Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 20: Trốn Học Mua Kem



Hòa Điền vác balo ra ngoài nhà xe, chỗ để xe cũng gần nhà đa năng nên đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn về phía sau. Từ xa, cô gái gầy gò với mái tóc búi cao bằng dây cột tóc màu xanh xanh lọt vào tầm mắt cậu, cô đang nói chuyện với bạn nào đó trông rất vui. Điền cụp mắt nhìn đôi giày trắng tinh trên chân cô nàng rồi ngoảnh đầu đi.

Lúc này Linh Lan và Anh Thơ đã bám lấy nhau như sam. Môn thể dục ngoài thầy giáo khó tính ra thì còn lại khá thoải mái. Học các động tác và chạy vài vòng sân trường xong thì không cần học thêm gì nữa. Mọi người trong lớp tản ra, nam thì chơi bóng rổ với bóng chuyền, nữ túm tụm lại một chỗ nói chuyện. Riêng Anh Thơ và Linh Lan có kế hoạch khác, mà đối với Linh Lan thì nó vô cùng táo bạo. Đó chính là trèo tường ra ngoài mua kem.

Nguyên nhân là do Thơ than thở trời nóng quá, mà chỗ bán kem que cách đây không xa, leo ra leo vào không tốn nhiều thời gian lắm. Thế là nhỏ quyết làm liều rồi kéo cô theo. Nhân lúc mỗi người một việc không ai để ý, hai đứa bám tường trèo ra ngoài như hai con thằn lằn.

Đây chẳng phải lần đầu trốn học đi mua kem của Thơ nên nhỏ thành thạo hơn hẳn, đáp xuống đất trước rồi nhón chân giơ tay kéo Linh Lan xuống. Còn cô xuất thân từ từ miền tây cây trái sum suê, biết chút leo trèo là lẽ đương nhiên. Cứ thế hai đứa đào tẩu trót lọt, cùng nhau đáp xuống đất rồi nhìn nhau cười hì hì.

“Đi nhanh.” Thơ kéo tay Linh Lan chạy về phía trước, lấy sức chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm ôm quanh trường.

Lần đầu trốn học nên Linh Lan vô cùng lo lắng, cứ chạy được mấy bước lại ngoảnh đầu về phía sau.

“Không có ai phát hiện đâu, tao thử mấy lần rồi.”

“Nếu bị phát hiện thì sao?”

Nhỏ Thơ nháy mắt một cái: “Thì cộng một kỉ niệm và cộng một bản kiểm điểm.”

Nếu một cái bản kiểm điểm có thể đổi lấy một kỉ niệm thời thanh xuân rực rỡ, Linh Lan chấp nhận đổi. Cô cắm đầu chạy về phía trước, từ thế bị kéo thành người kéo Thơ chạy. Cảm giác thấp thỏm chạy trốn khiến hai đứa bật cười khúc khích, khắp con hẻm nơi nào cũng có tiếng cười đi qua. Giày trắng sải bước song song giày trắng, tuy khác chiếc nhưng ghép lại vẫn thành một đôi. Cũng giống như Linh Lan và Anh Thơ, một đứa dám nghĩ, một đứa dám làm, một cặp bạn thân hoàn hảo.

Quán kem ở đầu con hẻm đang vắng khách vì đối tượng khách hàng bây giờ vẫn còn trong tiết học, chỉ hai khách hàng không sợ trời không sợ đất mới dám ra đây mua kem giờ này. Chị chủ quán thấy hai đứa mặc đồng phục thể dục, mồ hôi nhễ nhại đứng trước quầy kem, khỏi nói cũng biết hai đứa chui từ đầu ra.

“Con gái mà gan quá vậy hai đứa? Không sợ bị thầy Tống bắt hả?”

Anh Thơ nhận hai cây kem dâu từ tay chị ấy, nháy mắt tinh nghịch: “Thầy không thấy, chị không nói thì làm sao thầy biết được.”

Nói đoạn Thơ quay sang nhìn Linh Lan tìm người tán đồng: “Đúng không bạn?”

“Chị đừng nói cho thầy biết là được rồi, còn lại tụi em lo được.” Linh Lan nói.

Chị bán kem cười híp cả mắt: “Trời! Sao mà chị mách thầy được. Mách rồi đứa nào dám ra mua kem nữa.”

Tuy chị chủ quán uy tín nhưng ban nãy nghe chị nhắc đến thầy Tống, Linh Lan có hơi lo lắng do lần đầu trốn học nên yếu nghề. Vậy là cô trả tiền kem rồi kéo Thơ đi, trước khi đi mất dạng còn cẩn thận dặn dò: “Nhớ là không mách thầy nha chị!”

Thơ vừa cắn một miếng kem mát lạnh vừa bước theo Linh Lan, nhỏ chu môi nói: “Từ từ, tới giờ điểm danh rồi trèo vô.”

“Tự nhiên tao thấy lo lo sao á.” Cô đáp.

Nhỏ bạn chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Lo gì mà lo. Không sao hết á, tao bảo đảm luôn.”

Nghe vậy Linh Lan mới thấy yên tâm mà đi chậm lại, cô bước từng bước nhỏ, chỉ tay vào bầu trời xanh ở tít trên cao: “Trời xanh quá!”

Anh Thơ không buồn ngẩng đầu nhìn trời, giơ tay kéo cô đi sát vào bóng râm: “Nắng muốn chết.”

Đôi bạn thả bộ trên đường về. Hàng cây xanh trong con hẻm nhỏ phủ bóng mát rượi. Dưới bóng râm, hai đứa không hẹn mà chắt chiu từng bước. Đôi giày trắng chạm lên cái viền cong mang dáng hình cây lá, bên kia đường viền là ánh nắng vàng ươm, bên này là bóng tối đối lập. Bóng râm và ánh sáng chỉ cách nhau bằng một làn ranh mỏng manh, vô tình phân chia ranh giới rất rõ ràng.

“Nè, sắp tới Trung Thu rồi đó.” Thơ quàng tay Linh Lan.

Cô cắn một miếng kem dâu, khẽ cất lời: “Hôm đó mày rảnh không?”

Nhỏ lắc đầu: “Trung Thu tao đi xem lễ hội âm nhạc với chị họ, nhiều idol biểu diễn lắm. Nghĩ thôi đã háo hức rồi nè. Còn mày tính đi đâu chơi?”

Linh Lan trầm ngâm suy nghĩ một lúc, định nói gì đó rồi lại thôi. Cụp mắt nhìn cây kem dâu hồng hồng trên tay, cô chầm chậm đáp: “Chắc là đi đâu đó, tao cũng chưa biết.”

“Mà mày hỏi tao rảnh không chi vậy? Tính rủ đi chơi hở?”

Cô lắc đầu: “Không có, tao hỏi thôi à.”

Nhỏ gật gù rồi lại nói: “Nè, mày suy nghĩ chỗ đi chơi đi rồi rủ cả nhà đi cho vui. Lâu lâu mới có dịp mà.”

“Ừm để tao nghĩ thử.”

Vậy là chủ đề Tết Trung Thu phát triển xa hơn nữa, Thơ nheo mắt nhìn Linh Lan: “Mà tao hỏi cái này.”

“Hửm?” Cô nghiêng mặt nhìn Thơ. “Sao vậy?”

“Mày theo phe nào? Đậu xanh hay thập cẩm?”

Linh Lan lắc đầu vì không thích cái nào cả. Trước đây thì cô thích bánh trung thu khoai môn nhất nhưng năm ngoái khi được thử món bánh trung thu vị ô long hạt sen thì khoai môn gì gì đó chỉ còn là cái tên. Bánh trung thu ô long hạt sen mới là đỉnh cao của ẩm thực.

“Tao thích bánh ô long hạt sen nhất.” Cô đáp ngay.

Anh Thơ tròn mắt: “Trùng hợp vậy! Tao cũng mê ô long hạt sen luôn!”

Sự trùng hợp về sở thích khiến đôi bạn thích thú, hai đứa nhìn nhau bằng đôi mắt lấp la lấp lánh rồi thay phiên nhau hỏi đối phương.

“Thích sô cô la đen hay sô cô la trắng?”

“Sô cô la đen.”

Nhỏ Thơ phấn khích reo lên: “Tao cũng vậy!”

Lần này tới lượt Linh Lan hỏi: “Thích nắng hay thích mưa?”

“Thích nắng.”

Cô bật cười: “Tao cũng vậy đó. Còn thích gì nữa không? Kể tao nghe xem có trùng nhau không.”

“Từ từ để tao liệt kê.” Thơ xòe bàn tay bắt đầu đếm ngón.

Cứ thế cây kem dâu mát lạnh tan dần trong miệng rồi biến mất khỏi lòng bàn tay. Buổi xế chiều dưới những tán cây rợp bóng, có đôi thiếu nữ bước vào thế giới của nhau.

***

Anh Lâm đã nghỉ việc để lên thành phố bắt đầu kỳ học mới thành ra bữa cơm tối mấy ngày nay có đủ các thành viên trong nhà. Không khí trên bàn ăn vừa ấm áp vừa sôi nổi. Sở dĩ sôi nổi hơn ngày thường là vì dượng năm được tặng bốn vé suất chiếu sớm của dòng phim siêu anh hùng hot nhất thập kỷ. Thiên hạ tranh nhau sứt đầu mẻ trán còn không mua được một vé, huống hồ bốn vé cho bốn người.

Thường ngày Mai Thanh hay chê bai dượng năm bụng bia kém sắc, hôm nay có vé phim thì con bé lật mặt ngay.

“Ba yêu dấu tuyệt vời quá! Số một khu phố.”

Anh Lâm cười khẩy: “Bình thường mày toàn chê ba bụng bự.”

“Có đâu! Em không có nói nha!” Nhỏ Thanh xù lông nhím, chối ngay.

Trông Thanh phủ nhận mọi chuyện một cách vụng về, anh Lâm chọc ngoáy ngay: “Nhà năm người mà có bốn vé thôi. Mỏ nghiệp như mày được ưu tiên ở nhà.”

Mai Thanh không hề chịu thua, nó hất mặt lên: “Anh mới ở nhà á! Lớn đầu rồi coi phim anh hùng gì nữa, nhường cho em gái đi!”

Hoàng Lâm cốc đầu Mai Thanh một cái: “Ai nói với mày là lớn rồi thì không được coi phim anh hùng hả? Ba với mẹ còn thích xem kìa, mày cãi đi.”

Ba ánh mắt đổ dồn vào dì dượng đang cơm, dì năm gắp đồ ăn rồi cười cười: “Thôi mẹ hết thích xem phim rồi, rạp đông người đi mệt lắm. Mấy ba con với bé Lan đi đi.”

Nói đoạn, bà nhìn Linh Lan: “Tới đó con đi với dượng với mấy em cho vui.”

“À...” Cô ngẩng đầu nhìn dì, chỉ thấy bà cười hiền.

Dượng năm vỗ vỗ vai mấy cái rồi lắc đầu nói: “Dạo này tui đau người quá bà Thủy. Thôi mấy mẹ con với bé Lan đi chơi đi. Tui ở nhà nghỉ lưng.”

Linh Lan cúi đầu nhìn bát cơm trắng, cảm giác áy náy khiến cô thấy nặng nề. Dì dượng nhường nhau một suất vé để cô được đi xem phim với Lâm và Thanh. Nhưng cô biết, gia đình bốn người nhà dì năm lâu lắm rồi không đi chơi với nhau một bữa. Phần là vì anh Lâm lên thành phố đi học, phần vì công việc của dượng bận rộn, hiếm lắm mới có dịp Trung Thu đi cùng nhau vậy mà phải chia vé cho cô. Thật sự là rất ngại, cảm giác như mình đang làm phiền gia đình người ta vậy. Ý nghĩa của Trung Thu là người nhà quây quần bên nhau, sao cô có thể thay thế vị trí của ai trong gia đình người khác được.

Nghĩ vậy, Linh Lan từ từ ngẩng đầu lên, nụ cười treo trên miệng tươi đến nỗi đôi mắt híp lại.

“Trung Thu con có hẹn với Thơ đi chơi rồi ạ.”

Dì năm nghe Linh Lan nói, bà hơi lúng túng: “Hôm đó rạp đông lắm nên dì không thích đi, dạo này dì buồn ngủ sớm nữa.”

Cô gãi gãi má, ra vẻ khó xử: “Dạ nhưng mà con với Thơ hẹn nhau lâu lắm rồi, giờ nói không đi nữa thì không được đâu.”

Dì dượng đưa mắt nhìn nhau.

Cô tiếp tục nói: “Với con chỉ thích xem hoạt hình thôi, xem mấy phim khác buồn ngủ lắm.”

Mai Thanh cất lời: “Tháng sau ra phim hoạt hình Mèo Ánh Trăng á. Tới đó năm người nhà mình đi xem đi.”

“Đúng vậy, con cũng đang đợi phim đó.” Mắt Linh Lan sáng lên thể hiện rằng mình rất thích tựa phim đó nhưng thực tế cô còn chưa từng nghe tên lần nào.

Thấy Linh Lan không thích phim siêu anh hùng thật, dì năm cũng không nhường vé nữa. Bà cẩn thận dặn dò: “Trung Thu đường sá đông đúc lắm, hai đứa đi coi rước đèn phải cẩn thận.”

“Dạ.”

Dượng cũng nói: “Cũng đừng về khuya quá khéo kẹt xe.”

“Dạ.” Cô cười đáp.

Bữa cơm tối kết thúc, Linh Lan và Mai Thanh rửa bát rồi lên phòng học bài. Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc nụ cười được gỡ xuống, cô tựa vào tượng thở phào, cảm giác mình không còn là gánh nặng mới nhẹ nhõm làm sao. Linh Lan luôn tự nhủ rằng bản thân phải nhớ mình là ai, đang ở đâu. Dẫu sao cũng là ở ké nhà người ta, phải biết thân biết phận.

Ngồi xuống bàn học, lôi tập vở ra ngoài để soạn sách vở, mấy cái scrunchies bà nội tặng được đặt ngay ngắn trong ngăn bàn. Bây giờ cô mới có thời gian nhìn kĩ, bà đan rất khéo. Hoa linh lan thêu trên đó nhỏ xíu mà đáng yêu vô cùng, phối màu xanh nhạt dịu mắt. Scrunchies mềm mại, cột tóc không bị đau chút nào.

Đây là món quà đầu tiên cô được tặng trong Trung Thu năm nay. Cô có thể xem nó là quà sinh nhật không ta? Cũng được mà nhỉ? Dù sao ngày mười tháng mười cũng trùng với Trung Thu còn gì. Linh Lan tự điều chỉnh suy nghĩ biến mấy cái dây buộc tóc này là quà sinh nhật nên càng cảm kích bà nội hơn, cũng vì vậy mà tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.

Song, vui vẻ không được năm phút thì điện thoại thông báo tin nhắn. Vừa nghe chuông đã có dự cảm không lành. Cô nhìn cái điện thoại trên bàn bằng ánh mắt đề phòng rồi cẩn thận cầm lên xem tin nhắn.

Biết ngay mà!

Điền Phạm đã gửi cho bạn một tin nhắn.

Linh Lan còn chưa kịp xem đó là tin nhắn gì thì tin nhắn tiếp theo nhảy tới.

Điền Phạm: Chị cũng gan đó.

Tin nhắn ở trên là ảnh cô và Anh Thơ hí hửng dắt tay nhau ăn kem ngoài trường, tấm ảnh còn ghi rõ chi tiết là ngày mấy tháng mấy, vào lúc mấy giờ, rành rành từng giây phút một. Mặt Linh Lan trắng bệch, tay thoăn thoắt gõ vào màn hình.

Phan Linh Lan: Ở đâu có tấm hình đó vậy?

Điền Phạm: Một đứa trong đội sao đỏ chụp được, ngày mai nó nộp thầy Tống.

Điền Phạm: Nặng thì mời phụ huynh, nhẹ thì phê bình trước lớp.

Vậy không được! Dù là nặng hay nhẹ cũng không được!

Bao nhiêu can đảm trốn học lúc chiều bay đi hết, giờ đây Linh Lan mới thấy sợ và không chỉ mình cô bị phạt, tấm ảnh này còn có nhỏ Thơ. Vậy nên tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay thầy Tống được. Nhân lúc chưa nộp ảnh cho thầy, cô phải tìm cách.

Mà cái cách cô có thể nghĩ ra là năn nỉ Hòa Điền...

Phan Linh Lan: Chưa gửi ảnh cho thầy thì mình nói chuyện nhẹ nhàng với nhau được không?

Điền Phạm: Thằng này đã nặng lời với chị câu nào đâu?

Phan Linh Lan: Ý là bạn chụp ảnh với em là người quen hở?

Điền Phạm: Cũng quen.

Phan Linh Lan: Chị xin in4 nói chuyện với bạn đó một chút được không?

Điền Phạm: Điền Phạm lớp 11A5.

Hóa ra là người chụp chính là cậu!

Phan Linh Lan: Đừng gửi tấm đó cho thầy Tống.

Điền Phạm: Tại sao?

Phan Linh Lan: Thì em cũng biết rồi đó, chị phạm quy mà.

Phan Linh Lan: Nhưng mà chị chỉ ra ngoài mua kem rồi quay lại liền.

Điền Phạm: Ra ngoài đã là vi phạm rồi.

Phan Linh Lan: Xóa được không? Nể tình một chút đi mà.

Điền Phạm: Hồi chiều chị có nể tình thằng này đâu?

Đúng là hồi chiều cô từ chối qua nhà chơi rất tuyệt tình nhưng mà cô không ngờ là cậu ghim trong lòng đấy!

Phan Linh Lan: Nể mà. Rất là nể luôn đó. Ra đường chị chỉ nể một mình Phạm Hòa Điền 11A5.

Điền Phạm: Giờ thằng này nói luôn cho đỡ mất thời gian. Trung Thu chị qua gặp bà, bà rất trông chị. Thằng này muốn bà vui, chị muốn xóa hình. Đôi bên có lợi. Okay?

“...”

Linh Lan buông điện thoại xuống, đưa mắt nhìn lên trần nhà. Dây scrunchies, tấm ảnh trốn học với Thơ, tết Trung Thu, mọi thứ như xoay vòng trước mắt khiến cô choáng váng. Cô rất ghét phải đưa ra quyết định. Ngày mốt là Trung Thu rồi. Làm ơn đừng bắt cô quyết định mà!