Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 21: Chị Hằng



Chiều chủ nhật, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ chập chờn, thứ đón chào chờ Linh Lan là cái màu âm u ôm trọn cả căn phòng. Bầu không khí vừa ẩm vừa lạnh khiến cô cảm thấy cô đơn đến lạ. Linh Lan ngẩn người nhìn vào một khoảng không vô định, đầu óc và ngực trái nhẹ tênh, như thể bên trong nó chẳng có gì. Cô xuống giường bước đến bệ cửa sổ, giương tay kéo rèm sang phải. Ánh sáng yếu ớt từ bầu trời sau mưa chẳng thể thắp sáng cả căn phòng. Chiều ngày mười tháng mười, Trung Thu mưa rào.

Cả nhà dì năm đã đi từ sớm, kế hoạch của họ là cùng nhau ăn tối rồi di chuyển đến rạp phim. Linh Lan còn đang mơ hồ chưa biết tối nay phải làm gì thì nhận được cuộc gọi của mẹ. Cô bắt máy ngay: “Alo! Con nghe.”

Bà Hương ở đầu dây bên kia dịu dàng hỏi: “Đang làm gì đó?”

Linh Lan vươn vai một cái rồi đáp: “Con mới ngủ dậy.”

“Mẹ chuyển tiền mừng sinh nhật đó. Đi chơi với bạn đi. Còn nữa...” Mẹ bỏ lửng câu nói, điều chỉnh giọng nhỏ nhẹ nhất: “Chúc mừng sinh nhật con gái!”

Nhận được lời chúc của mẹ cũng có thể là lời chúc mừng sinh nhật duy nhất trong ngày. Linh Lan cười mỉm, đôi mắt trong veo không giấu được niềm hạnh phúc. Ngay cả giọng nói cũng mang theo hân hoan: “Con cảm ơn mẹ!”

Mẹ dặn dò thêm mấy câu nữa rồi tắt máy. Trong số lời mẹ dặn, cô nhớ nhất là câu: “Đi ăn sinh nhật với bạn đi, hôm nay đừng ru rú trong nhà.”

Đi với ai mới được?

Linh Lan buông thõng tay, xoay đầu nhìn ô cửa sổ mưa lâm râm. Mẹ ở xa, xung quanh chẳng có một ai. Cô mở cửa sổ nhìn mưa bay bay rồi lại gói gọn cả thành phố vào tầm mắt. Lúc mới chuyển đến nhà dì ở, ngồi trên xe anh Lâm nhìn phố xá lung linh rực rỡ. Linh Lan đã nghĩ nơi này sẽ tuyệt vời lắm. Nhưng sự thật không phải thế, càng lung linh càng trống rỗng, càng rộng lớn càng cô đơn. Thành phố muôn màu sầm uất, liệu có nơi nào không đơn côi không?

“Linh Lan.”

Đang ngẩn ngơ bỗng nghe thấy dưới nhà có người gọi tên mình, cô vén tóc sau tai, cúi đầu xem thử bên dưới là ai.

Chiếc taxi màu xanh bạc hà đậu trước cửa nhà, ngay bên cạnh là cậu trai cầm ô đen. Mưa từ trên cao rơi xuống còn cậu thì ngước mắt nhìn cô. Hòa Điền mặc một chiếc áo bóng rổ màu trắng xanh phối với quần jean bụi bặm, chân đi sneaker trông rất sành điệu. Cậu giơ tay chỉ chỉ vào cái đồng hồ bên tay trái, tỏ ý muốn cô xem giờ. Hành động ấy như thôi miên Linh Lan, cô ngoái đầu nhìn cái đồng hồ treo tường. Gần năm giờ rưỡi rồi.

Điền nhướng mày, nói với lên: “Sắp trễ giờ rồi.”

Trễ cái gì cơ? Rõ ràng là mời người ta qua nhà lúc 6 giờ mà. Vả lại cô đã nói là mình sẽ tự chạy xe qua đó, sao giờ cậu có mặt tới đây rồi?

Linh Lan không có thời gian để nghĩ, xuống mở cửa nhà cho cậu vào đã.

“Đợi chị mở cửa.”

“Khỏi. Chuẩn bị đi rồi xuống đây.” Cậu đáp.

“Trời đang mưa kìa.”

Cậu cong môi nói: “Chị cười với em một cái là trời nắng ngay ấy mà.”

Ấy thế mà người đẹp không những không cười mà còn đóng luôn cửa sổ.

Hòa Điền quá quen với tính tình của Linh Lan, lẳng lặng cầm ô đợi trước cửa.

Một lát sau Linh Lan ra khỏi nhà với áo thun trơn màu đen ôm sát người và quần jean xanh ống rộng, đơn giản nhưng không lỗi thời. Hai đứa đứng đối diện nhau, từ màu sắc trang phục đến khí chất trên người đều đối lập hẳn. Cậu tươi trẻ sành điệu, cô trầm lắng giản đơn. Điền chìa ô cho Linh Lan che cùng, cô lên xe, sau đó tới cậu.

Taxi vừa nổ máy cô đã hỏi: “Chị có nói là để chị tự đi mà.”

Cậu khoanh tay trước ngực, mắt hướng thẳng: “Bà nội thấy trời mưa nên kêu em đi taxi đón chị. Giờ trong lòng bà chị là nhất rồi.”

Linh Lan vô thức nhìn mưa ngoài cửa xe, đúng là đi taxi khỏe thật, không lo ướt mưa. Bà nội chu đáo quá! Cô bắt đầu thấy có lỗi khi từ chối bà mấy lần liền.

Cô lí nhí: “Chị cảm ơn bà nhé.”

“Lát nữa bà có hỏi thì chị nói là chị vẫn kèm tiếng anh cho em nhé.”

Linh Lan không thèm nhìn cậu lấy một cái mà chăm chú nhìn phố xá vội vã bên ngoài ô cửa, cô ậm ừ cho qua.

Nghe câu trả lời không có tí sức lực nào của cô, Điền nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy dây scrunchies màu xanh thêu hoa linh lan ôm lấy mái tóc đen nhánh, sóng mũi cao cao hướng ra ngoài cửa sổ. Cái bóng phản chiếu trên kính xe cho cậu thấy một đôi mắt long lanh có thêm gì đó như man mác buồn. Cậu thấy khó hiểu, muốn hỏi gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Bất chợt Điền nhận ra thế giới của cô có rất nhiều tường thành vây quanh, chúng làm cô trở nên cách xa. Cậu không thể nắm bắt, càng không thể xuyên thành.

Mưa tạnh đúng lúc taxi đỗ trước một con hẻm nhỏ. Điền đi trước dẫn đường cho Linh Lan. Nhà cậu là căn thứ ba tính từ đầu hẻm đi vào. Trước nhà có cây hoa giấy rất lớn, mưa gió làm cánh hoa phủ lên chiếc ghế đá bên dưới. Mưa vừa tạnh nên không khí ẩm lạnh nhưng rất nhanh sau đó Linh Lan không còn thấy lạnh nữa. Cô khựng bước trước cửa nhà cậu, ngẩn ngơ một hồi lâu. Nhà của Điền không rộng lớn như cô nghĩ, ngược lại nó chỉ là một căn nhà hai tầng nhỏ nhắn. Đèn trong sân và ngoài cổng là màu vàng tạo cho người ta cảm giác ấm áp. Dường như không khí nơi này và không khí ngoài kia không cùng một bầu khí quyển nên mới khác nhau rõ ràng như vậy. Hai bên cổng nhà treo lồng đèn ông sao lấp lánh đủ sắc màu. Nếu Linh Lan không nghe nhầm thì trong sân đang phát nhạc thiếu nhi.

Cô ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn cậu.

Điền chậm rãi giải thích: “Năm nào bà nội cũng tổ chức tiệc Trung Thu cho mấy đứa nhóc trong xóm.”

Hóa ra hôm nay không mời cô một bữa cơm mà là một bữa tiệc.

Điền đẩy cửa rồi bảo: “Vào đi. Bà đang đợi chị đó.”

Quả đúng là bà rất mong Linh Lan đến, cô vừa bước được mấy bước đã gặp được nụ cười hiền từ của bà nội.

“Bé Lan tới rồi hả con. Vào đây với bà.”

“Con chào bà!” Linh Lan lễ phép.

Thật sự bà nội rất vui, bà kéo cô vào trong, nơi những chiếc bánh nướng thơm lừng được xếp ngay ngắn trên bàn: “Biết con qua nên bà làm nhiều bánh lắm.”

Nhìn mấy cái bánh Trung Thu đẹp như tranh vẽ trên mạng, Linh Lan không khỏi trầm trồ: “Đẹp hơn thợ làm bánh luôn.”

Nghe vậy bà cười híp cả mắt: “Con đói chưa? Đợi mấy đứa nhỏ tắm rửa xong, tụi nó qua rồi mình ăn cơm.”

Lúc nãy có nghe Điền nói bữa tiệc nhỏ này dành cho các em nhỏ, cô hỏi: “Con nít cả xóm này đông không bà?”

Bà khẽ lắc đầu: “Con nít xóm này thì đông nhưng sang đây thì có mấy đứa thôi.”

Cô khó hiểu: “Sao vậy ạ?”

“Tụi nó khó khăn, ba mẹ đi làm về muộn mới sang đây chơi. Mấy đứa còn lại thì đủ đầy hơn, giờ này đi rước đèn với ba mẹ hết rồi con.”

“À dạ.”

Ban đầu, khi đồng ý qua nhà Hòa Điền chơi Trung Thu, thật sự Linh Lan không thấy vui, có mặt ở đây chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng rồi cô thấy căn nhà nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp, tình thương dành cho những đứa trẻ thiếu điều kiện, những cái bánh nướng đẹp mắt và nụ cười hiền hậu của bà nội. Tất cả đã thu phục Linh Lan. Từ miễn cưỡng thành thoải mái. Nghe bà nói về mấy đứa nhỏ, Linh Lan thấy thương thương nên muốn đóng góp chút gì đó cho tụi nhỏ. Cô vào bếp phụ bà bê đồ ăn ra ngoài, Điền thì ngồi trên thềm bơm bóng bay treo lên cửa.

Bày biện bàn ăn thịnh soạn xong xuôi, mấy đứa nhỏ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, bà nội và Linh Lan dư dả chút thời gian. Thế là bà kéo cô ngồi xuống bộ sofa màu nâu cũ ở phòng khách, cái bàn trà trước mặt có đủ loại kim chỉ thêu thùa. Lâu lắm rồi cô mới thấy có người dùng hộp gỗ đựng đồ vì thời buổi này có cả nghìn loại hộp nhựa ra đời rồi. Linh Lan tò mò đưa mắt nhìn chúng thật lâu, nhận ra mỗi chiếc hộp của bà đều được khắc rất tinh xảo. Cô chớp chớp mắt, bà nội vỗ nhẹ vào vai: “Để bà chải tóc cho con.”

Mỗi lần ở cạnh bà, Linh Lan luôn cảm thấy mình giống như một con mèo quấn chủ, vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời. Bà bảo sẽ chải tóc cho cô, cô liền ngồi yên cho bà chải. Lúc trước được bà chải tóc một lần, cô đã trót thích sự dịu dàng từ bàn tay ấy. Răng cưa của chiếc lược gỗ khẽ chạm vào mái tóc dài, dày, đen nhánh. Lần nào bà nội cũng phải khen: “Tóc bé Lan đẹp quá. Lát nữa bà lấy cho con một chai dầu gội bồ kết bà nấu, thơm lắm.”

Linh Lan “dạ” một tiếng ngọt lịm.

Cửa nhà cách đó một khoảng nhỏ, Điền treo bong bóng lên rồi đưa mắt nhìn về ghế sofa. Cả cô và bà đều vui. Cậu không ngờ bà gặp Linh Lan lại vui đến thế, cũng không ngờ người từ chối gặp bà mấy lần lại ngoan ngoãn ngồi yên cho bà chải tóc. Đúng là khó hiểu.

“Bé Lan thấy Hằng Nga bao giờ chưa?” Giọng bà nội khàn khàn.

Cô thành thật trả lời: “Con chỉ thấy trên truyền hình với mấy chỗ diễn kịch thôi à.”

Bà nội gật gù: “Trung Thu năm nay xóm mình sẽ có Hằng Nga đấy.”

“Dạ?” Cô ngoái đầu nhìn bà. “Có chị đóng vai Hằng Nga luôn hở bà.”

Bà nội tủm tỉm cười: “Ừm.”

Nghe vậy Linh Lan rất mong chờ nhưng điều cô không ngờ nhất đó là chị Hằng mà bà nội nói chính là cô! Linh Lan nhìn mình trong gương. Mái tóc dài được búi lên cao bằng một cây trâm gỗ khắc hình mặt trăng đính đá màu xanh ngọc bích theo kiểu của người xưa. Nhìn vừa thanh lịch vừa đẹp, tóc búi lên cao nên mặt cũng sáng hơn nữa. Cô ưng lắm, cứ tủm tỉm cười trước gương mãi thôi.

Chị Hằng có nhiệm vụ phát bánh Trung Thu cho các em nên soi gương xong thì tung tăng ra ngoài đếm bánh. Trông Linh Lan chẳng khác bọn nhỏ trong xóm là bao, được giao nhiệm vụ thì quyết tâm hoàn thành để được khen, được bà công nhận. Có lẽ những đứa trẻ thiệt thòi đều có một điểm chung, khi được nhận tình thương từ một ai đó, nó sẽ xem người đó là tất cả, làm mọi thứ để họ vui. Bởi lẽ trong tiềm thức, tụi nó rất sợ bị bỏ rơi, sợ người khác không vui sẽ không yêu thương mình nữa.

Linh Lan hướng mắt nhìn bốn đứa nhỏ vừa được bà giao nhiệm vụ dọn bát đũa, bọn nó thi nhau xem ai nhanh nhất. Rồi cô chợt hiểu ra vì sao Điền tìm mọi cách đưa cô đến đây, cậu cũng như bọn trẻ đó thôi. À, ngay cả cô cũng thế mà. Tất cả đều là những đứa trẻ muốn đền đáp tình thương của bà. Tất cả đều là những đứa trẻ có tâm hồn cô đơn.

Bàn ăn nhỏ được đặt trước sân, nhạc thiếu nhi hát về chủ đề Trung Thu reo vang, không khí có bảy người mà sôi nổi vô cùng. Mấy đứa nhỏ có vẻ rất thích Hòa Điền, bọn nó kéo ghế ngồi như bao vây cậu. Giành nhau kể lể đủ thứ chuyện trên đời. Cậu nhóc nói to nhất ngồi ngay bên cạnh cậu.

“Anh Điền, anh Điền. Lớp em thi làm lồng đèn thế nào cũng được giải nhất cho coi.”

“Anh Điền, anh Điền. Lớp em làm lồng đèn hình con cá á.”

“Lớp em thì con bướm nè.”

“Lớp em thì làm con thỏ, em vẽ mắt cho nó đẹp lắm.”

Nhìn vậy mà Điền cũng chịu khó trả lời: “Thua lồng đèn ông sao tao làm hết.”

“Không có đâu nha!” Thằng nhóc đầu định bĩu môi: “Lớp em làm đẹp lắm đó. Thời buổi này ai còn làm lồng đèn ông sao nữa!”

Hòa Điền cười khẩy: “Nói cho mấy đứa biết, hồi đó anh giành giải nhất lồng đèn thành phố. Mà thôi, muốn khen anh thì ăn xong thì rồi khen. Bây giờ khen là anh ngại, ăn không vô.”

Cô nhóc cột tóc hai chùm vẩu môi lên: “Anh Điền nổ quá.”

Linh Lan không nhịn được nên cười thành tiếng, ngay cả bà nội cũng cười theo.

Điền cũng không vừa gì, hở tí là giở trò: “Thế thôi. Tối nay anh có thân phận quan trọng mà bị khinh thường. Buồn, không làm nữa.”

Nhóc đầu đinh chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Thân phận gì vậy anh.”

Con bé tóc hai chùm giơ tay phát biểu: “A! Biết rồi! Anh Điền làm chú Cuội.”

Bà nội góp vui: “Nó là thỏ ngọc phát quà đó.”

Suýt nữa thì Linh Lan bị nghẹn chết, cô thốt lên: “Thỏ ngọc hả?”

Cái mặt nghênh đời đó, lỗ tai xỏ hai khuyên, ăn mặc sặc sỡ, hoàn toàn không có chút hồn nhiên trong sáng nào của bé Thỏ Ngọc hết. Định vấy bẩn hình tượng Thỏ Ngọc trong mắt con nít hả trời?!

Hòa Điền nghiêng đầu hỏi thằng nhóc tròn ú: “Có nghe sự tích Thỏ Ngọc bao giờ chưa?”

Nhóc gật gật đầu: “Cô giáo nói Thỏ Ngọc là một con thỏ tiên xuống cung trăng ở với chị Hằng cho đỡ cô đơn.”

Khóe môi Điền cong lên, đôi mắt đen sóng sánh ngước nhìn Linh Lan. Giọng cậu khe khẽ, nói như cười: “Anh làm Thỏ Ngọc, vì anh muốn được chị Hằng ôm.”

Người đóng vai chị Hằng xin được phép từ chối ôm con thỏ ngỗ nghịch này nên quả quyết nói với bọn nhóc: “Thật ra chị Hằng chỉ nói chuyện với Thỏ Ngọc như bạn thôi. Chị ấy không thích ôm con gì hết, đặc biệt là con thỏ.”

Bà nội không để tâm nghĩa bóng nghĩa gió trong câu gì hết, sợ đồ ăn nguội nên gắp cho mỗi đứa một miếng gà chiên rồi giục: “Mấy đứa ăn nhanh nhanh còn rước đèn nữa.”

Vậy là câu chuyện chị Hằng và Thỏ Ngọc kết thúc, con thỏ ăn uống ngon lành còn chị Hằng thì đề phòng con thỏ.