ba, bốn bậc thang để dễ dàng lên xuống. Linh Lan bước lên bậc thềm, phủi sạch bụi rồi rồi thẫn thờ nhìn bóng cây rọi xuống sân khẽ lung lay khi trời có gió. Và rồi, chẳng biết từ khi nào cơn buồn ngủ ập đến ngay lúc không chút đề phòng, nhẹ nhàng nhấn chìm cô vào giấc ngủ.

Cứ thế Linh Lan khép hờ đôi hàng mi đen nhánh, bỏ mặc tất cả những mối lo âu đang hoành hành trong lòng và mải mê đuổi theo giấc mộng ban trưa. Cô nghiêng đầu tựa vào chiếc cửa sắt gỉ sét, thi thoảng gió thổi qua lọn tóc mai rồi khẽ chạm vào má. Nhìn Linh Lan lúc này vô tư mà tươi sáng, lớp ngụy trang trầm tĩnh đã được buông xuống, thứ vương lại trên gò má chỉ là một nét đơn thuần vô ưu.

Hòa Điền đã đến. Cậu thiếu niên quay lưng về phía mặt trời, lưng cong cong khom người nhìn cô. Ánh nắng như phủ lên đôi mi và suối tóc Linh Lan một thứ gì đó lấp lánh. Điền chớp mắt, rồi nhìn hàng mi dài một hồi lâu. Đầu cậu chợt lóe lên một suy nghĩ rằng Linh Lan bây giờ khác với lần đầu cậu gặp. Điền vẫn còn nhớ đó là một buổi sáng nào đó của kỳ nghỉ hè, cậu gặp cô ở quán Bi-a. Ấn tượng của cậu về Linh Lan là một cô gái gầy ốm bình thường, mái tóc đen và đôi mắt nâu sâu hút làm điểm sáng. Bây giờ nhìn kĩ hơn thì mắt không chỉ sáng mà gương mặt cũng sáng, có một cái gì đó khiến cậu thấy khác biệt nhưng chẳng thể nói rõ.

Nghiêng nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu, mái tóc buột hờ rủ trên vai khiến Điền chú ý. Cậu giơ tay chạm vào dây chun trong suốt đơn điệu, kéo nhẹ một đường, dây trượt theo tóc mượt rồi nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó cậu lấy từ trong túi chiếc scrunchies bằng len từng đóa linh lan nhỏ xíu được đan tỉ mẫn trên nền xanh nhạt. Đây là lần đầu tiên cậu có ý định cột tóc cho một ai đó nên động tác vừa vụng về vừa lúng túng, không biết phải làm cách nào cho cái scrunchies ôm hết số tóc trong tay. Loay hoay một hồi mới tạm gọi là buột tóc.

Mà Linh Lan bây giờ cũng không chạy theo giấc mộng được nữa, cảm giác có ai đó chạm vào mái tóc quý giá đã khiến cô thức giấc. Việc đầu tiên Linh Lan làm khi mở mắt là giật mình. Cái scrunchies được đính tạm bợ chưa đầy một phút đã trượt xuống đất. Gió từ sau lưng thổi đến vô tình cuốn bay mái tóc dài tung bay đón gió. Một khoảnh khắc nhỏ, đôi mắt nâu nhạt vừa tỉnh ngủ ngẩn ngơ nhìn cậu. Chỉ như vậy thôi, một đứa cợt nhả như cậu phải nghiêm túc nghiêng đầu tránh đi. Vì cảm nhận được sự cuốn hút kỳ quặc, Điền biết mình không nên nhìn. Cậu biết nếu nhìn lâu, cái gì sẽ đến với mình.

Việc thứ hai Linh Lan làm sau khi tỉnh giấc là giữ mái tóc tung bay nằm gọn trong lòng bàn tay, cô trừng mắt nhìn cậu một cái rồi chuyển ngay sang việc thứ ba. Đó là giẫm vào chân cậu một cái thật mạnh.

“Đau!” Điền co chân la oai oái, lùi về sau đề phòng Linh Lan. “Chị làm cái gì vậy!”

Cục tức trong lòng Linh Lan gặp chỗ trút, cô chẳng thèm giữ tóc nữa mà để mặc nó xõa xuống lưng, hung hăng tiến tới đẩy mạnh vai cậu và kích hoạt cơ miệng xả một tràng: “Thích giỡn lắm hả? Nghĩ mình muốn làm gì làm hả? Không có vụ đó đâu nhé! Lần sau mà còn tự tiện đăng lung tung như vậy nữa thì...”

Điền bị giẫm bị xô nhưng chẳng thấy tức, ngược lại còn buồn cười khi thấy cô xù lông như con nhím. Hóa ra Linh Lan không ít nói thụ động như cậu nghĩ. Ít ra khi bị ăn hiếp vẫn còn biết đường chủ động đánh người ta. Cậu mím môi nén cười, nheo mắt nhìn cô: “Thì sao hả?”

“Thì chị sẽ nói cho bà nội biết hết những cái em giấu.” Cô ngước mắt nhìn cậu, cho cậu thấy thái độ không khuất phục của mình.

Điền phì cười, lách qua người Linh Lan, bước đến chỗ cái scrunchies nằm yên dưới đất. Cậu khom người nhặt lên. “Xin lỗi được chưa?”

“Chưa.” Cô lườm cậu một cái sắc lẹm, khoanh tay trước ngực, thẳng thắn yêu cầu: “Lấy điện thoại ra, xóa ảnh đó ngay bây giờ.”

“Rồi rồi. Em sẽ xóa nhưng...” Điền bước lên bậc thềm, thả người tựa vào cánh cửa sắt, sóng mũi cao nghiêng nghiêng về phía cô. Cậu thản nhiên nói tiếp: “Chị phải trả lời tin nhắn hôm trước của em.”

Chướng tai chướng mắt hết sức.

Linh Lan trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nói: “Tin nhắn gì?”

Điền nhắc lại nội dung tin nhắn hôm trước: “Bà nội mời chị sang nhà chơi Trung Thu, bà muốn gặp mặt để nói cảm ơn chị.”

“Không đi.” Cô đáp không chút chần chừ.

Đôi mày Hòa Điền khẽ cau lại rồi giãn ra, cậu nhún vai một cái: “Thôi vậy.”

“Xóa ảnh đi.”

Cậu lấy điện thoại từ trong túi phải, mở tấm ảnh thằng Long chụp hồi hè lên, giơ cho Linh Lan xem. Cậu thu tay về bấm xóa rồi giơ lên lần nữa cho cô xem. Linh Lan đến cạnh cậu, cẩn thận kiểm tra xem cậu đã xóa thật chưa. Cô còn yêu cầu cậu vào mục thùng rác xóa luôn ảnh lưu trữ trong đó. Điền không ý kiến, bảo gì làm đó. Sau khi tấm ảnh hoàn toàn biến mất khỏi máy cậu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vận xui đã tan.

“Từ giờ tới cuối đời sẽ không có tấm ảnh nào chị chụp với em nữa đâu.” Cô nói một cách phũ phàng.

Hòa Điền không vui. Cậu chẳng đáp lời mà rút từ túi quần bên trái ra hai cái scrunchies thêu hoa linh lan, cộng thêm cái cậu nhặt lên trước đó là ba, đưa hết vào tay cô. Điền lạnh lùng nói: “Bà nội đan cho chị.”

Linh Lan cúi đầu nhìn ba cái scrunchies màu xanh hoa trắng trong tay mình. Cô cảm nhận được sự mềm mại của vải len và cả sự tỉ mỉ của bà nội trong đó. Bất giác nóng giận trong lòng được xoa dịu phần nào, khi nãy dứt khoát nói không đi rồi bây giờ không nhận nữa thì tuyệt tình quá. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nhận vì rất thích mấy chiếc dây buộc tóc này, một phần nữa là để bà vui. Cô dịu giọng: “Nói với bà là chị cảm ơn nhé.”

“Ờ.”

Điền thờ ơ nói một chữ, sau đó đút tay vào túi quần bỏ đi trước. Cậu biết là mình khó chịu nhưng chẳng tìm được nguyên nhân. Cậu không nên hẹn gặp Linh Lan, không nên tự mở miệng mời, tấm ảnh đó cũng không nên lưu lại. Đáng ra bây giờ cậu đã tan học và bắt đầu một trận Bi-a trong quán máy lạnh mới phải. Đó mới là cái nên làm.

Đi được mấy bước thì gặp phải Xuân Đào, cậu ngó lơ nhưng cô ấy chủ động đi theo, còn í ới gọi: “Điền đợi mình với!”

Đúng là đau đầu.

Cậu dừng bước, ngoái đầu nhìn Đào.

Cô ấy hỏi với ánh mắt đượm buồn: “Sao cậu không trả lời tin nhắn của mình vậy?”

“Đừng nhắn nữa, cái gì kết thúc rồi thì để nó kết thúc đi.”

“Nhưng mà... nhưng mà...”

Xuân Đào toan bước đến gần cậu hơn nhưng có người bất ngờ giữ tay lại. Người đó là Đông Phong, anh trai của Đào. Phong nhìn Đào với vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói ra tuy nghe nhẹ nhàng nhưng rất có trọng lượng: “Tan học rồi sao em chưa về nữa? Sắp tới giờ học đàn rồi.”

Hòa Điền bỏ đi trước, rẽ vào bậc thềm rồi tìm Long lấy balo ra về.

Đợi Điền đi khuất Phong mới buông Xuân Đào ra, cậu ấy trừng mắt răn đe cô nhóc: “Đừng có dính vào cái thằng không ra gì nữa được không? Lo học đi! Ba mà biết thì đừng hòng anh xin cho mày!”

Xuân Đào bặm môi không nói gì, lườm Đông Phong một cái rồi hậm hực bỏ đi.

Người chứng kiến câu chuyện này không chỉ có ba người mà còn có cả Linh Lan, cô đứng ở sau lưng Đông Phong, nghe hết cuộc đối thoại của cả ba. Thật tình thì với châm ngôn không phải việc của mình, mình không lo giúp cô sống yên ổn qua rất nhiều chuyện. Bây giờ vẫn thế, dù cô cảm thấy hơi khó chịu khi nghe Phong nói Điền là đứa không ra gì nhưng tóm lại đó vẫn là việc của mấy người họ, một đứa như Linh Lan không nên xen vào.